Tặng Chàng Một Đời Vẻ Vang

Chương 177: THƯỢNG TỐ ĐẠI HOÀNG TỬ



Edited by Bà Còm in Wattpad



Sau khi Thẩm Hấp vào ngục đem Thẩm Diệp ra khỏi Hình Bộ liền vào cung ngay ngày hôm đó để thỉnh tội với Thiên Hòa Đế. Tuy nhiên Thiên Hòa Đế cũng không giận dữ gì, chỉ dặn dò hắn lần tới không thể hành sự như vậy, chuyện này coi như Thiên Hòa Đế cho qua, hơn nữa còn phân phó xuống dưới không được tiết lộ ra ngoài. Khổ nỗi, 'trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua', huống chi, trước khi Thiên Hòa Đế hạ mật chỉ thì đã có người đem chuyện này loan truyền, cho nên, chuyện này chỉ giấu được hai ngày rồi cuối cùng vẫn truyền khắp triều dã. Một ít lão thần ở Lục Bộ, còn thêm một ít quan viên vốn dĩ vẫn tồn lòng nghi ngờ đối với vụ Thẩm Hấp đột nhiên xuất hiện bèn nhất định nắm lấy chuyện này không bỏ. Chỉ trong vài ngày mà trên án thư đặt tấu chương trần tình của Nội các chất đầy sổ con buộc tội Đại Hoàng tử Phong Cừ.
Mà cầm đầu trong số những người này chính là Hộ Bộ Thượng Thư Cố Thượng. Sau khi chuyện phát sinh, một ngày hắn thượng tấu ba lần, nhất định đòi Đại Hoàng tử Phong Cừ ‘không coi ai ra gì, không để luật pháp trong mắt’ nên chịu trừng phạt.
“Hoàng Thượng, Đại Hoàng tử coi luật pháp như không có, coi thiên lao như hậu viện nhà mình. Hoàng tử có thân phận tôn vinh, phẩm đức quý trọng, nên làm gương tốt cho thiên hạ. Lần này hành vi 'lợi dụng thân phận' thật sự không hợp chút nào với luật pháp và lễ pháp, nếu không nghiêm trị thì khó có thể khiến người tâm phục. Thần nguyện cáo lão hồi hương, không để ý tới thế sự, kính xin Ngô Hoàng minh giám.”
Cố Thượng đã qua tuổi năm mươi, thân thể tương đối "phì nhiêu", một cái bụng căng tròn to như trống cổ sau lớp quan bào, ngày thường đối với ai cũng đều cười hì hì, rất ít khi tỏ vẻ cường thế, nhưng hôm nay lại nhất định cắn chặt Đại Hoàng tử Phong Cừ không buông. Bất quá, chúng thần nhớ tới vị này bên ngoài chính là thuộc đảng của Nhị Hoàng tử, bởi vậy cũng không cảm thấy kỳ quái.
*Edited by Bà Còm*
Thiên Hòa Đế ngồi ở phía sau long án phê sổ con, Tổng quản Thái giám Lý Mậu đứng bên cạnh hầu hạ, trong Ngự thư phòng tỏa ra mùi Long Diên Hương nhàn nhạt. Phía dưới long án là Lễ Bộ Thượng Thư Cố Thượng quỳ trên mặt đất, Hình Bộ Thượng Thư Phương Trình, Binh Bộ Tả Thị lang Lưu Uy, còn có vị mới vừa lên chức Lại Bộ Thượng Thư Tạ Cận.
