Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 32: Toàn quân bị diệt



Sau khi xuất cổng thành mở, quân ào ào tiến ra, quân nhà Nguyễn bất ngờ vòng ngược lại tấn công, chỉ có một đạo quân đoạn hậu chặn đánh ngăn bước chân quân chi viện.

Lân chỉ nhếch miệng cười, là kế dụ ta ra khỏi thành mà quay lại chiếm thành à.

Khi quân địch còn cách khoảng 70 trượng. Một ngọn cờ đỏ thắm phất lên cao. Một loạt quả cầu sắt được bắn ra, rơi vào quân kỵ binh đang tiến đến, cầu sắt phát nổ, lửa bốc cháy ngùn ngụt, quân mang súng hỏa mai, cung tiễn thủ theo sau yểm trợ kỵ binh bắn ra thì bị khiên của bộ binh bên Lân cản lại. Một loạn cầu sắt lại bắn ra, lửa càng cháy dữ dội, những người không bị lửa cháy thì lại lấy tay ôm cổ họng, không thở được ngã xuống như rạ. Nhiệt độ lửa nóng rực, Lân ở cách xa nơi cháy mà vẫn thấy hơi nóng tỏa hừng hực rát cả da mặt.

Sự việc xảy ra bất ngờ làm cho Tống Sùng đang mừng thầm vì địch đã trúng kế cũng phải hoảng loạn, vũ khí gì mà ghê sợ đến vậy. Tiếng gào thét của binh lính bị chết cháy vang dội, trong không khí, mùi thịt cháy khét lẹt vô cùng kinh tởm.

Độ quân bộ binh phía sau thì mất hết ý chí, toàn bộ lui lại không dám tiến lên nữa.

Phía sau quân của Lý Tài, Tập Đình kéo đến. Hai đội quân tiên phong người Thượng hung thần át sát tiến lên chém giết điên cuồng làm cho lính triều đình càng thêm hoảng loạng. Trước là đường chết, sau có quân chặn lại làm cho quân của Tống Sùng rối loạn hết đội hình, ý chí chiến đấu mất hết.

Lân cho quân tiến lên mang theo hỏa cầu ném ầm ầm vào quân nhà Nguyễn. Cả chiến trường đỏ lửa, hơn mười nghìn quân chỉ trong chốc lát đã chết quá nửa. Tống Sùng hét to cho vệ quân tấn công đội quân chi viện mở đường máu rút quân.

Lúc này Lân phất cờ lớn hét to:
''Tất cả tiến công! Giết! Giết!''

Trống trận vang lên ầm ầm

Tất cả tướng lĩnh cùng nhau tiến lên chém giết quân triều đình. Trận chiến lúc này nghiêng về một bên, một bên chém giết còn một bên hoảng loạn chờ chết.

Tổng Sùng giao chiến với Tập Đình bị chém chết, quân lính phía sau còn hơn 2 nghìn đều bỏ binh khí, đầu hàng. Nhưng Tập Đình vẫn cứ lao lên chém giết không tha, mặc cho Lý Tài la hét ngăn cản.

Trận chiến kết thúc, toàn quân triều đình đều bị diệt theo đúng nghĩa đen. Chiến trường mùi máu tanh xen lẫn mùi thịt cháy vô cùng nồng nặc, dư âm của khí độc vẫn còn, thỉnh thoảng có vài binh lính bị choáng váng nằm vật xuống.

Lân cho quân lui vào thành, còn 2 đội dọn chiến trường thi phải 1 canh giờ sau mới được dọn dẹp, tất cả đều trang bị y phục bảo hộ kỹ càng.

Quân Tập Đình và Lý Tài hạ trai cách thành lũy 5 dặm, cũng cho 2 đội thu dọn chiến trường.

Lúc Lân trở vào trong thành, phía đội cận vệ có tên lính bước đi loạn choạng muốn ngã, tên lính này người thấp bé, đầu cứ cúi xuống, tay không cầm giáo mà lại cầm côn dài.

Lân đứng lại nhìn, sau đó tiến đến tên lính nhỏ kia

Thấy có người đứng chắn trước mình thì tên lính ngước mặt lên nhìn. Lân vừa tức vừa buồn cười, vì người này không ai khác chính là Phi Yến, cô nàng mặc bộ đồ của binh sĩ có hơi rộng, mũ đội thì che gần tới mắt.

Thấy người đứng chắn mình là Lân thì nàng giật thót tim. Lân vừa định giơ tay cóc đầu nàng một cái thì nàng lăn quay ra ngất. Lân phát hoảng vội cho người mang cán khiên nàng về chỗ doanh trại của mình, truyền thầy lang đến bắt mạch cho nàng.

