Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 31: Thủ thành (2)



Hôm sau Lân cho quân lính luân phiên nhau canh tuần, còn lại thì đi ngủ lấy sức để phòng ngừa buổi tối có địch đến tập kích.
Lúc này, ngoài thành có một nữ tử đi tới cửa thành báo là người thân của đô đốc Lân, lính canh phòng không dám mở cửa thành, đề phòng có biến liền vội đi báo cho Lân.

Lân lên đầu thành nhìn xuống thì thấy người đó là Phi Yến.
Lân trực tiếp xuống thành mở cửa cho nàng vào
''Sao muội lại tới nơi này''

Phi Yến cúi đầu:
''Muội lo cho huynh, muội nghe nói triều đình cử đại quân tiến đánh, nên ngày đêm lặn lội đến tìm huynh''.

Lân dậm chân:
''Trời ơi là trời, bây giờ tình thế đang căng thẳng như dây đàn, quân địch sắp đánh đến đây mà muội đến để làm gì''.

Nghe Lân trách mắng thì Phi Yến tủi thân, rưng rưng nước mắt:
''Muội, muội ở lại trong thành lòng hồi hộp lo lắng nên mới chạy tới đây để tìm huynh''.

Càng nói cô nàng càng nhỏ giọng.

Lân thấy thế thì không nỡ trách mắng, cô nàng vừa mới trãi qua chuyện đau lòng nên nay nghe tin mình gặp bất lợi nên mới lo sợ mà tìm đến. À mà dường như nàng thay đổi nhiều rồi, tính tình đã nhu thuận hơn trước.

Thôi đã lỡ đến đây thì để ta thu xếp cho muội ở lại, nhưng mọi việc phải nghe ta sắp xếp.

Phi Yến vui mừng lau nước mắt:
''Hì hì cảm ơn đại ca!''

Vừa mới thấy rưng rưng nước mắt mà đã tươi cười nhanh đến vậy. Lân cũng bất ngờ, thôi kệ đi, lo chỗ ở cho cô nàng trước cái đã.

Tới chiều Lân cùng Tú lên thành sắp xếp người vào vị trí sẵn sàng chiến đấu, tất cả vũ khí thủ thành như súng, dầu hỏa, đá tảng, súng thần công, cung, nỏ… đều đã được đưa vào vị trí.

Trời dần tối, mọi thứ dần trở lên im ắng đến đáng sợ, quân địch ở đằng xa vẫn chưa có động tĩnh gì. Huy Đống nhìn trời thấy có đàn chim bay lên lọan xạ thì nói to:
''Đại ca! Quân địch sắp đánh tới''.

Lân hạ lệnh:
''Tất cả vào vị trí, chuẩn bị chiến đấu''.

Từ phía xa, đội kỵ binh của triều đình ầm ầm kéo đến. Quân tiên phong cầm cờ đi đầu chạy trước hò hét tiến lên, tấn công.

Nhưng khác với dự đoán của chúng là khi tập kích bất ngờ sẽ làm cho quân trong thành lũy hoảng loạn, như vậy sẽ thừa thế xông lên, nhưng không ngờ trước mắt bọn chúng lại là một tường thành cao ngất, trên thành những cây đuốc được đốt sáng trưng như chờ bọn chúng tới để chết.

Hàng kỵ binh đi đầu cho dừng ngựa lại, làm cho lớp kỵ binh phía sau có chút loạn, nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại đội hình. Tướng lĩnh của đội kỵ binh nhìn nhau:
''Đây là thế nào, lũy Bến Ván này chỉ mới bị quân phản loạn chiếm đánh gần đây, làm sao có thể nhanh chóng xây dựng nên một thành trì kiên cố đến vậy, không thể nào''.

Một tên đội trưởng khác thì chửi thề:
''Con mẹ nó, tính sai rồi, quân thám báo, báo tin kiểu gì vậy, giờ làm sao''.

