Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 143: Cỗ xe tăng




Quan sát bãi tập, Lân nhìn thấy Xuân cầm theo một ngọn cờ đỏ cán dài. Khi chưa ra thao trường thì đàn voi đi lại lộn xộn, khi Xuân xuất hiện, con voi đầu đàn vội chạy lại đứng nghiêm chỉnh trước mặt, co chân trước lên. Sau đó, cả đàn răm rắp chạy đến xếp hàng ngay ngắn trước mặt voi đầu đàn.

Xuân dùng cờ phất ngang, dọc, trước sau để điều khiển đàn voi tiến tới, rẽ sang phải, sang trái, tới, lui, nhịp nhàng đều đặn. Khi tập voi đánh trận, ban đầu, Xuân tập từng thớt một. Mỗi thớt có một nữ quản tượng, khi thuần thục rồi mới tập thành đoàn. Khi đó, nữ quản tượng nào đi kèm voi nấy.

Hàng ngũ sắp chỉnh tề rồi. Nữ tướng phất cờ hiệu, tất cả nữ quản tượng nhảy lên voi một lượt, gọn và nhanh như người kỵ mã có tài nhảy lên lưng ngựa. Rồi theo hiệu cờ mà tập... Thân vóc voi ngó nặng nề, mà bước chân voi trông lẹ làng lanh lẹ.

Khí thế hùng dũng như gió cuốn sóng dồn, nhưng diễn trường im phăng phắc, khách bàng quan không nghe tiếng, chỉ thấy hình, những hình sống động vừa mạnh mẽ vừa đẹp đẽ, nửa cổ kính nửa tân kỳ... Tập xong, theo hiệu cờ, đoàn nữ quản tượng nhảy xuống voi cũng lẹ làng nhịp nhàng, với những nụ cười đắc ý.

Lân đứng nhìn cũng phải thầm tán dương [Hay, thật là hay, huấn luyện voi rất bài bản, đâu ra đấy, người ta huấn luyện đến cả voi còn nghe, mình thì có con lừa cũng không làm gì được, cay thế nhỡ. Đợi xíu nữa mình hỏi thử Xuân cách huấn luyện voi]

Sau khi huấn luyện đội hình xong, một tóp voi khác có trang bị vũ khí trên lưng tiến hành tập dợt. Trên bành voi của một số con được lắp đặt súng thần công loại nhỏ. Các con voi khác thì binh sĩ ngồi trong các bành trên lưng có trang bị súng hỏa hổ và nhiều hỏa cầu. Trên lưng mỗi con voi là 3,4 người lính, ngoài hỏa khí ra thì người lính còn trang bị giáo dài và nỏ.

Đàn voi xông lên theo hiệu lệnh, đại bác bắn ra đùng đùng, hỏa cầu ném ra, hỏa hổ phun lửa ầm ầm.

Lân trố mắt ra nhìn [Trời! trời! xe tăng thời nay à…]

Phía sau bỗng có tiếng bước chân rất nhẹ, Lân quay ngoắc lại nhìn thì thấy người đến là Huệ.

''Tướng quân''

''Ở đây chỉ có hai chúng ta, không cần phải câu nệ vậy đâu, huynh thấy đàn voi chiến này thế nào''

Lân đáp: ''Đội quân voi của đại tổng lý đã hội đủ cả 3 yếu tố chiến thuật: cơ động, đột kích và hỏa lực. Đây thực sự là một cuộc đột phá so với các thời kỳ trước đó''.
Huệ gật đầu: ''Chỉ một câu đã khái quát đúng vào trọng tâm, cơ động, đột kích và hỏa lực. Mục đích của đệ chính là như vậy, phong cách đánh trận của đệ, huynh cũng đã biết, nếu như đội tượng binh không đáp ứng được yêu cầu thì chỉ làm vướn bận thêm''

''Đại bác loại nhỏ, hỏa cầu và hỏa hổ đặt trên lưng voi là do tướng quân nghĩ ra à''

''Đúng vậy, đệ thấy nếu như đại bác có thể cơ động được thì sức chiến đấu của quân ta sẽ tăng lên gấp bội, nhưng đại bác lớn không thể đặt lên trên lưng voi nên đệ mới nghĩ đến việc thu nhỏ nó lại, tuy giảm uy lực nhưng tăng tính cơ động, pháo lớn phá thành, pháo nhỏ phá địch, hà hà''

Lân thầm tán dương về sự cơ trí của Huệ, có thể nâng tầm cách sử dụng vũ khí sao cho linh hoạt, hiệu quả, phù hợp với phong cách hành quân đánh trận của mình không phải là chuyện dễ.

