Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 48: Hai chiếc tàu Ma Cao



Nhìn thấy đại ca lẩm nhẩm rồi nhíu mày, Huy Đống nói tiếp:
''Hẳn việc này chỉ cách chúng ta không xa lắm, chỉ độ trăm dặm đến vài trăm dặm về phía nam thôi''

''Năm nay là năm Giáp Ngọ (1774), thuộc Dương, dùng hào dương từ dưới lên, bắt đầu từ chín 3 là Tý, thăng lên tới hào chín 5 là Dần. Lại trở lại chín 3, lên đến chín 5 là Tỵ. Trở lại chín 3 là Ngọ, lùi lại hào của năm Giáp Ngọ. Thế là được quẻ hàm biến ra quẻ Toái.

Trong quẻ hàm, hào sơ là Thìn tháng 5, hào 2 là Tỵ tháng 6. Dùng hào quẻ biến ra toái, hào sáu 3 là Ngọ của tháng 7, hào 4 là Vị của tháng 8, hào 5 là Thân tháng 9, hào 6 là Dậu tháng 10, gặp 9 Dương là năm đầu cuối ra vào tai họa càng sâu. Ở hào cực trong ngoài việc nhiều nguy biến. Kết hợp với thiên tượng, Tiểu Du lý trời, trời biến, mặt trăng mất sáng, lý đất, gió sấm mất đều, gặp năm Bê Tính Tù Ép Kích Hiệp Đối, thời hạn nước, binh đao, đói khổ, bỏ làng, việc thổ công và gầm trời tang lớn, binh qua trộm cướp.

Đối chiếu với 64 quẻ của Phục Hy, để định ra phương hướng

Kiền khôn sau đi đến truân mông
Nhu tụng sư tỷ tiểu súc thông
Lý thái bĩ đồng nhân đại hữu
Khiêm chuyền đến dự tiếp tùy tòng
Cổ lâm quan phệ hạp rồi bí
Bác phục dương về vô vọng trong
Đại súc sang di rồi đại quá
Khảm ly sau rốt khép kinh xong
Hàm hằng độn tráng tấn minh di
Gia nhân khuê kiển giải theo đi
Tổn ích truyền sang hai quyết cấu
Toái thăng khổn tỉnh cách nên ghi
Đỉnh rồi chấn cấn tiệm quy muội
Phong lữ theo sau tốn một khi
Đoài hoán tiết trung phu tiểu quá
Còn hai ký tế vị tế bước về sau.

Càn ở phương Nam, Khôn ở phương Bắc, Ly ở phương Đông, Khảm ở phương Tây, Chấn ở Đông Bắc, Đoài ở Đông Nam, Tốn ở Tây Nam, Cấn ở Tây Bắc. Vậy thì quẻ tượng dân gặp nạn rơi vào Đoài ở Đông Nam''

Nghe Huy Đống nói xong thì hai chân mày của Lân càng nhíu lại như muốn dính vào nhau, [gặp dương 9 họa càng càng sâu, vậy khả năng còn 3 tháng nữa quân Trịnh sẽ bắt đầu công chiếm các nơi, còn việc sắp xảy ra tuy không phải việc lớn nhưng đã là dị tượng trời đất, ắt hẳn làm tổn hại đến nguyên khí của đất nước, khó nghĩ, khó nghĩ]

''Đại ca, đại ca''

Tiếng của Huy Đống làm Lân giật mình.

''À à, việc gì, việc gì''

''Đệ thấy đại ca im lặng nãy giờ không nói gì nên mới gọi''

''À là ta đang suy nghĩ về quẻ tượng đệ nói, tạm thời ta sẽ lưu tâm, còn việc như thế nào thì từ từ sẽ sáng tỏ, bây giờ có nghĩ cũng không ra được''

Huy Đống cũng gật gù:
''Chỉ trách tài nghệ của đệ chưa tinh thông nên chỉ xét đoán ra vậy''

''Đệ đừng quá hạ thấp mình như vậy, nếu như biết rõ mọi chuyện thì chưa chắc là việc tốt, thuật phong thủy, chiêm tinh rất tổn hao âm đức, chúng ta cũng không nên quá lạm dụng vào nó, tránh cho con cháu về sau phải khổ''

''Đệ xin nghe theo lời dạy bảo của đại ca''

Lân nhìn trời thấy cũng đã quá trưa, nên nói:
''Đệ về nghỉ ngơi chốc lát đi, việc bên khu chế tạo vũ khí đừng để bê trễ, chúng ta sắp phải đối đầu với cục diện mới''

Huy Đống chắp tay:
''Vậy đệ xin phép được cáo từ''