Đợt tiến công lần này, quân triều đình chia làm hai đạo, đạo quân tiến đánh lũy Bến Ván thì không mang theo vũ khí công thành, chỉ có đạo quân đánh hướng Bồng Sơn để làm bàn đạp tấn công thành Quy Nhơn mới mang theo vũ khí công thành.

Kỵ quân của địch chạy trước để làm quân trong lũy bất ngờ, nay không công thành được đành phải chờ bộ binh theo sau tiến lên.

Lân ra lệnh, Tú đệ theo ta ra thành đánh một trận, Xuân đệ ở lại thủ thành, khi ta ra lệnh mới được mở.

Tú theo Lân xuất 2 nghìn quân ra đối chiến với kỵ quân triều đình, trong đó có 500 kỵ binh.

Thấy trong lũy có quân tiến ra thì tướng lĩnh của đội quân cười to, lũ giặc cỏ gan không nhỏ, rồi hét to:
''Xông lên! Giết hết bọn chúng cho ta!''

Lân cũng hét to:
''Giếtttttttt!!!''

Lân chưa kịp tiến lên đối chiến tướng kỵ quân thì Tú từ phía sau đã giục ngựa lao lên. Ngân côn trong tay Tú vô cũng dũng mãnh, những tên lính lướt qua đều bị côn đánh ngã ngựa. Tướng kỵ binh giận dữ:
''Tên giặc đáng chết, bỏ mạng lại''.

Tú lao nhanh tới, côn múa lên gió rít ào ào. Tướng lĩnh đội kỵ binh thấy côn pháp của Tú thì cả kinh, hắn ta dùng hết sức bình sinh chém một đao tới, côn, đao giao nhau tóe lửa. Hổ khẩu của tướng cầm đao rách toạt, máu chảy đầm đìa, chỉ vừa mới ra một chiêu đã bị chế phục, hắn ta biết mình khó địch lại bèn giục ngựa quay đầu muốn trốn về sau.

Nhưng Tú nào cho hắn thoát được, vận dụng khinh công của mình Tú nhảy ra khỏi lưng ngựa, vung ngân côn trong tay đập tới đỉnh đầu tên kia. Nghe tiếng gió rít trên đầu, hắn ta cũng rất nhanh nghiêng người luồn xuống dưới bụng ngựa tránh chiêu. Ngân côn đập trúng vào bắp chân hắn, tiếng xương gãy giòn tan, con ngựa chịu không nổi kình lực ngã vật xuống đất.

Ba tên lính gần đó, thấy thế vội phóng giáo về phía Tú, đồng thời chạy nhanh tới cứu chỉ huy. Tú múa côn gạt phăng 3 mũi giáo tấn công tới, chân vừa chạm đất liền búng người xông tới, tên tướng lĩnh kia vừa ngã xuống liền lăn tròn ra xa.

Lân lúc này cũng đang lao tới, với ngọn giáo trong tay Lân tả xung hữu đột như chốn không người, ngựa phi tới đâu, kỵ binh của địch ngã xuống tới đó, quân địch càng thêm khiếp sợ khi thấy cả năm kỵ binh ngăn cản nhưng chỉ một giáo quét tới cả năm tên đều bay khỏi ngựa, miệng hộc máu tươi. Mắt thấy cả hai tên hung thần át sát đang tiến đến, tên tướng kia càng thêm hoảng sợ, miệng không ngừng la hét:
''Cứu, cứu ta, cứu taaaa!!''

Tú quét ngân côn làm ba tên cản đường ngã ngựa, rồi phóng vọt qua dùng côn đập vào tướng địch đang nằm dưới đất, hắn hoảng loạn giơ đao lên đỡ nhưng không cản nổi, côn đập trúng ngực hắn, kình lực cương mãnh làm ngực hắn ta lõm xuống, máu tươi từ miệng phun ra, chết tại chỗ.