Hình Bộ Thượng Thư đôi tay hợp lại nhập trong tay áo, mũi mắt xem tâm, dường như chuyện mà Hộ Bộ Thượng Thư đang nhắc tới không hề liên quan đến Hình Bộ bọn họ. Binh Bộ Thị Lang vốn dĩ tại sự kiện này không đủ quyền lên tiếng, cho nên Thị lang Lưu Uy cũng đứng cho có mặt, mũi mắt xem tâm. Còn vị tân nhiệm Lại Bộ Thượng Thư Tạ Cận cũng là đôi tay hợp lại nhập trong tay áo, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố Thượng đang quỳ dưới đất cáo trạng; nếu ánh mắt có thể giết người, có lẽ sau lưng Cố Thượng đã bị rạch nát, nguyên nhân không phải vì Tạ Cận bị tố cáo mà vì hiện giờ Cố Thượng đang cáo tế tử tuyệt vời của ông, tố cáo tế tử thì càng khiến ông khó có thể nhẫn nhịn so với tố cáo chính ông!
Thiên Hòa Đế phất tay kêu Cố Thượng đứng lên mà nói. Cố Thượng vừa đứng lên thì cái bụng mập mạp cũng rung chuyển theo, giơ tay vuốt một cái chắc còn nhiều mồ hôi hơn so với những người khác, khoanh tay mà đứng. Tạ Cận giương mắt liếc nhìn Thiên Hòa Đế không lộ hỉ nộ phía sau long án, trong lòng liền thông suốt.
Hoàng Thượng nhất định đã sớm biết Cố Thượng sở tấu chuyện gì, hơn nữa có tâm bao che Đại Hoàng tử, cho nên trong lúc Cố Thượng đang cố gắng tố cáo thì kêu bọn họ tới đây dự thính -- Hình Bộ Thượng Thư Phương Trình chính là bằng hữu thân thiết của Vinh An Quận Vương, mà Vinh An Quận Vương Thế tử quan hệ với Thẩm Hấp thế nào thì đã rõ như ban ngày; Binh Bộ Thị Lang Lưu Uy càng không cần phải nói, là mới được cất nhắc lên, cũng là người sau khi Thẩm Hấp làm Đại Hoàng tử đích tay dìu dắt; còn Tạ Cận mình đây . . . ha hả, Thẩm Hấp chính là tế tử ruột thịt của mình mà! Tìm những người như bọn họ tới dự thính Hộ Bộ Thượng Thư cáo trạng, trong lòng Hoàng Thượng rốt cuộc có chủ ý gì thì ai còn có thể không biết.
Thiên Hòa Đế mặt vô biểu tình, mày nhíu lại, tựa hồ đang tiêu hóa những lời Cố Thượng vừa nói, thật lâu sau mới liếc mắt nhìn Tạ Cận một cái rồi hỏi ý kiến: “Chuyện này . . . Ái khanh thấy thế nào?”
“. . .”
Câu hỏi này của Thiên Hòa Đế vừa đưa ra, chúng thần trong Nguyên Dương Điện liền thầm so đo -- Hoàng Thượng nghe xong Hộ Bộ Thượng Thư trần tình, không thèm dò hỏi kỹ càng cũng liền thôi, vậy mà vừa mở miệng rồng là điểm ngay Tạ Cận Tạ đại nhân để "trưng cầu quan ý"?! Cả triều văn võ ai lại không biết quan hệ giữa Tạ đại nhân cùng Đại Hoàng tử, đây là quan hệ giữa Thái Sơn chính tông và tế tử; nói câu đại bất kính, nếu sau này Đại Hoàng tử có cơ hội đăng ngôi Đại Bảo, Tạ đại nhân chính là Quốc Trượng!
Hoàng Thượng ai cũng không chọn, cố tình chọn Tạ đại nhân tới hỏi, ý tứ này chẳng lẽ còn không đủ minh xác hay sao?
Cố Thượng trong lòng run sợ, hắn dường như đã xem nhẹ địa vị của Đại Hoàng tử ở trong lòng Hoàng Thượng. Cố Thượng từ trong tay áo rút ra một chiếc khăn sạch, ra vẻ trấn định xoa xoa mồ hôi trên đầu, không có lộ ra quá nhiều nhút nhát trên gương mặt.