Mấy ngày sau Lân bắt đầu lên kế hoạch xây dựng thêm các lô cốt để phòng ngự cho thành. Trước tiên là dựng hàng rào chắn cách thành nửa dặm, lấy cỏ mà phủ lên rào chắn để tránh cho việc thăm dò của quân địch. Bản vẽ để thi công lô cốt cũng đơn giản nên chỉ cần vài ngày là có thể vẽ xong, vừa vẽ Lân vừa thở dài

''Haizz, nếu như có thằng cu Long ở đây thì hay quá, mọi việc quăng cho nó làm là xong, giờ phải tự làm tự quản, thiệt là mệt chết''

Đang lúi húi làm việc thì cô nàng Phi Yến bước vào. Đoạn thời gian này, nàng ta cũng bận tối mặt với đống giấy tờ vật liệu, chi phố nhân lực. Chuyện bị ám sát Lân cũng dặn dò Tú không được nói ra, ngộ nhỡ cô nàng Phi Yến biết chuyện lại lo lắng.

''Đại ca đang phiền não việc gì vậy. Muội có làm ít bánh cho huynh đây''

Lân mỉm cười nói:
''Cũng không có gì, chỉ là ta đang vẽ thêm vài thứ thôi, lại phải thêm việc cho muội rồi. À, đa tạ muội đã làm bánh cho ta''

Đặt bánh xuống bàn, Phi Yến nói:
''Kỳ thực ban đầu chưa quen xử lý việc nhiều nên muội cũng đuối sức, nhưng dần mọi thứ đi vào quỹ đạo thì cũng không mệt lắm, mọi người hỗ trợ muội hết mình nên việc cũng trôi chảy''

Lân gật gù:
''Được như vậy là tốt lắm rồi. Muội xem thử cái này do ta vẽ ra, theo muội thì có cần thiết kế thêm gì không''

Sau đó Lân đưa bản vẽ cho Phi Yến xem, chậm rãi giải thích:
'' Ta sẽ cho đổ bê tông toàn khối, cửa ra vào làm bằng sắt, bên trong sẽ có một thanh sắt lớn dùng để cài chặn cửa. Không gian bên trong này đủ cho 2,3 người có thể đứng ngồi, trữ lương thực cho 7 ngày, chỉ là hơi bí bách một chút. Mặt trước thì có 2 lỗ mở để đưa đầu súng ra bắn. Công dụng của lô cốt này là để quân địch không thể bắn được người bên trong, khi địch tới gần thì dùng tấm sắt đã được thiết kế chặn lại, phòng khi địch quăng hỏa mù, đạn nổ vào trong.

Vị trí cửa ta cho nó cao hơn mặt nền một tấc (4cm) bên trong có gờ chắn đổ thấp hơn đáy cửa 2 phân (gần 1cm), vừa có thể lưu thông không khí mà quân địch không thể bắn vào được. Bên trên nóc, ta cho đặt các ống sắt thông hơi hình chữ u, miệng ống úp xuống cách nền của nóc 5 phân (2cm)''.

Phi Yến chăm chú lắng nghe, mắt nhìn theo chỉ dẫn của Lân, bắt đầu hình dung ra hình dạng lô cốt mà Lân nói. Sau một lúc suy nghĩ thì cô nàng lên tiếng:
''Cái này đại ca chỉ chừa lỗ mở ở mặt trước, nếu như quân địch tấn công tới, đi sang bên hong hoặc phía sau thì ta đâu thể làm gì được''

Lân tự vỗ đầu mình
''À đúng rồi, là ta sơ ý, phải thêm vài lỗ mở xung quanh. Muội có thấy có cần thêm gì nữa không''

Phi Yến lắc đầu:
''Muội chỉ có thêm được ý kiến như vậy thôi, mà cái này của đại ca trông rất lợi hai, muốn tiêu diệt được 1 lô cốt cũng không phải là chuyện dễ. Đại ca thật tài giỏi, có thể nghĩ ra được những cái độc đáo như thế này''

Lân chỉ nhẹ mỉm cười [anh đây là người của hậu thế, mấy cái này cũng đã có nghe qua nhiều, chứ nào có tài giỏi gì, nhưng nghe gái đẹp khen thì cũng thích thật]

'' Chỉ là một ý tưởng nhỏ thôi, muội đừng đề cao ta quá'' [ý của ta là muội cứ khen đi, ta tuy hơi mắc cỡ nhưng không sao đâu]

Tâm trạng Lân lúc này như nở hoa

Đang hí hửng vì được được thì có một người lính đến báo:
''Bẩm đô đốc, Nhạc trại chủ có việc cần gặp ngài''

Lân đứng lên nói:
''Được, ta sẽ đi cùng ngươi sang đó''

Phi Yến cũng nhẹ giọng nói:
''Bây giờ muội cũng trở về để tiếp tục công việc''

