Tặng Chàng Một Đời Vẻ Vang

Chương 127: ĂN MIẾNG TRẢ MIẾNG



Edited by Bà Còm in Wattpad





Trong lúc nhất thời, tin tức Tạ Hộ té xỉu ở chỗ lão thái quân đã truyền khắp toàn bộ trong phủ, ngay cả Thẩm Diệp cũng nghe được. Nhớ tới lúc nãy vừa cùng Thẩm Hấp thương lượng sự tình ở thư phòng, hắn không nhịn được lập tức khẩn trương.
Ý chỉ từ Tư Lễ Giám vẫn còn đặt trên án thư, Thẩm Diệp cũng không ngờ Thánh Thượng lại đột nhiên muốn nhân tiện gặp luôn thê tử của Thẩm Hấp một lần. Hiện giờ ý chỉ đã hạ, ngày mai đã phải yết kiến, cũng không thể ở thời khắc mấu chốt này nháo ra chuyện gì.
Trái lo phải nghĩ, Thẩm Diệp vẫn quyết định đi một chuyến chủ viện. Hắn biết lão thái quân từ khi nghe nói Tạ Hộ mang thai trong lòng liền thập phần phẫn nộ, nhưng đừng ở thời điểm không chắc chắn này mà nháo ra chuyện xấu, đến lúc đó sẽ làm tình thế vốn đã bị hao tổn càng thêm có cơ hội để 'dậu đổ bìm leo'.
Thẩm Diệp đương nhiên rõ ràng, Thẩm Hấp không bao giờ còn là một hài tử nhỏ bé tùy ý hắn đánh chửi, Thẩm Hấp hiện giờ đã cường ngạnh không còn chịu hắn áp chế. Từ khi Thẩm Hấp thi đậu Trạng Nguyên, thông qua thi Đình gặp được Thánh Thượng, tình huống đã bắt đầu biến hóa. Dù cho nhiều năm trôi qua như vậy, Thánh Thượng chưa bao giờ nhắc qua tiểu tử này với hắn, thậm chí ngay cả Lạc thị cũng chưa từng nhắc tới. Nhưng trong nháy mắt khi Thánh Thượng lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Hấp, nếu nói trong lòng ngài không có xúc động thì đó là không có khả năng.
Bởi vì diện mạo của Thẩm Hấp hoàn toàn kế thừa từ mẫu thân hắn, mà mẫu thân hắn trong lòng người kia chiếm giữ địa vị gì thì không ai hiểu rõ hơn Thẩm Diệp. Có thể nói, Quốc công phủ có được phồn vinh hưng thịnh giống như hiện nay đúng là không thoát khỏi liên hệ với một mảnh tình 'Cầu mà không được' chôn sâu trong lòng của vị kia. Hiện giờ  mẫu thân Thẩm Hấp đã qua đời, Thẩm Hấp lại như nguyện sẽ được diện kiến vị kia, tình thế của Quốc Công phủ vốn rất nghiêm trọng, hơn nữa gần đây lại nháo ra án tham ô, càng khiến Thẩm Diệp như đang làm xiếc đi dây, như đang đi trên băng mỏng, không thể lại có bất cứ sai lầm gì.
Sau khi Thẩm Hấp thi Đình, vốn dĩ Thẩm Diệp cho rằng Thánh Thượng sẽ thừa cơ phong Thẩm Hấp một quan chức gì đó, vậy mà Thánh Thượng lại không làm. Thật ra nếu Thánh Thượng trực tiếp phong quan cho Thẩm Hấp thì Thẩm Diệp cũng không lo lắng như vậy, bởi vì nếu Thánh Thượng có thể bình tĩnh phong quan thì có thể chứng minh trong lòng Thánh Thượng đã buông xuống đoạn cảm tình 'Cầu mà không được' này. Nhưng khổ nỗi Thánh Thượng lại không làm gì, Ngài chỉ vừa nhìn thấy Thẩm Hấp liền đứng dậy kêu Tư Lễ Giám tuyên bố bãi triều, ngay cả ý chỉ sắc phong cho Thám Hoa và Bảng Nhãn đều là sau khi Quỳnh Lâm Yến mới ban phát.