Quân kỵ binh vừa đánh vừa lui dần về sau chờ cơ binh, tượng binh và pháo thủ binh đến.

Lân thấy tình thế nếu tiếp tục đánh quân phía sau địch tiến đến thì lâm nguy, bèn cho quân nổi trống thu binh. Tú cũng nhảy trở lên ngựa lui về thành lũy, kỵ quân triều đình thấy địch lui quân nhưng không dám đuổi theo.

Một lát sau đội quân của triều đình cũng tiến đến. Số lượng tầm hơn 10 nghìn quân, vì giữa đường Tổng Nhung Sùng cắt cử hơn 3 nghìn quân tiến đến Bích Khê hội quân với Tôn Thất Hương đánh quân chủ lực Tây Sơn.

Khi đại quân kéo đến nghe tin tướng chỉ huy kỵ binh bị giết thì nổi giận, cho pháo thủ nã súng thần công vào thành. Binh dùng súng hỏa mai cũng dàn trận chuẩn bị yểm trợ khi thành bị bắn hạ.

Một việc bất ngờ đã xảy ra, không như mong đợi của Tổng Nhung Sùng là sau vài loạt súng thần công bắn, lũy sẽ bị bắn tan tành. Trước khi tiến đánh Sùng đinh ninh rằng trong một thời gian ngắn bọn giặc cỏ chỉ đắp cát tạm làm lũy, hoặc dựng hàng rào gỗ để làm ngăn chặn, chỉ cần vài phát đạn thần công là phá tan. Nhưng giờ súng bắn ầm ầm vào lũy vẫn không có dấu hiệu gì hư hao.

Tập kích bất ngờ không thành công, bắn hạ thành cũng không xong, Tổng Nhung Sùng đành phải cho lui quân hạ trại tìm sách lược hạ thành lũy.

Lúc này trong lũy, Xuân cũng tiến lên đầu thành gặp Lân.
''Đại ca, chúng ta dựa vào tường thành vững chắc mà cố thủ, nhưng nếu lâu dài e rằng địch không đánh chúng ta cũng bị đói chết''.

Lân nhìn Xuân rồi hướng đến những lều trại của địch mà trả lời:
''Lương thực chúng ta từ đợt trước cướp của quân triều đình còn đủ dùng cho 6 tháng, nhưng địch thì không, nên việc lương thực đệ không cần lo đâu. Vả lại theo như ta tính toán thì sau khi Lý Tài và Tập Đình đến chúng ta sẽ trước sau mà giáp công đẩy lùi địch''.

Xuân đang bất an, nhưng nghe xong thì cũng phần nào an tâm.
Tú lúc này cũng đi đến nói:
''Đại ca, theo như tình thế này, đệ e là địch sẽ sớm tổ chức công thành mạnh''.

Lân bóp trán trầm ngâm:
''Chỉ sợ là sáng mai lại một đợt công thành, cánh quân này không mang theo vũ khí, trang bị để công thành nên tạm thời dừng lại để cho quân đi chặt tre rừng làm thang leo. Chênh lệch binh lực nên chúng biết rõ chúng ta chỉ có thể thủ không dám chính diện xuất binh''.

''Hai đệ cũng đã mệt mỏi cả đêm rồi, đi nghỉ ngơi chốc lát đi''.

Cả hai cùng chắp tay:
''Vâng, đại ca!''

Lúc này còn lại Huy Đống chưa rời đi
Lân hỏi:
''Theo như đệ thấy thì chúng ta có bao nhiêu phần thắng''

Huy Đống từ nãy tới giờ vẫn trầm ngâm suy nghĩ về thế trận, nếu xem theo tinh tượng thì khách sẽ gặp nạn diệt vong. Nhưng điều ấy quả thật khó, vì cho dù cả hai đầu trước sau cùng giáp công đánh địch thì thương vong cũng chỉ khoảng hơn 5 thành. Trận chiến nếu như thiệt hại hơn 2 phần thì đã xem như thua, còn trên 5 thành là đại bại. Còn theo như quẻ tính kết hợp với tinh tượng trời đất thì nơi đây sẽ là mồ chôn của quân địch, ít nhất là trên 8 thành.