Dù cho lúc này hắn cáo không được Đại Hoàng tử, ít nhất cũng có thể cảnh tỉnh Hoàng Thượng khiến ngài nảy sinh hiềm khích với Đại Hoàng tử, sau này muốn đâm thọc gì thì dễ dàng làm ngài tin tưởng hơn một chút. Huống chi, hắn thiệt tình không xem trọng Đại Hoàng tử, một kẻ không rõ thân phận bất thình lình xuất hiện, làm thế nào có thể so được với Nhị Hoàng tử Phong Du chính thống trưởng thành? Chỉ so sánh về thế lực mẫu gia thôi cũng đã không bằng. Những người này cho rằng leo lên được đùi của Đại Hoàng tử, đến cuối cùng cũng có lúc bọn họ sẽ hối hận.
Tạ Cận nhìn lướt qua gương mặt lộ ra vẻ khinh miệt của Cố Thượng, đi ra khỏi hàng đến bên cạnh Cố Thượng, hành lễ với Thiên Hòa Đế xong rồi nói: "Hoàng Thượng, thần cho rằng lời nói của Cố đại nhân đều không phải sự thật.” Nếu Hoàng Thượng mở miệng muốn ông tới bao che, vậy thì ông cần gì phải  khách khí? Dám tố cáo tế tử của ông à, vậy cũng đừng trách ông nói chuyện không lưu tình.
Cố Thượng vừa nghe Tạ Cận phát biểu thì một nụ cười lạnh tràn ra trên môi, thầm nghĩ cái đồ tép riu mới vừa nhậm chức không bao lâu cũng dám dõng dạc nghi ngờ lời nói của lão làng, vừa muốn mở miệng trào phúng vài câu thì nghe Thiên Hòa Đế dứt khoát hỏi: “Như thế nào lại không phải sự thật? Ái khanh giải thích cho trẫm nghe một chút.”
Tạ Cận nhìn Thiên Hòa Đế một bộ ‘ái khanh cứ việc nói, trẫm làm chủ cho’, trong lòng càng thêm yên tâm, miệng không kiêng nể tuôn ra những lời chèn ép Cố Thượng: “Tuân chỉ, Hoàng Thượng dung thần bẩm báo. Cố đại nhân nói Đại Hoàng tử coi luật pháp không ra gì, vào thiên lao như dạo hậu viện, chuyện này vốn dĩ còn phải xét lại -- Đại Hoàng tử vì sao lại lãnh Thẩm Diệp từ Hình Bộ ra, sự tình sau lưng ai đã biết rõ? Có lẽ Định Quốc Công Thẩm Diệp chỉ là bị liên lụy một án kiện gì đó, sau khi công đạo rõ ràng là có thể rời khỏi đại lao Hình Bộ, mà Đại Hoàng tử chỉ là đi đón dưỡng phụ hồi phủ mà thôi. Nếu trong chuyện này mọi người đều biết rõ ràng thì không còn gì để nói, đằng này Cố đại nhân cố tình muốn suy đoán rồi thuyết minh theo ý của mình. Chính là Cố đại nhân cũng đã công nhận, Đại Hoàng tử chính là Hoàng tử, thân phận tôn vinh, phẩm đức quý trọng, vậy mà Cố đại nhân lại 'dĩ hạ phạm thượng', nói ra những lời vô căn cứ chỉ trích Đại Hoàng tử. Có thể thấy được, Cố đại nhân chỉ là ngoài miệng nói tôn kính Đại Hoàng tử, thật ra cũng không có sự tôn trọng phát từ nội tâm. Vừa vu hãm lại vừa coi rẻ Hoàng tử như thế, thần làm sao có thể gật bừa với cái nhìn của Cố đại nhân?”
Mấy câu này của Tạ Cận có thể nói là đâm vào tận tim, đừng nói là những người khác trong Nguyên Dương Điện nghe xong trợn mắt há hốc mồm, ngay cả bản thân Thiên Hòa Đế cũng không thể thầm than một câu -- nhân tài nha!