Súng đại bác loại nhỏ thì có thể mang trên lưng và bắn một loại đạn nặng chừng 3 lạng (hơn 100 gram). Một người lính cõng cái nòng súng, dài chừng 2 thước, trong khi một người lính khác mang cái "giá" là một khúc gỗ tròn dài cũng chừng cái nòng súng.

Khi tác xạ, cái giá được dựng lên bằng hai cái càng hay một cái chạc cao khỏi mặt đất chừng 2,5 thước, nòng súng sau đó để lên trên giá trong một cái ngàm sắt. Người lính có thể điều chỉnh độ nhắm và kiểm soát bằng một cái báng tì lên trên vai. Các loại súng này rất tiện lợi cho việc di chuyển và phục kích quân địch.

Hỏa hổ và hỏa cầu không phải là loại vũ khí hoàn toàn mới nhưng cách sử dụng sáng tạo của Huệ đã nâng cao hiệu quả của chúng. Huệ đã cho chế tạo ra hỏa hổ bằng những ống tre, trở thành một vũ khí cá nhân gọn nhẹ. Nếu đem so với những khẩu pháo nặng hàng trăm cân của quân chúa Trịnh hay của nhà Minh, nhà Thanh thì sự sáng tạo này rất có giá trị. Huệ còn kết hợp hỏa hổ, hỏa cầu với voi chiến tạo thành một lực lượng đột kích mạnh, nhanh chóng phá vỡ đội hình của đối phương.

Đang lúc cả hai trò chuyện với nhau thì Xuân đi tới. Nhìn thấy Huệ, Xuân chắp tay hành lễ

''Tướng quân, ngài đến đây để xem tình hình huấn luyện hay là có việc khác cần giao phó''

Huệ cười nói: ''Ta chỉ đi ngang qua đây, sẵn tiện ghé vào một chút xem tình hình huấn luyện tượng binh của đại tổng lý ra sao thôi''

Xuân đưa tay ra mời: ''Giờ cũng đã tới giờ nghỉ trưa, mời tướng quân và Lân đô đốc sang trại bên kia dùng cơm''

Huệ khoát vai Lân nói: ''Chúng ta đi thôi, đệ cũng có chút đói rồi, xem đại tổng lý nhà ta thiết đãi món gì, ha ha''

Cả ba người đi sang trại phía Tây, cách đó chừng 50 trượng. Đến nơi thì thấy món ăn đã được dọn lên, có thịt gà, cá hấp, rau luộc, măng xào…tất cả được bày biện tươm tất, bàn ghế ngồi ăn cũng sạch sẽ đến bóng loáng.

Lân thầm khen [Đúng là chỗ chị em phụ nữ có khác, món ăn thì trông đẹp mắt, thơm phưng phức, nơi ăn thì sạch sẽ không một hạt bụi. Nghĩ lại cái chỗ của mình nó chẳng khác gì cái…chuồng heo, mình đã cóc đầu tụi nhỏ không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không khá lên được, đã vậy còn có thằng phàm ăn tục uống, lúc ăn thì cơm rơi vãi cả ra ngoài, haizz đợt này về mình phải chấn chỉnh lại mới được]

Sau khi ăn xong, do cần phải giải quyết nhiều việc quan trọng nên Huệ cáo từ rời đi. Trước khi đi còn không quên nói với Lân về tiến trình xây dựng khu chế tạo thuốc súng.

Xuân lại mời Lân qua bên một cái thủy tạ gần đó, rất thoáng mát, lại cách xa bờ nên tránh được người khác nghe lén. Một bình trà nóng tỏa ra hương thơm dễ chịu được đưa lên. Lân hít lấy hít để [Cái mùi thơm này quen quá, à là trà sen, chậc chậc hôm nay mình thật có diễm phúc]

Một giọng nói êm dịu cất lên ''Đại ca, mời dùng trà, hì hì''

Lân định thần nhìn lại thì nhận ra người đến là cô nàng Huỳnh Thị Cúc:

''Trà do nhị muội pha thì không có điểm gì để chê rồi, hà hà''

Xuân lên tiếng nói: ''Muội ngồi đi, xem ra sau chuyến đi vừa rồi hai huynh muội dường như ngày càng thân thiết hơn. Nếu như muội vừa ý Phan sư huynh thì tỷ đây có thể làm chủ cho muội''