Đang trong suy nghĩ miên mang thì nghe Lân hỏi đến, Huy Đống có phần hơi lúng túng, điều chỉnh lại tâm tình rồi mới trả lời:
''Theo đệ thấy thì khả năng thắng là mười phần và ẩn số nằm ở nơi đại ca''.

Lân mỉm cười:
''Ta có thể giấu được mọi người, nhưng lại không qua mắt được đệ, ta quả nhiên không nhìn lầm người''

Bên phía quân triều đình có đội trưởng đề xuất, cho một toán quân đào đường hầm để làm yếu đi tường thành kia, như vậy chỉ cần bắn pháo là có thể phá được thành, còn quân thì cứ giả như án binh bất động sau đó lùi ra xa thêm, làm cho bọn giặc cỏ lơ là cảnh giác.

Tổng Nhung Sùng một mặt cho quân đi đóng thang leo, dây thừng, một mặt thì phê chuẩn phương án đào đường hầm.

Qua 2 ngày, thì quân triều đình bất ngờ tiến công.
Lân cùng Tú trên thành thủ vững, cung tên, đạn bắn xuống như mưa, đá tảng được chuyển lên bằng ròng rọc động liên tục ném xuống, xác người dưới chân tường thành chồng chất ngổn ngang. Bên phía Lân cũng tổn hại không ít, binh lính bị trúng đạn bị thương đã hơn 400 người. Lân cùng Tú, Xuân giết địch đến đỏ mắt, cả người nhuộm đỏ máu tươi.

Đến trưa thì quân triều đình cho rút quân. Lúc này bồ câu báo tin cũng đến, quân của Lý Tài và Tập Đình đã đến được Trà Câu, sẵn sàng tiến công.
Tất cả tướng lĩnh nghe được tin này thì phấn chấn tinh thần.

Lân nói:
''Mấy ngày nay, ta cố gắng thủ thành mà không chính diện đánh nhau với địch không phải vì quân ta đánh không lại, mà ta muốn diệt toàn quân của chúng''.

Xuân và Tú nhìn nhau ngơ ngác:
''Ý này của đại ca là như thế nào?''

Lân đáp:
''Các đệ còn nhớ ta có mang về rất nhiều phân không và khu chế tạo thì tuyệt đối không được ai tới gần, đó chính là con át chủ bài của ta. Sở dĩ ta chưa dùng đến là vì nếu như địch bỏ chạy bảo toàn lực lượng, thì cuộc chiến sẽ còn dây dưa kéo dài''.

Nói rồi Lân cho truyền 200 quân ở khu chế tạo đến, những người này bịt kín từ đầu đến chân, sẵn sàng chờ lệnh.

Trong lúc này, phía quân đào hầm của quân triều đình cũng quay về bẩm báo:
''Bẩm đại nhân, đội của thuộc hạ khi đào đến chân của tường thành thì không cách nào đào được nữa, toàn bộ dưới chân tường đều là đá, đào rất lâu vẫn không tiến lên được bao nhiêu''.

Tổng Nhung nghe báo thì tức giận vô cùng:
''Chẳng lẽ bọn giặc này lại cho xây trên đá, tường thành của chúng cũng rất lạ, vô cùng kiên cố, trong các ngươi có ai biết nó được xây bằng thứ gì không''.

Các tướng lĩnh nhìn nhau, không ai biết tường này được làm bằng gì.

Có người đứng ra nói:
''Bẩm đại nhân, theo như lời của các binh sĩ công thành báo lại thì dường như tường thành không phải xây bằng gạch mà là một khối đá liền nhau, vô cùng cứng. Đạn bắn vào cũng chỉ bị bong tróc một lớp nhỏ bên ngoài, có chỗ sâu hơn thì thấy bên trong là những thanh sắt''.