Khi vừa khiên nàng về doanh trại, Lân lệnh cho một kỵ binh nhanh chóng vào làng đưa một thẩm thẩm, đại thẩm nào đó về thay ngay quần áo cho Phi Yến.

Các binh sĩ tiếp xúc với khí độc của hỏa cầu, lập tức cởi bỏ hết quần áo, mang đi tiêu hủy và tắm rửa cho thật sạch.

Một lúc sau thì thầy thuốc đi ra và nói:
''Tiểu cô nương chỉ bị nhiễm chút khói độc, cộng thêm việc thần kinh sợ hãi quá độ nên mới ngất xỉu, qua vài hôm là khỏe lại, xin đại nhân chớ lo. Để ta đi viết mấy toa thuốc cho tiểu cô nương uống bồi bổ''.

Lân chắp tay:
''Đa tạ tiên sinh''

Lúc này kỵ binh đã đưa một vị đại thẩm trở về, chắc vì lo sợ nên vị đại thẩm ấy, mặt tái mét, tay run run. Lân cho lính kỵ binh lui ra và nói:
''Đại thẩm chớ lo lắng, sư muội ta hiện đang bị ngất xỉu, ta cần người đến để thay quần áo nàng ấy ra, mong bà vào thay giúp ta'',

Sau khi thay xong, đại thẩm trở ra báo:
''Đại nhân, tôi đã thay xong, ngài có gì phân phó không''.

Lân đáp:
''Đại thẩm khoan hãy trở về, để chờ sư muội ta tỉnh, nếu cần gì ta sẽ gọi, bây giờ ta sẽ cho người đưa đại thẩm ra bên ngoài trại nghỉ ngơi''.

Nói rồi Lân đưa cho bà ấy một xâu tiền ước chừng khoản 30 tiền. Bà ấy cảm tạ không ngớt.

Lân bước vào thăm Phi Yến, thấy nàng vẫn đang nằm chưa tỉnh, nhưng da mặt đã hồng hào trở lại, không còn xanh xao như lúc bên ngoài thành.

Trở ra, Lânquay về lại doanh trại thì thấy Tú, Xuân đang đứng bên ngoài chờ Lân.
Cả hai thấy Lân thì chắp tay:
''Đại ca''

Lân nhìn hai người rồi hỏi:
''Hai đệ tìm ta có việc gì sao, chúng ta vừa mới giao chiến xong, còn rất nhiều việc cần phải làm''.

Tú nói:
''Để đã sắp xếp cho các đội trưởng đi kiểm tra, chỉnh đốn đội hình, các binh sĩ bị thương cũng đang được chữa trị, nhưng hai đệ có thắc mắc lớn muốn hỏi đại ca.

Lân gật đầu:
''Thôi được rồi, vào trong rồi nói, ta cũng phỏng đoán được việc các đệ muốn hỏi''.

Bước vào trong doanh, sau khi tất cả đã ngồi vào vị trí của mình, Xuân mới lên tiếng
''Đại ca, hôm trước huynh có nói về át chủ bài, lúc đó đệ cũng chỉ nghĩ nó là thuốc nổ có số lượng nhiều, nhưng không nghĩ uy lực của loại này quả thật khủng khiếp''.

''Huynh có thể cho hai đệ biết cái này là gì không''.

Tú cũng nhìn Lân với anh mắt như muốn nói:
''Đại ca ơi, đệ cũng muốn biết''.

Lân bóp trán trầm ngâm:
''Ta chỉ có thể nói cho hai đệ biết đây là chất dễ cháy thôi, còn về điều chế thì ta sẽ giữ lại, 30 người tham gia điều chế ta cũng cho người giám sát chặt chẽ người thân của họ. Cái này tuyệt đối không được truyền ra ngoài''.

''Đây là chất có độc tính cao, vì cấp bách nên ta mới sử dụng ngay, nếu không có biện pháp phòng độc thì ảnh hưởng của nó tới sức khỏe rất lớn, về lâu dài càng nguy hiểm cho người sử dụng''.

Kỳ thực đây là phốt pho trắng, khi Lân đến làng chài thì đã nhận ra nó, photpho trắng là chất cháy cực mạnh khi tiếp xúc với không khí, đạt đến nhiệt độ khoảng 800 độ C và hơi của nó được tạo thành từ axit photphoric có tính ăn mòn cao, làm tổn thương nghiêm trọng cho các mô hữu cơ dẫn đến gây bỏng và khói có khả năng làm mù một người ngay khi tiếp xúc với mắt, không khí xung quanh bị photpho đốt cháy gây ra thiếu oxy, làm người trong phạm vi ảnh hưởng bị ngạt thở mà chết. Lửa của photpho trắng dính vào người thì cháy đến tận xương.