Tuy nói mọi người đều biết Tạ Cận là nhạc phụ đại nhân của Đại Hoàng tử Phong Cừ, chỉ là không ai có thể dự đoán được Tạ Cận lại phát biểu một cách lớn mật như vậy, đừng nói là không cho Cố Thượng mặt mũi, ngay cả da mặt cũng bị lột ra vài lớp.
Công phu đổi trắng thay đen không thể không khiến người tâm phục khẩu phục. Đem lời Cố Thượng trạng cáo Đại hoàng tử Phong Cừ bẻ cong biến thành đang công kích, giết Cố Thượng không còn đường bại lui. Mà điều vi diệu nhất chính là vụ của Định Quốc Công Thẩm Diệp, tuy nói hắn bị Hình Bộ bắt bỏ vào đại lao, nhưng rốt cuộc hắn vì nguyên nhân gì bị bắt thì đến nay vẫn là điều bí ẩn. Mọi người chỉ biết Thẩm Diệp là bị Hoàng Thượng hạ chỉ bắt giữ, nhưng cũng không công bố tội danh, cho nên những lời Tạ Cận suy đoán cũng không tính là vô căn cứ.
Mà Cố Thượng bởi vì là đảng của Nhị Hoàng tử, cho nên đối với nguyên nhân vì sao Định Quốc Công Thẩm Diệp bị bắt dĩ nhiên đã biết rõ ràng. Chính vì hắn đã biết chắc chắn hành vi phạm tội của Thẩm Diệp, do đó mới có thể lôi chuyện này ra chỉ trích Đại Hoàng tử Phong Cừ. Khổ nỗi hắn ngàn tính vạn tính cũng không tính ra được, Đại Hoàng tử lại có một nhạc phụ không chút nào biết cố kỵ như vậy, hơn nữa trong bất tri bất giác mà vị nhạc phụ này lại bò lên được tới chức Lại Bộ Thượng Thư. Tuy nói là tân nhiệm nhưng phẩm cấp xem như cùng cấp bậc với hắn, dù cho hắn có tâm lấy niên đại ra đè người, nhưng đối mặt với một tên quan cường thế cùng cấp với mình thì cũng không thể đối đãi tùy ý như đối với cấp dưới. Huống chi Tạ Cận nói những lời này, thực rõ ràng chính là dưới sự bày mưu đặt kế của Hoàng Thượng, hắn cho dù ngu ngốc cũng không thể không nhìn ra ý tứ của Hoàng Thượng.
Đã đến mức như vậy thì lùi bước cũng không phải phong cách của Cố Thượng hắn đây, vì thế tiến lên một bước, dựng thẳng lưng phưỡn bụng ra, phân trần với Thiên Hòa Đế: “Hoàng Thượng, Tạ đại nhân nói như vậy là muốn hãm hại thần mang tội bất nghĩa. Tạ đại nhân biết rõ ràng thần tuyệt đối không có ý coi rẻ Hoàng tử. Chính là muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do, thần nói ra suy nghĩ trong lòng vốn dĩ cũng chỉ vì giang sơn xã tắc, vì củng cố Hoàng quyền, nhưng Tạ đại nhân bôi nhọ như vậy, thần không phục!”
Cố Thượng nói xong lại quỳ xuống dập đầu lia lịa, Tạ Cận nhìn thân hình béo núc của hắn liên tục thẳng lên cúi xuống cũng cảm thấy mệt thay hắn. Tạ Cận nhìn thoáng qua Thiên Hòa Đế, thấy ngài cũng không có ý tiếp thu lời nói của Cố Thượng, vì thế lại lớn mật tiến lên tiếp tục nói: “Cố đại nhân nói ta oan uổng ngài, vậy có chứng cứ gì không? Ta có câu nào nói không đúng ngài cứ chỉ ra để Vạn tuế định đoạt. Ngài cứ quỳ dập đầu như vậy chẳng lẽ muốn cho Hoàng Thượng mềm lòng, đem cái sai đổ lỗi trên người ta sao?”