Tổng Nhung nhíu mày:
''Chỉ trong thời gian gần 1 tháng mà chúng có thể dựng nên một thành lũy kiên cố đến vậy, ắt trong hàng ngũ quân giặc cỏ có kẻ phi thường''.

Trong khi các tướng lĩnh trong doanh của quân triều đình đang bàn bạc kế sách thì ở phía xa có pháo hiệu bắn lên cao.

Lính canh chạy vào báo:
''Bẩm đại nhân, cách đây khoảng 10 dặm có địch nhân tiến quân đến, là quân chi việc của giặc, quân số ước chừng 5 nghìn quân''.

Toàn bộ tướng lĩnh nghe tin thì đều thất sắc cả kinh, không ngờ dây dưa mấy hôm mà quân chi viện của giặc lại đến nhanh đến vậy.

Tổng Nhung Sùng đập tay xuống bàn:
''Ta đã quá khinh địch rồi, bây giờ cánh quân của Tán Lý chắc cũng sắp hội quân với Tiết Chế, không thể kịp ứng cứu nơi này. Nhưng cho dù 2 đạo quân này gộp lại cũng không hơn chúng ta nhiều, chỉ là một đám ô hợp chúng ta chưa chắc đã bại''

''Tất cả các tướng lĩnh nghe lệnh: Chúng ta sẽ cắt cử bộ binh, pháo binh, cung tiễn thủ chặn đánh quân chi viện, khi quân trong lũy mở cửa tiến công ra thì mang kỵ binh quay đầu giết vào trong thành, chặn đánh quân chi viện chỉ là nghi binh, chủ lực đánh thành mới là mục tiêu, chỉ cần chiếm lấy được thành thì chúng ta có thể thủ, có thể công''.

Trong lũy quân canh phòng cũng nhìn thấy tín hiệu pháo liên lạc, liền vào bẩm báo cho Lân và các tướng lĩnh.
Xuân vui mừng ra mặt nói:
''Quân chi viện đã đến, chúng ta có thể tiến ra mà chém giết bọn chúng rồi''.

Tú cùng Điểm, Nhất cũng phấn chấn:
''Phải báo thù cho đội du kích. Đại ca, chúng ta mở cửa thành tiến đánh thôi''.

Đội trưởng Hòa lúc này tuy đã không còn nguy hiểm về tính mạng nhưng vẫn còn rất yếu, mấy huynh đệ vẫn thường ghé thăm.

Lân đứng dậy nói:
''Được lắm, chúng ta sẽ tiến đánh, đánh cho bọn chúng tan tác. Tất cả các đệ tập hợp binh sĩ''.

Nói rồi Lân nổi trống lên tập hợp binh lính, sau ba hồi trống toàn bộ đã xếp hàng nghiêm chỉnh.
Lân nói:
''Lần tiến đánh này ta sẽ cho bọn chúng chết không toàn thây.

Cơ trưởng Điểm nghe lệnh: Xuất lãnh 1000 quân bộ binh, dùng ván ghép lại làm thuẫn lớn, 3 người khiên 1 tấm, bên ngoài dùng rơm tẩm ướt mà quấn, bảo hộ cho 200 quân mang hỏa khí được chứa trong thùng.

Đổng Lý Tú nghe lệnh: Sau khi khí độc, lửa cháy tan đi thì xuất lĩnh 2 nghìn quân tiến công.

Nội Hầu Xuân nghe lệnh: Xuất lãnh 4 nghìn quân, bố trận bát quái.

Đội trưởng Nhất xuất lãnh 600 quân dùng súng, hỏa cầu yểm trợ cho cơ trưởng Điểm.

Còn lại theo ta chờ lệnh''.


Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với