Lân ngước lên nhìn hai người nói tiếp:
''Hai đệ căn dặn các huynh đệ khác không được truyền ra chuyện này, cứ phao tin là cúng ta cướp lấy thuốc nổ của quân triều đình với số lượng lớn nên mới tiêu diệt nhiều quân địch như vậy, ai lan truyền sai lệch sẽ xử theo quân pháp''.

Cả hai thấy đại ca vẻ mặt nghiêm trọng thì cùng nhau chắp tay cúi đầu:
''Vâng, kính cẩn nghe theo lệnh đại ca''.

Lân khoát tay:
''Hai đệ về thu xếp việc trong quân, ta cần nghỉ ngơi một lát''.

Ngày hôm sau, khi vừa mới thức dậy thì có vệ binh vào báo:
''Bẩm đô đốc, có hai vị tướng lĩnh quân chi viện tới bái phỏng, đang chờ ở doanh nghị sự''.

Lân gật đầu ra hiệu cho vệ quân lui ra.

Lân đi đến doanh nghị sự gặp hai tướng Lý Tài và Tập Đình.

Lý Tài tươi cười chào Lân:
''Lân đô đốc, từ dạo gặp nhau ở thành Quy Nhơn, không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở chiến tuyến, trận này Lân huynh quả thật làm ta khiếp đảm''

Lân cũng chắp tay đáp lễ:
''Lý huynh quá lời rồi, quân của huynh quả thật dũng mãnh hơn quân của ta nhiều''.

Tập Đình thì thái độ có vẻ khinh khỉnh, ngồi rót rượu mà uống.

Lân quan sát Tập Đình, thấy người nay cao lớn, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, ánh mắt dữ tợn, người bình thường nếu nhìn vào mắt hắn ta sẽ không tự chủ được mà run rẫy. Cái này có lẽ là do tính hiếu sát của hắn mà tạo nên như vậy.

Lân ngồi xuống rồi nói:
''Ta cũng dự định hôm nay sang doanh trại của hai huynh để cảm tạ về việc ứng cứu lũy Bến Ván này. Không ngờ hai huynh lại đến doanh trại của ta trước, thật làm ta hổ thẹn''.

Lân cho 2 lính cận vệ đi gọi các tướng lĩnh trong quân đến và đi giết mổ 1 con dê.

Khi các tướng lĩnh tới, mọi người cùng nhau giới thiệu qua bản thân, cùng bàn luận chuyện đánh quân triều đình
Tập Đình cất giọng ồm ồm:
''Hai lần giao chiến quân triều đình chó chết vẫn chưa làm cho lão tử thỏa mãn, một lũ yếu ớt lại hèn như chuột, ngày ấy ta phải chịu cảnh bị bọn chúng đè đầu cưỡi cổ, giờ nghĩ lại lão tử vẫn còn căm tức''.

Xuân nhẹ giọng:
''Tập Đình huynh là người dũng mãnh, bọn lính triều đình gặp huynh thì 7 phần hồn chỉ còn lại ba, làm sao mà không chạy như chuột cho được''.

Lý Tài thấy đệ mình hơi lỗ mãng thì nói:
''A Tập, đệ đừng quá thô lỗ như vậy, giờ chúng ta đã là tướng của nghĩa quân không còn làm cướp như xưa nữa, đệ nên bớt cái tính càn rỡ đó đi''.

Tập Đình cười to:
''Đệ đã quen như vậy rồi, sao mà sửa được, huynh cứ mặc đệ''.

Lân lên tiếng:
''Trong doanh của ta, mọi thứ đều thiếu thốn, huynh đệ mở tiệc cùng nhau cũng có phần thôn dã, ta đã cho người nướng thịt ở ngoài kia, hai huynh không chê xin cùng ta và các huynh đệ ở đây uống vài chén''.

Tập Đình nghe uống rượu thì vỗ đùi nói:
''Hay lắm, lão tử đang thèm rượu đây''.

Lý Tài lắc đầu thở dài:
''Ta cũng không nói được đệ''

''Lân huynh đã có lời mời vậy thì chúng ta cùng đi thôi, mời Lân huynh dẫn đường''.

Khi ra tới nơi thì thịt đang được nướng trên than hồng, bàn ngồi là một khối đá dài, ghế cũng lấy đá mà làm thành.

Tất cả mọi người cùng nâng chén uống cạn.

Rượu thịt được vài tuần thì có lính thám báo trở về
''Bẩm đô đốc, có thư của Nhạc trại chủ, xin đại nhân xem qua''.


Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với