Lân vội cầm lấy bản vẽ nhét vào ngực, sau đó cùng tên lính kia rời đi

Tới doanh nghị sự thì các tướng lĩnh cũng đã có mặt đầy đủ, Nhạc thì đang đi đi lại lại ra chiều nôn nóng. Thấy Lân vào thì liền lên tiếng:
''Đô đốc, quân Trịnh mang đại quân xuôi nam chúng ta nên rút hay nên ở''

Lân chắp tay:
''Trại chủ đừng quá sốt ruột, cánh quân Trịnh hãy còn xa, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian để chuẩn bị''

Nhạc lại nói:
''Tuy rằng chúng ta còn một đoạn thời gian, nhưng nếu ở lại thì ta e không chống lại được, đường vận chuyển quân lương cách xa nơi này, phía bên Phú Hòa có quân của tên quan triều đình chực chờ tiến công, chúng ta ở lại liệu có nguy biến. Theo như các vị ở đây thì phương án rút về lại Bến Ván thì như thế nào''

Điểm lên tiếng:
''Bẩm trại chủ, mạc tướng thấy việc rút quân cũng là một phương án tốt, nơi ấy cũng gần hậu cần, hai cánh quân của hai tướng Tài, Đình tạo thành thế yểm trợ cho chúng ta, nếu không chống được thì có thể lui về, cùng nhau hội quân''

Hòa và Nhất thì lại không đồng tình:
''Hiện nay chúng ta đã xây dựng gần xong thành, có thành vững chắc thì sợ gì quân địch, nếu chúng tấn công thì chúng ta cố thủ, hai cánh quân kia sẽ tiếp ứng''

Một viên tướng cạnh Nhạc cũng lên tiếng:
''Theo mạc tướng thì phương án của trại chủ là tốt nhất''

Một vài người sau đó cũng nịt nọt theo, phe chủ ý lui quân thắng thế.

Lân thấy vậy thì móc ra tờ bản vẽ, trình lên cho Nhạc, sau đó giải thích tỉ mỉ từng chi tiết.

''Trại chủ, nếu như xây dựng thứ này để thủ thì chưa chắc gì chúng ta đã bị hạ, giả như thế địch quá mạnh thì khi đó chúng ta lùi đi cũng không muộn. Hiện tai chúa Nguyễn đã cho lui cánh quân chi viện, lệnh cho quân ở Phú Hòa phải đẩy lùi được quân ta, mạc tướng nghĩ việc chúng tiến công sẽ không còn xa''

Nhạc ra chiều khó nghĩ:
''Cái này của đô đốc xem qua thì thấy rất lợi hại, chúng ta cũng đã bỏ ra rất nhiều nhân lực, vật lực để xây dựng nên nơi này, nếu bỏ thành mà rời đi, kỳ thực ta có chút không cam''

Mọi người đang bàn luận vấn đề thì quân canh gác báo có thư từ thám tử gửi về. Nhạc cho người mang thư ấy vào. Đọc xong thư, vẻ mặt của Nhạc càng thêm khó coi, vỗ tay xuống bàn đánh ầm một tiếng, Nhạc tức giận quát:
''Khốn kiếp, bọn này muốn chết''

Mọi người ngơ ngác không hiểu chuyện gì lại làm cho trại chủ tức giận đến vậy.

Nhạc ném thư xuống bàn nói:
''Ở cảng Hội An có 2 chiếc tàu lớn của thương nhân người Hoa đến từ Ma Cao, bọn chúng giương cao cờ hiệu ủng hộ triều đình nhà Nguyễn, đang lôi kéo đông đảo các thương nhân tiếp tế cho quân tên cẩu quan kia, dân chúng nơi đó cũng hưởng ứng rất đông''

Một viên tướng ngồi gần Nhạc lại lên tiếng:
''Trại chủ, hay là chúng ta xuất quân tiến đến diệt sạch bọn chúng, cướp phá hết tất cả để bù lại của cải chúng ta đã bỏ ra xây dựng nơi này, sau đó lui quân về Bến Ván. Hội An là nơi trù phú, kinh thương nơi ấy phát triển từ xa xưa, nếu cướp hết thì chúng ta không lo thiếu của cải''

Nhạc nghe viên tướng kia nói thì gật gù, dường như lời này rất hợp ý Nhạc:
''Cách này rất hay, phải cho chúng có đi mà không có về, cả những bọn ủng hộ chúng nữa, tất cả phải chịu tội''

Lân lắc đầu ngao ngán [có lẽ sau mấy lần nuốt trái đắng từ tên quận công Nguyễn Cửu Dật thì Nhạc đã ghi hận trong lòng, nay có kẻ ngoại bang công khi ủng hộ thì làm sao có thể kìm được cơn tức giận]

Nghĩ tới đây Lân bỗng giật mình [Mà khoan, Hội An, Đông Nam, quẻ tượng, không xong rồi, lời Huy Đống nói chính là Hội An]


Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với