Người ở bên ngoài nhìn vào đều cho rằng danh hiệu Trạng Nguyên mà Thẩm Hấp cực khổ dành được thật sự uổng phí một cách oan ức, chính là bọn họ nào biết ý nghĩa ẩn giấu trong đó, không phong quan cho hắn . . . vậy chính là phải đền bù cho hắn bằng nhiều cách khác.
Thẩm Diệp vội vội vàng vàng rời khỏi thư phòng, đi về hướng chủ viện của lão thái thái, sắc mặt ngưng trọng.
Mặc kệ nói như thế nào, sự tình đều đã từng bước đi đến mức này, cho dù hắn không muốn đối mặt cũng không được. Bất quá Thẩm Diệp cũng không cảm thấy quá sợ hãi, mặc kệ tương lai Thánh Thượng sẽ sắc phong Thẩm Hấp như thế nào, Định Quốc Công phủ vẫn luôn là nơi sinh hắn dưỡng hắn, ai cũng không thể phủ nhận sự thật này, cho dù trước đây hắn sống không tốt ở chỗ này thì thế nào? Những chuyện mà chính Thẩm Hấp trải qua, những chuyện mẫu thân hắn đã trải qua, hắn dám tuyên bố ra ngoài hay sao? Nếu biết Thẩm Hấp sẽ không dám nói, vậy Thẩm Diệp ta đây còn có gì mà phải sợ đây chứ.
Hiện tại mấu chốt nhất chính là không nên để "cành mẹ đẻ cành con", hắn muốn giết Thẩm Hấp thì có thể ngầm tiến hành, nhưng lại không thể bày ra sự khắt khe ngay ở thanh thiên bạch nhật.
Thẩm Diệp đã sớm suy nghĩ cẩn thận đạo lý này. Thời điểm hắn đuổi tới Tây thứ gian của chủ viện, vừa lúc gặp được Trâu Thái y vừa bắt mạch xong đưa ra kết luận: “Thiếu phu nhân có thai, mới gần bốn tháng, đúng là thời điểm không quá ổn định. Hơn nữa, trong khoảng thời gian trước Thiếu phu nhân bị thương nặng một lần, thân mình còn chưa hoàn toàn khôi phục, vậy mà lại quỳ gối trêm thềm đá lưu li một thời gian dài như vậy, khó tránh khỏi có chút khí huyết công tâm, động đến thai khí, lúc này hôn mê bất tỉnh cũng không phải là chuyện tốt.”
Lão thái quân cả kinh ngã ngồi trên ghế, Thẩm Diệp nghe xong xông lên hỏi Trâu Thái y: "Khi nào nàng có thể tỉnh lại?”
Trâu Thái y nhìn thoáng qua Thẩm Hấp, sau đó mới trả lời Thẩm Diệp: “Cái này lão hủ khó mà nói chính xác, bất quá có câu thật lòng không nên nói ra, hiện giờ đã là cuối mùa thu đầu mùa đông, tại sao có thể bắt một nữ nhân đang hoài thai quỳ gối trên nền đá lạnh lẽo như thế trong một khoảng thời gian chứ? Thật sự là . . . Ai nha!”
Lời nói của Trâu Thái y làm nét mặt lão thái quân không đẹp chút nào, thấy biểu tình trên mặt của nhi tử Thẩm Diệp nhà mình cũng không tốt, lão thái quân không khỏi muốn biện hộ vài câu, trong lòng thực sự tức giận nên ngữ khí cũng thập phần gay gắt: “Ta, ta chính là muốn nàng quỳ đấy, nàng đối với ta nói năng lỗ mãng, ta làm trưởng bối còn không thể giáo huấn nàng một chút hay sao? Đâu có người nào kiều quý như vậy, quỳ một lát liền động thai khí, thật khi dễ ta già rồi nên muốn lừa gạt hả? Ta thấy Thái y như ngươi đã bị hồ đồ rồi, còn không hữu dụng bằng những đại phu dạo ngoài phố. Ngươi nếu không thể làm nàng tỉnh lại, ta thấy ngươi cũng không cần lưu lại ở Quốc công phủ. Nhân lúc còn sớm trả ngươi về Thái Y Viện đi thôi.”
Lời lão thái quân nói đã chạm vào tự ái của Trâu Thái y, ông ta bèn đứng lên đi đến trước mặt Thẩm Diệp chắp tay thi lễ xin từ chức: “Hạ quan chỉ là ăn ngay nói thật, nếu lão thái quân cảm thấy không vào tai, muốn khiển trách hạ quan trả về Thái Y Viện, vậy hạ quan liền đi ngay là được. Hiện giờ vừa lúc được lệnh của lão thái quân, hạ quan đều đã hết lời, Công gia ngài thỉnh người khác tốt hơn đi, hạ quan liền không lưu lại trong phủ làm cho người ta ngại.”
Thẩm Diệp cười hoà giải, dĩ nhiên không thể để Trâu Thái y đã ở Quốc Công phủ nhiều năm như vậy mà lại rời đi dưới tình huống này, trừng mắt lườm lão thái quân một cái, xoa dịu Trâu Thái y: “Trâu Thái y nói quá lời, lão thái quân chỉ là nhất thời bực bội. Ngày thường lão thái quân hiền hoà như thế nào không phải ngài không biết, lão thái quân cũng là nóng vội lo cho sức khỏe của tôn tức. Ngài ở trong phủ càng vất vả thì công lao càng lớn, lại là trưởng bối của Thẩm Diệp, trên dưới trong phủ đều dựa vào ngài, sao có thể bỏ đi được chứ?”
Thẩm Diệp nói như vậy mới khiến Trâu Thái y nghe dễ hơn chút. Thẩm Diệp đưa mắt ra hiệu cho lão thái quân, lúc  này lão thái quân mới bất đắc dĩ nói chuyện hòa khí với Trâu Thái y: “Lão thân cũng là quá lo lắng khiến Trâu Thái y chê cười. Hiện giờ vẫn mau chữa khỏi cho nàng mới là quan trọng.”
Trâu Thái y vuốt ve bộ ria dài, nói với lão thái quân: “Lão phu cũng muốn chữa khỏi cho Thiếu phu nhân ngay lập tức. Chỉ là bệnh 'khí huyết công tâm' này cũng giống như tâm bệnh, tâm bệnh thì làm thế nào có thể lấy thuốc và kim châm để trị liệu? Hiện giờ chỉ phải chờ Thiếu phu nhân tự mình giải thoát tâm sự, xin thứ lão phu bất lực.”
Lão thái quân bị Trâu Thái y nói cho nghẹn họng, dĩ nhiên cũng minh bạch, Trâu Thái y đang thông đồng với hai đứa tiểu hài nhi bên kia đối nghịch với bà. Làm sao có thể trong phòng vừa nhắc đến Tạ Hộ phải cùng đi kiến giá thì bên ngoài liền té xỉu? Thái y tới chẩn trị đã không khai một nửa phương thuốc gì chưa tính, còn nói cái gì mà tâm bệnh? Đây không phải muốn cấu kết đối nghịch với lão thái bà này sao?
Lão thái quân tức giận đến mức mãi một lúc sau vẫn chưa nói ra lời, để Tang ma ma đỡ ngồi xuống một bên ghế, bà ta muốn suy nghĩ một chút chuyện hôm nay nên giải quyết như thế nào?
Không khí trong phòng bị đình trệ, Thẩm Diệp nhìn thoáng qua Thẩm Hấp, thấy hắn cũng đang nhìn mình bèn hỏi: “Ngươi nói chuyện này nên làm sao bây giờ? Lão thái quân là trưởng bối, giáo huấn vãn bối đó là việc 'thiên kinh địa nghĩa', không ai ngờ được thân thể nàng ốm yếu như vậy. Dược liệu trong phủ ngươi cần gì cứ mau chóng lấy ra dùng, quan trọng nhất chính là đừng bỏ lỡ buổi yết kiến ngày mai.”
Thẩm Diệp tới nơi này, dĩ nhiên cũng minh bạch đây rốt cuộc là chuyện thế nào. Bọn chúng cắn chặt vào buổi yết kiến ngày mai để tạo ra một vở diễn như vậy. Nếu Thẩm Diệp bỏ mặc thì bọn chúng vừa vặn có cớ vào cung đi cáo trạng, nếu là Thẩm Hấp tuyệt tình thêm một chút thì ngày mai dứt khoát không thèm đi, đến lúc đó Thánh Thượng hỏi tội thì bọn chúng có sẵn lý do thoái thác. Nhưng nếu Thẩm Diệp để ý tới bọn chúng thì chỉ sợ hai người này lại đưa ra đề nghị bắt chẹt gì khiến hắn trở tay không kịp.
Thẩm Hấp cúi người, một tay ôm Tạ Hộ lên, để nàng gối mặt vào hõm vai của mình, sau đó nói với Thẩm Diệp: “Phụ thân cũng biết, nàng hiện giờ hoài thân mình, đối với nhi tử mà nói đó là bảo bối vô giá, với Thẩm gia mà nói chính là đích trưởng đích tôn tử, đương nhiên cũng là bảo bối. Tuy nhiên hiện giờ hắn còn quá nhỏ tháng nên dễ dàng động thai khí, sợ là bối phận của nhi tử và A Đồng quá nhẹ, không bảo hộ được cho hắn.”
Thẩm Diệp nheo mắt lại: “Vậy ngươi muốn như thế nào?”
Thẩm Hấp nhìn sang lão thái quân, biểu tình vẫn đạm nhiên như cũ, nói với lão thái quân: “Trong phủ này lão thái quân là vị  đức cao vọng trọng nhất, nếu lão thái quân có thể 'khuất tôn giáng quý' quỳ gối trước bàn thờ Phật tụng kinh cho hài nhi trong bụng A Đồng, vậy thì sẽ tốt hơn rất nhiều.”
(Khuất tôn giáng quý: ủy khuất hạ thấp thân phận tôn quý)
Thẩm Hấp mới vừa nói xong thì mọi người trong phòng đều ngây ngẩn cả người, Thẩm Diệp cũng nhíu mày lại, hỗn đản kia thật đúng là dám nói, bắt lão thái quân quỳ gối trước bàn thờ Phật niệm kinh cho hài nhi của hắn.
Lão thái quân cũng cực kỳ nổi giận, từ khi còn trẻ bà ta đã được coi như trăng sáng trên trời cho các vì sao bâu quanh hầu hạ, không ngờ hiện giờ lại bị một đứa nghịch tử không rõ lai lịch châm ngòi tính kế, bắt bà đây quỳ xuống niệm kinh cho hắn? Ta nhổ vào!
“Ngươi là cái thứ con hoang hạ tiện vong ân phụ nghĩa. Thật sự đã quên thân phận của ngươi hay sao? Muốn ta niệm kinh cho hài tử dã chủng của ngươi? Ngươi cũng xứng!”
Lão thái quân nhất thời tức giận, lời ô ngôn uế ngữ liền được bật thốt lên.
Loại lời chửi rủa này thật ra khi còn nhỏ Thẩm Hấp đã nghe quá nhiều, cũng không cảm thấy có gì, nhưng còn Tạ Hộ đang ‘té xỉu’ ở trong lòng Thẩm Hấp lại bất tri bất giác siết chặt nắm tay.
Thẩm Hấp không dao động, tiếp tục nói với Thẩm Diệp: “Phụ thân, tổ mẫu nói cái gì nhi tử thật nghe không hiểu. Hiện giờ A Đồng hôn mê bất tỉnh, hài nhi trong bụng đang nguy kịch, nhi tử nóng vội nên muốn thỉnh tổ mẫu niệm kinh cầu an cho hài tử chưa xuất thế của nhi tử, tại sao nhi tử lại biến thành 'con hoang hạ tiện'? Hóa ra ở trong lòng tổ mẫu đã ghê tởm nhi tử đến mức đó sao? Nếu là như thế, vậy phụ thân cứ muốn nhi tử trở về làm gì? Nhi tử liền rời nhà là được, sẽ không trở về phiền nhiễu sự thanh tịnh của tổ mẫu.”
Nói xong Thẩm Hấp liền muốn rời đi, Thẩm Diệp nóng nảy ngăn cản hắn: “Hỗn trướng,  tổ mẫu ngươi tuổi lớn, đầu óc hồ đồ, ngươi cũng hồ đồ theo hả? Chuyện ngày mai không thể trì hoãn, nếu lúc này ngươi rời nhà, vậy phải làm sao? Trở về!”
Thẩm Hấp không lùi một bước: “Chuyện nhi tử thỉnh tổ mẫu niệm kinh . . . phụ thân thấy thế nào?”
Lão thái quân thu được ánh mắt truyền đạt của nhi tử, càng giận dữ: “Ngươi nhìn ta làm gì? Muốn ta niệm kinh cho hắn? Mơ tưởng! Hắn là cái thứ gì, đồ con hoang hạ tiện lai lịch không rõ, khảo trúng Trạng Nguyên liền cho rằng mình 'một bước lên trời' hay sao? Ngày mai Thánh Thượng muốn gặp hắn, chẳng lẽ là vì hướng về phía hắn? Còn không phải hướng về phía Quốc Công ngươi sao? Ngươi sợ hắn làm gì? Bằng cái thứ con hoang hạ tiện như hắn! Cho dù ngày mai hắn không đi diện Thánh thì có thể như thế nào? Hắn muốn đem tiền đồ của bản thân ra uy hiếp ngươi! Hắn là cái thá gì! Hắn muốn đi thì cứ để hắn đi cho khuất mắt, vĩnh viễn không cần trở về, ta nhìn thấy hắn liền nhớ tới mẫu thân lẳng lơ lăng loàn của hắn, đồ thứ nữ nhân dâm đãng bất trinh hạ tiện, ta nhớ tới cũng cảm thấy ghê tởm!”
Thẩm Diệp sắc mặt đại biến, liếc nhìn về phía Trâu Thái y vẫn còn ở một bên, rốt cuộc vỗ bàn giận dữ quyết định: “Đừng nói nữa! Mẫu thân làm hại nàng hôn mê bất tỉnh, nên niệm kinh bình an cho hài nhi trong bụng của nàng! Những lời kia làm một tổ mẫu nên nói ra hay sao? Tang ma ma, ngươi đỡ lão thái quân đi đến bàn thờ Phật, hầu hạ lão thái quân lễ Phật niệm kinh.”
Không đợi lão thái quân hoàn hồn, Thẩm Diệp đã đưa mắt ra lệnh cho Tang ma ma. Tang ma ma cũng chỉ có thể kêu hai nha hoàn giúp đỡ, lôi kéo lão thái quân vào nội gian.
Thẩm Hấp rũ xuống mí mắt, lạnh giọng hô một câu: “Đan Tuyết Trúc Tình tiến vào.”
Từ ngoài cửa hai tỳ nữ đi vào, Thẩm Hấp lạnh mặt phân phó: “Các ngươi đi Phật đường trông coi cho lão thái quân niệm kinh. Phu nhân không tỉnh lại thì lão thái quân vẫn nên tiếp tục niệm. Nếu lão thái quân muốn đứng lên, Đan Tuyết ngươi cứ xem xét rồi hành động là được.”
Đan Tuyết và Trúc Tình liếc nhau, vội vàng quỳ xuống lĩnh mệnh.
Thẩm Hấp ôm Tạ Hộ đi đến bên cạnh Thẩm Diệp hỏi thẳng hắn: “Nhi tử làm như vậy, phụ thân có dị nghị gì không?”
Thẩm Diệp cắn chặt hàm răng, trầm giọng nói: “Không có. Cứ để tổ mẫu ngươi niệm kinh thật tốt là được. Còn chuyện ngày mai . . . ngươi tính thế nào?”
Thẩm Hấp quét mắt liếc hắn một cái: “Tổ mẫu chỉ cần niệm kinh thật thành tâm, vậy thì A Đồng sẽ không có việc gì. Chuyện của ngày mai, dĩ nhiên sẽ đúng hẹn.”
Nói xong câu đó, Thẩm Hấp liền bế Tạ Hộ rời khỏi Tây thứ gian, đi ra chủ viện, Trâu Thái y cũng cùng đi theo ra ngoài.
Hạ nhân trong phòng lão thái quân tiến đến hỏi Thẩm Diệp: “Quốc Công gia, lão thái quân chỗ đó . . . có cần phái thêm vài người lôi hai nha đầu kia . . .”
Thẩm Diệp lạnh lùng quét mắt lườm ma ma kia một cái, lạnh giọng ra lệnh: “Kêu tất cả người hầu hạ bên người lão thái quân đều lui ra ngoài, để lão thái quân có thể thành tâm niệm kinh bình an.”
“. . ."