Cố Thượng sắc mặt giận dữ nhìn chằm chằm Tạ Cận, trong mắt hận ý rất đậm, chỉ là ngại có Thiên Hòa Đế ở đây nên hắn không tiện phát tác, đành phải chịu đựng bày ra bộ dáng của kẻ bị hại, làm ra vẻ ngoan ngoãn trước mặt Thiên Hòa Đế.
*Đăng tại Wattpad*
Bên ngoài thái giám truyền lời chạy chậm tiến vào thì thầm với Lý Mậu, Lý Mậu nghe xong liền gật đầu cho tiểu thái giám lui xuống, sau đó mới đến bên cạnh Thiên Hòa Đế thấp giọng nói: “Hoàng Thượng, Thủ phụ đại nhân cầu kiến.”
Thiên Hòa Đế nhìn thoáng qua Lý Mậu, trong mắt hiện lên tia không vui. Thủ phụ Dục Mẫn Đường là ngoại tổ của Nhị Hoàng tử, hiện giờ hắn tiến đến, đó chính là 'mang lòng Tư Mã Chiêu'. Có thể nói, trong khoảng thời gian này triều thần sục sôi phản kháng Phong Cừ, chỉ sợ cũng không thoát khỏi quan hệ với vị Thủ phụ đại nhân này.
(Mang lòng Tư Mã Chiêu: câu thành ngữ nói về ý đồ không thể che giấu của một người. Tư Mã Chiêu là con Tư Mã Ý thuộc chính quyền Tào Ngụy thời Tam Quốc. Ông đã tiêu diệt Lưu Bị, nắm triều đình Tào Ngụy trong tay, củng cổ quyền lực cho nhà Tư Mã để sau này con trai lên làm Tấn Vũ Đế lập ra nhà Tấn)
Trong mắt Tạ Cận hiện lên vẻ kinh ngạc, trên mặt Cố Thượng hiện ra nụ cười, mà nụ cười này xem ở trong mắt Thiên Hòa Đế có vẻ càng chói mắt. Thiên Hòa Đế lại bất động thanh sắc ngồi trở lại phía sau long án, trầm giọng nói: “Tuyên.”
Lý Mậu tiến đến truyền chỉ, không lâu sau, Thủ phụ Dục đại nhân liền ngẩng cao đầu bước vào. Dục Mẫn Đường năm nay sáu mươi có thừa, nhìn không giống một văn thần mà giống một võ tướng hơn, hành tẩu như gió, tiếng nói như chuông, cho người ta một loại cảm giác sấm rền gió cuốn. Nữ nhi của hắn là Dục Quý Phi, sinh hạ vị đã từng là Đại Hoàng tử nhưng hiện giờ thành Nhị Hoàng tử Phong Du. Muốn nói trên đời này còn có ai so với Phong Du càng thêm thống hận về sự xuất hiện của Phong Cừ, vậy thì chỉ có một vị trước mắt này.
Nếu không phải Phong Cừ đột nhiên xuất hiện, ngoại tôn liền chiếm được vị trí trưởng tử, xưa nay lập trữ đều luôn lập đích trưởng. Nhưng bởi vì đương kim Hoàng Hậu không có sinh hạ Hoàng tử ruột thịt, cho nên hai chữ 'đích trưởng' này giống như một hào nước rộng không cách nào vượt qua, chỉ cần sai một ly là đi ngàn dặm.
Vì thế, ở trong lòng Dục đại nhân, Đại Hoàng tử Phong Cừ hiện giờ chính là một tay huỷ hoại cơ hội của ngoại tôn hắn, một tay huỷ hoại cơ hội để Dục gia của hắn một bước lên mây, làm sao có đạo lý nào mà không hận Phong Cừ cho được.