Cúc ngượng đỏ cả mặt, cúi đầu không dám ngẩn lên, miệng lý nhí: ''Đại tỷ, tỷ đang nói gì vậy, muội chỉ xem huynh ấy như đại ca mình thôi''

Lân thấy không khí bắt đầu rơi vào thế khó xử thì bèn lái sang chuyện khác:

''Ta thấy muội huấn luyện voi chiến rất giỏi, điều khiển một cách thuần thục và kỹ luật, không biết có thể nói cho ta biết bí quyết hay không''

Xuân nhẹ mỉm cười, nét mặt trở nên rạng rỡ, xinh đẹp khôn tả:

''Kỳ thật muội không tài giỏi đến vậy đâu, phần lớn là do Lý sư huynh chỉ điểm cho muội, nhờ đó mà muội có thể huấn luyện ra một đội tượng binh như hôm nay. Về cách huấn luyện là dựa vào tập tính bầy đàn của voi, voi thường sống trong nhóm gia đình, bao gồm con cái với các con non của nó hoặc một số con cái có quan hệ họ hàng, con đực tách riêng rẽ, toàn bộ chỉ hướng dẫn con voi cái hoặc voi mẹ già nhất là cả đàn làm theo.

Ngoài ra từ kinh nghiệm là voi rất sợ những âm thanh lớn, lạ dị thường, vì thế muội dùng những tiếng chiêng, trống khuyếch đại âm thanh tập luyện một thời gian dài để voi làm quen. Từ đặc điểm này, lúc ra trận voi sẽ không hoảng loạn khi cờ trống đối phương nổi lên mà còn phấn khích hơn.

Trong chế độ ăn uống của voi, muội thường hòa nước muối vào một số lá cây rừng, bỏ vào trong các thân cây chuối để voi ăn ở các buổi tập luyện. Sau một thời gian voi quen với khẩu vị, muội dùng tập tính này để thưởng cho những chú ngoan ngoãn luyện tập, vì vậy cả đàn nhanh chóng đi vào khuôn phép''.

Lân lại hỏi: ''Ta thấy số lượng voi chiến không ít, là từ đâu mà có''

Xuân đáp: ''Lúc mới gia nhập muội có mang đến 14 con voi, sau thì dùng tiền từ việc buôn bán trầu để mua thêm, một số thì do người Thượng tặng, phần là chiến lợi phẩm từ cuộc chiến với quân nhà Nguyễn…''

Lân gật gù: ''Thì ra là vậy, ta chỉ có chút tò mò mà thôi. À ta nghe mọi người kể là mối lương duyên của muội và phu quân là do một con hổ, nhưng có ngươi nói muội giết được nó, có người nói là muội chỉ làm nó trọng thương, hà hà ta chỉ là hơi nhiều chuyện một chút thôi…''

Xuân lấy tay che miệng cười trêu chọc: ''Trước nay muội nghe mọi người nói về huynh là một người ít nói, tính tình ôn hòa, hiếm khi nói chuyện phím, nay gặp mặt mới biết thì ra huynh còn có thêm cái tính tò mò...ha ha…''

Cúc lúc này mới lên tiếng: ''Cái này thì muội biết trước tỷ, lúc đi vào trấn Thuận Thành, muội và huynh ấy còn hóng hớt được một chuyện của gã phú thương kia, cũng rất thú vị''

Lân cười khổ hỏi: ''Nơi đây có cuốc, xẻng gì không, cho ta một cái''

Xuân ngẩn ra, nhìn Lân hỏi: ''Huynh cần cuốc, xẻng để làm gì''

Lân đáp: ''Thì để ta đào một cái hố rồi tự mình chui xuống đó, chứ ở đây ta không biết nên giấu mặt vào đâu''

Hai cô nàng nghe vậy thì ôm bụng cười ngặt nghẽo: ''Ha ha ha Lân sư huynh nào có khô khan như người ta vẫn đồn thổi''

''Chuyện huynh muốn biết thì để muội nói, con hổ kia chỉ bị muội chém trọng thương thôi. Còn nói về giết hổ thì Lý đại ca mới thực sự là người từng giết một con hổ lớn''
Lân ồ lên một tiếng rõ to, sau đó gãi gãi đầu, cười gượng nhìn hai cô nàng.

Xuân và Cúc liền đoán ra chủ ý của Lân, lại ôm bụng cười. Xuân quay sang gõ vào trán Cúc nói: ''Con bé này, muội cười như vậy làm huynh ấy chui xuống đất thật thì sao, tướng quân hỏi đến ta biết trả lời thế nào…ha ha…''


Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều