Tặng Chàng Một Đời Vẻ Vang

Chương 118: BỊ ÁM SÁT



Edited by Bà Còm in Wattpad



Trong kinh thành sự tình cấp bách, Thẩm Hấp vốn dĩ muốn tránh mặt trước khi vụ án phát tán để Thẩm Diệp không thể phát hiện, hiện giờ mưu sự đã thành, đương nhiên Thẩm Hấp phải trở về để chủ trì đại cuộc.
Hai người ở thôn trang thu dọn đồ đạc, Thẩm Hấp sai người dùng băng ướp lạnh bốn rương quả vải, cột lên lưng ngựa rồi ra roi thúc ngựa đưa về cho Tạ Cận và Vân thị. Tạ Hộ cảm thấy phí vận chuyển quá cao, chỉ cần đưa về hai rương là đủ rồi, nhưng nghĩ đến Trường Thọ đã quấy rầy phụ thân và mẫu thân một thời gian dài, cho nên nghe theo Thẩm Hấp đưa đi bốn rương.
Sau khi ngựa vận chuyển quả vải rời đi được hai ngày, Thẩm Hấp và Tạ Hộ cũng đã thu xếp xong, lại đi đến tiểu viện của Lạc Cần Chương cáo biệt ngoại tổ, chỉ là lần này Lạc Cần Chương không chịu gặp bọn họ.
Thẩm Hấp có chút thất vọng, còn Tạ Hộ thì lo lắng: “Lần trước thiếp nói quá lời, có khả năng chọc giận ngoại tổ. Hiện giờ ngoại tổ đang tức giận, chúng ta cứ mặc kệ ngài ở chỗ này, có phải không được tốt lắm chăng?”
Thẩm Hấp nhìn chằm chằm đại môn đóng chặt một hồi lâu mới nói: “Ngoại tổ không phải người nhỏ mọn như vậy, khẳng định không liên quan đến nàng đâu. Ngoại tổ chỉ là không muốn gặp ta bởi vì ngài cùng ta ý tưởng bất đồng mà thôi. Chúng ta quay về kinh thành trước, chờ đến khi sự tình xử lý xong rồi, chúng ta lại cùng nhau trở về thỉnh tội với ngoại tổ.”
Tạ Hộ bất đắc dĩ gật đầu: “Vâng, đành phải như vậy.”
Hai người quỳ xuống trước cửa lạy cáo biệt, sau đó Thẩm Hấp đỡ Tạ Hộ lên xe ngựa.
Ngày hôm sau liền xuất phát chạy về hướng kinh thành.
*Đăng tại Wattpad*
Lần này đường về không được nhàn nhã như lúc tới, Thẩm Hấp sốt ruột trở về xử lý sự tình trong kinh cho nên lộ trình tương đối đi gấp gáp một chút. Tuy Tạ Hộ cảm thấy có chút không khoẻ, nhưng cũng minh bạch lúc này không nên kéo chân của phu quân, kêu Hoa Ý và Trúc Tình đừng nói ra, kiên trì rong ruổi suốt năm ngày đường, chạy một mạch từ Quảng Đông tới Sơn Tây. Nhưng đoàn người còn chưa kịp rời Sơn Tây liền xảy ra chuyện.
Một đám thích khách che mặt chặn đường bọn họ. Nhiếp Nhung dẫn đầu các hộ vệ kiệt lực chống cự, ngay cả Thẩm Hấp cũng tự mình xuống ngựa chém giết thích khách. Chỉ là đám thích khách đó dường như cuồn cuộn không dứt, giết một đám thì đám khác lại ùa ra, giống như đã sớm mai phục. Hơn nữa bọn chúng không có ý định tràn ra một lúc, cứ từng tốp ào ra, dùng chiến thuật luân chuyển để đối phó với đội hộ vệ của Thẩm Hấp.
Nhiếp Nhung chém chết một thích khách đang định đánh lén Thẩm Hấp, hô lên: “Công tử, địch nhân quá nhiều, ngài mang theo phu nhân đi trước, thuộc hạ sẽ cản phía sau.”
Thẩm Hấp do dự một lát, ra tay chém rớt một thích khách có ý đồ bò lên mui xe ngựa, sau đó mới nói với Nhiếp Nhung: “Các ngươi tự mình cẩn thận. Mục tiêu của bọn chúng là ta, ta đi rồi thì các ngươi sẽ không bị quản chế.”
Nói xong Thẩm Hấp liền nhảy lên xe ngựa, lại chém rớt một thích khách muốn leo lên xe, đánh ngựa chạy về phía trước.
Chỉ là vừa chạy được một lát thì Thẩm Hấp lại nghênh diện với làn mưa tên đột kích. Thật vất vả tránh thoát thì lại đến một trận mưa tên khác 'che trời lấp đất', đầu ngựa bị một mũi tên bắn thủng, trực tiếp ngã chúi về phía trước. Thẩm Hấp bị ném xuống đất, xe ngựa cũng bởi vậy mà lật nghiêng. Thẩm Hấp xốc lên màn xe, đỡ Tạ Hộ ra khỏi xe ngựa, Hoa Ý và Trúc Tình đều sợ hãi, tránh ở bên trái xe ngựa không dám chui ra.
Bọn họ bốn người vừa lúc mượn thân xe lật nghiêng để tránh né mưa tên. Sau một trận 'cuồng oanh loạn tạc', lực độ của trận mưa tên mới thoáng nhỏ đi một chút. Thẩm Hấp thăm dò nhìn nhìn ra bên ngoài, lo lắng thích khách thay đổi phương hướng, kéo Tạ Hộ tiến lên phía trước. Tạ Hộ kêu hai nha hoàn bám theo sát nàng.
Một phen xóc nảy làm Tạ Hộ thực sự khó chịu chỉ muốn nôn ra, tim bị chèn ép lợi hại như muốn nổ tung, nhưng lại cố gắng nén lại -- tình huống hiện tại thực sự không chấp nhận được nàng có nửa điểm liên lụy nào. Sau khi chạy được một khoảng xa thì trong bụng truyền đến một trận đau nhói, Tạ Hộ ôm bụng ngồi xổm xuống. Thẩm Hấp quay đầu lại, thấy nàng sắc mặt tái nhợt như tờ giấy vội vàng ngồi xổm xuống hỏi: “A Đồng, làm sao vậy?”
Hoa Ý lúc này nhịn không được báo cho Thẩm Hấp: “Vài ngày trước phu nhân đã cảm thấy không thoải mái, nhưng vì sợ chậm trễ lộ trình của công tử nên chịu đựng không dám nói. Hiện tại phỏng chừng là phát bệnh.”
Trúc Tình cũng thật chật vật, nhưng vẫn cố ôm Tạ Hộ để nàng gối lên trên người mình nói: “Công tử, nô tỳ thấy tình huống của phu nhân không tốt lắm, sợ là không thể chạy thêm. Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Tạ Hộ duỗi tay cầm lấy tay Thẩm Hấp, giãy giụa đang tính đứng dậy, suy yếu nói: “Thiếp không có việc gì, phu quân chạy mau, những thích khách đó sẽ không cam lòng buông tha chàng đâu.”
Tạ Hộ tựa hồ đã có chút tuyệt vọng, nàng biết đời trước khi chủ tử đăng cơ không có thê tử, hiện giờ nàng là thê tử của Thẩm Hấp, chỉ sợ cũng sống không lâu, bây giờ sợ là đã đến lúc Diêm Vương tới lấy mạng của nàng. Tất nhiên Tạ Hộ không dám liên lụy phu quân, kiệt lực đẩy Thẩm Hấp làm chàng rời đi.
Chỉ là Thẩm Hấp bằng bất cứ giá nào cũng không buông tay, giận dữ cố chấp nói: “Nàng đang nói lời ngốc nghếch gì thế? Sao ta có thể ném nàng xuống mặc kệ! Ta cõng nàng đi, phu thê chúng ta cùng chung tiến thoái.”
Tạ Hộ thấy Thẩm Hấp không đi cũng không thuận theo, bởi vì bụng nàng đang đau trướng một cách lợi hại, thật sự không đứng dậy nổi. Hơn nữa dường như nàng cũng có dự cảm, nếu nàng tiếp tục chạy thì chỉ sợ nàng sẽ càng mau chết hơn.
Thẩm Hấp kiên trì cong lưng muốn cõng Tạ Hộ. Tạ Hộ bị hai nha hoàn kè dậy đỡ lên lưng Thẩm Hấp. Nhưng đột nhiên trước mắt sáng ngời, nàng thấy một mũi tên đang từ phía đối diện bắn thẳng đến. Tạ Hộ không hề nghĩ ngợi, không biết sức lực từ đâu tới mà đẩy ra Hoa Ý và Trúc Tình, xoay người một cái che ở trước ngực Thẩm Hấp. Mũi tên đâm xuyên qua dưới vai Tạ Hộ, thậm chí chọc bị thương Thẩm Hấp ở sau lưng nàng.
Tạ Hộ lập tức cảm thấy mình chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, chỉ sợ chính là lúc này phải đi rồi . . .Ông trời cho nàng sống lại một đời, đã được hưởng thụ một đoạn thời gian thật tốt đẹp. Hiện giờ cuộc sống này đã đến bước đường cùng, nàng phải trở về để trả nợ.
Trước khi ngất xỉu, Tạ Hộ dùng hết sức lực quay đầu lại nhìn thoáng qua Thẩm Hấp, vắt hết sức lực cuối cùng nở một nụ cười trắng bệch với chàng, sau đó chìm vào trong bóng tối . . .
*Đăng tại Wattpad*
Trong một mảnh hỗn độn, linh hồn Tạ Hộ phiêu đãng ở cõi vô tận, như có như không, giống như đang bay bổng ngao du. Trong mông lung, trước mắt là một mảnh trống trải rộng mở, Tạ Hộ đẩy ra mây mù, từ trên không nhìn xuống, chỉ nhìn thấy sau tấm màn màu vàng sáng có hai bóng người đang kề sát nhau. Tạ Hộ chậm rãi tới gần, thấy một nam tử mặc long bào màu vàng sáng đang đứng trước giường, vẻ mặt uy nghiêm lạnh lùng, khí độ sâu như biển, bộ dáng vững như núi; trước mặt nam tử kia có một nữ tử chải kiểu tóc bình thường của cung tỳ, búi tóc cố định bằng cây trâm ngọc lan, vai hẹp eo nhỏ, thân thể thướt tha, lúc này nàng ta đang quỳ trên mặt đất hầu hạ chủ tử của nàng ta mặc trang phục.
Cảnh tượng quen thuộc như vậy làm Tạ Hộ ở bên cạnh nhìn cũng bị kinh ngạc, nhìn trái nhìn phải, chỗ này không phải là tẩm cung của Hoàng Thượng sao? Làm thế nào nàng lại đột nhiên về đến nơi này?
Nam nhân đang giơ hai tay để người hầu hạ mặc y phục không phải chủ tử thì còn là ai? Mà cung tỳ đang quỳ trên đất chỉnh lại đai lưng cho ngài, nhìn bóng dáng cũng có chút quen mắt. Cung tỳ di chuyển ra phía sau để cài lại thắt lưng cho chủ tử khiến Tạ Hộ thấy rõ khuôn mặt, còn không phải là chính mình hay sao?
Đúng rồi, nàng ở Ngự tiền hầu hạ mười mấy năm, Hoàng Thượng ở đâu là nàng ở đấy -- Ngự tiền phụng trà là nàng, Ngự tiền hầu ngủ cũng là nàng, trước kia có bốn cung tỳ hầu ngủ, nhưng khi nàng đến Ngự tiền thì chức vụ hầu ngủ lập tức liền cắt giảm nhân thủ, từ bốn biến thành một, đều là chức vụ của một mình nàng.
Tạ Hộ chưa từng ở góc độ này quan sát chủ tử một cách rõ ràng, hóa ra chàng mặc long bào lại đẹp như vậy, không giận tự uy, phong phạm minh quân. Hiện tại hẳn là bốn năm sau khi chủ tử đăng cơ, bởi vì qua bốn năm này, sự tình khiến chủ tử nhọc lòng quá nhiều, hai bên tóc mai đã bắt đầu hoa râm . . .
Khi Tạ Hộ kiếp trước đối mặt với chủ tử, phần lớn đều là mũi mắt xem tâm, hết sức chuyên chú làm nhiệm vụ của mình, nàng thập phần mẫn cảm với từng hành động của chủ tử, trước nay chưa từng dám nghiêm túc nhìn ngắm chủ tử. Đúng là vì như vậy nên Tạ Hộ vĩnh viễn cũng không biết, hóa ra lúc nàng hầu hạ chủ tử mặc y phục, ánh mắt chủ tử trước sau đều đặt trên người nàng, chẳng qua chủ tử che dấu cẩn thận nên chưa bao giờ bị nàng phát hiện ra.
Tạ Hộ bay tới bên cạnh hai người, si ngốc nhìn chằm chằm gương mặt của chủ tử, dường như nhìn thế nào cũng không đủ. Gương mặt này vô luận nhìn thế nào đều có thể tác động vào nội tâm của nàng, vậy mà rơi vào trong mắt của Tạ Hộ kiếp trước nàng lại vẫn bình tĩnh không gợn sóng.
Trước nay nàng thật sự không nhận thấy, hóa ra từ lúc ấy chủ tử đã bắt đầu thích nàng -- ánh mắt nhìn nàng như vậy rõ ràng là thích còn gì!
Tạ Hộ trước nay không nghĩ tới, mình sẽ có một ngày ghen tỵ với chính mình, ghen tỵ với mình kiếp trước được ánh mắt ôn nhu như thế của chủ tử dõi theo trên người. Rõ ràng nàng kiếp trước đã có cơ hội ở bên người chủ tử để bồi chủ tử cả đời, nhưng cố tình nàng không biết quý trọng. Chủ tử thật sự vô cùng đáng thương, nửa đời trước trải qua không tốt, thật vất vả mới đăng cơ, vậy mà bên người không có bất kỳ ai để tâm sự chuyện riêng tư.
Trong cung, Tạ Hộ đã gặp qua Hoàng Hậu và các phi tần, mỗi một người đều chỉ nghĩ làm sao để giành được sủng ái của chủ tử, lại không hề quan tâm phải bỏ ra những gì cho chủ tử. Cho dù họ có bỏ ra chút gì đó nhưng cũng chỉ được một vài lần là chấm dứt, không chiếm được vinh sủng mong muốn liền từ bỏ, ở trong cung tự oán tự than, nơi nơi tìm người tranh đấu. Vào lúc các nàng mải mê tranh đấu với nhau, có từng có một ai suy xét qua cảm thụ của chủ tử?
Tạ Hộ kiếp trước đã hầu hạ chủ tử mặc y phục xong, vừa đứng dậy thì dưới chân tựa hồ có chút nhũn ra, thân mình nghiêng qua bên cạnh. Chủ tử vội vàng duỗi tay giữ nàng lại, Tạ Hộ kiếp trước hoảng sợ nhìn thoáng qua chủ tử, sau đó liền hoả tốc rũ mắt xuống, muốn rút về bàn tay đang bị chủ tử nắm chặt, nhưng chủ tử vẫn nắm lấy không buông. Tạ Hộ kiếp trước cúi đầu không dám nói lời nào, thanh âm của chủ tử vang vọng trong tẩm điện trống trải: “Còn chưa suy nghĩ xong sao?”
Tạ Hộ đứng ở một bên nhìn bọn họ, nỗ lực hồi tưởng đời trước chủ tử muốn nàng suy xét chuyện gì, chỉ là phần ký ức này đường như bị bóc đi mất, hiện giờ hồi tưởng thật sự khó khăn.
“Nói chuyện!” Thanh âm chủ tử có xu thế lạnh xuống, coi bộ đã bắt đầu tức giận.
Tạ Hộ kiếp trước vẫn cúi đầu không lên tiếng, Tạ Hộ ở bên cạnh nhìn thấy cũng sốt ruột, hận không thể xông lên chụp vai nàng lắc: Ngươi nói gì đi chứ!
Chủ tử kéo tay Tạ Hộ kiếp trước, lôi người nàng sát lại bên người, hàng mày nhíu lại gầm nhẹ: “Muốn ngươi làm nữ nhân của trẫm, chẳng lẽ khó như vậy sao?”
Tạ Hộ kiếp trước sợ tới mức vùi đầu xuống càng thấp hơn, sắc mặt trắng như bị rút hết máu, cắn môi, run bần bật, lắp bắp: “Nô tỳ, nô tỳ đã có người trong lòng.”
Tạ Hộ ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, một khắc kia chủ tử như bị thương, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tạ Hộ kiếp trước như muốn ăn thịt người, gần như muốn bóp nát tay nàng. Tuy nhiên khi chủ tử phát hiện đôi mắt ướt đẫm của Tạ Hộ kiếp trước, đột nhiên buông lỏng tay.
“Cút.” Chủ tử gầm nhẹ.
Tạ Hộ kiếp trước cắn chặt môi dưới, mang theo khuôn mặt đẫm nước mắt rời khỏi Nguyên Dương điện. Tạ Hộ đứng bên cạnh chủ tử, thấy chủ tử nhìn chằm chằm bàn tay trống không thật lâu, cuối cùng một quyền đấm vào gương đồng. Gương đồng tức khắc vỡ thành từng mảnh nhỏ, loảng xoảng rơi xuống đất.
Tạ Hộ xông lên muốn nhìn xem tay chủ tử, chỉ thấy máu tươi chảy ròng. Tạ Hộ gấp đến độ muốn ôm lấy chàng, nhưng tay nàng lại chỉ có thể xuyên qua thân thể chủ tử . . . rốt cuộc nàng vẫn chỉ là một bóng ma. Nàng chỉ có thể ngồi xổm trước mặt chủ tử, yên lặng nhìn chàng mà rơi lệ.
Hóa ra đời trước nàng không hề hay biết, thương thế trên tay chủ tử vì như vậy mà có. Đời trước nàng thờ ơ với chủ tử đến mức đó, rốt cuộc nàng đã bị ma nhập trầm trọng quá rồi!
Tạ Hộ cúi đầu lau nước mắt, khi ngẩng đầu lên thì cảnh tượng lại thay đổi.
Lúc này là ở khu vực săn bắn của Tây giao, Vương trướng chạy dài trăm dặm, khí thế bừng bừng.
(Vương trướng: lều trại của Quân Vương)
Nhưng lúc này bên trong Vương trướng người đến người đi như nước chảy, dường như trên long sàng có người đang nằm. Tạ Hộ vội vàng đi qua, liền thấy hơn mười Thái y tất cả đều vây quanh giường chẩn trị. Trong lòng ngực chủ tử đang ôm một nữ tử bất tỉnh nhân sự sắc mặt tái nhợt.
Tạ Hộ kiếp trước an tĩnh nằm trong lòng chủ tử, bả vai bị một mũi tên xuyên qua vẫn còn chưa rút ra, lưng nàng kề sát vào ngực chủ tử, hai người nhìn như bị mũi tên gắn vào nhau. Mũi tên hẳn là nghênh diện cắm thẳng vào người nàng  bởi vì nàng bị thương phía trước người, nhưng vì sao đầu mũi tên lại cắm vào người chủ tử? Vậy thì chỉ có cách giải thích duy nhất, đó chính là nàng đã dùng thân thể chắn mũi tên kia cho chủ tử.
Đúng rồi!
Kiếp trước đích xác có một sự kiện như vậy. Túc Vương mưu phản thất bại, thế là bèn phái tử sĩ ám sát Hoàng Thượng. Lúc ấy chỉ có nàng đi theo phía sau chủ tử, vừa thấy nguy hiểm liền không hề nghĩ ngợi phóng lên chặn trước người chủ tử, thay ngài nhận mũi tên kia.
Sau đó nàng liền hôn mê, về sau cung nữ hầu hạ Ngự tiền thuật lại cho nàng nghe, lúc ấy chủ tử bế nàng về Vương trướng, đặt nàng nằm trên long sàng, đưa tới toàn bộ Thái y hội chẩn, còn buông mệnh lệnh, 'nếu không chữa trị được cho nàng thì tất cả đều mang đầu tới gặp'.  Tạ Hộ kiếp trước nghe xong cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng đời này đập vào trong mắt Tạ Hộ lại có một phen tư vị.
Đời này nàng đã phải chết vì trúng một mũi tên, hóa ra là trong bất cứ vấn đề gì liên quan đến vận mệnh đều đã có định số. Nhìn chủ tử nôn nóng lo lắng dạo bước bên cạnh, cứ một lát liền tới hỏi: “Nàng thế nào?”
Các Thái y mồ hôi đầy đầu, không chút nào dám lơi lỏng.
Viện trưởng Thái Y Viện Trương đại nhân sai người nấu một chén thuốc đưa tới, chỉ là làm cách nào cũng không thể đút vào miệng nàng. Chủ tử ở bên cạnh nhìn thấy thế vô cùng sốt ruột, không màng tất cả vọt tới long sàng, đoạt lấy chén thuốc nói: “Để trẫm đút.”
Sau đó chủ tử ngồi ở mép giường, nhấp một ngụm dược ngậm trong miệng, sau đó một tay đẩy hàm dưới của Tạ Hộ kiếp trước để mở miệng nàng ra, vị dược đắng nồng rót vào, mày Tạ Hộ nhíu lại, dường như có thể cảm giác được đôi môi của mình có người kề sát. Vị đắng nồng tràn đầy khoang miệng của nàng, Tạ Hộ cảm thấy cảnh tượng trước mắt càng ngày càng mơ hồ, cả người của nàng tựa hồ bị một lực đạo phía sau hút lấy. Cảnh tượng trong viện lúc nãy còn rõ rành rành trước mắt, cuối cùng lại bị một màn sương dầy bao phủ. Nàng lại một lần nữa rơi vào trạng thái mơ hồ, thân thể của nàng như bị ném mạnh từ trên cao rớt thẳng xuống, nỗi đau đớn làm nàng mở bừng mắt ra, thất thần nhìn lọng che phía trên giường đệm, bên cạnh truyền tới tiếng gào kinh hỉ của Hoa Ý: “Tỉnh, phu nhân tỉnh rồi, phu nhân mở mắt rồi.”