Tân Sủng - Nam Lăng

Chương 33



Bụng ngón tay của chàng trai ấn lên cánh môi cô, trong ánh mắt khó hiểu của cô, anh tập trung nghiêm túc thay cô lau đi giọt cà phê trên môi cô, một lần rồi lại một lần, hết lần này đến lần khác.

Úc Thịnh:...

Lau nữa sẽ rách da đấy…

“Xong rồi.” Lúc anh lần nữa lên tiếng, giọng anh có hơi khàn, hàng mi run nhẹ, tầm mắt dường như dán chặt môi cô không chịu rời đi.

“Không được.” Cô vô thức đáp lại hai chữ, thậm chí không để anh nói tiếp câu sau.

Khát vọng trong mắt anh vì hai chữ này của cô mà dâng lên, sau đó lại bị anh mạnh mẽ áp chế về đáy mắt.

Ánh mắt như thế làm cho Úc Thịnh sinh ra một loại cảm giác tội ác, dường như… làm anh đè nén áp chế thế này là lỗi của cô, cô không nên lạnh lùng vô tình như vậy…

Úc Thịnh không biết sao mình lại có loại ảo giác này, cô gỡ bàn tay anh giữ cần cổ mình xuống: “Làm việc trước thôi, hôm nay sẽ rất bận/”

Sau bữa trưa, trong phòng khách biệt thự truyền đến một chút động tĩnh, Úc Thịnh từ trong đó nghe thấy giọng nói quen thuộc và tiếng kinh ngạc của Úc Quý Đông.

Cô tắt tài liệu vừa đọc được một nửa, dùng tay ra hiệu với Thu Tự đang đeo tai nghe họp với phía công ty, tỏ ý mình đi phòng khách xem tình hình.

Anh ấn tắt mic trên tai nghe: “Có chuyện gì sao? Anh đi cùng em.”

“Anh họp đi, em đi xem là được, ở trong biệt thự thôi, không sao.” Úc Thịnh nói rồi vòng qua hồ phun nước và lối đi nhỏ trồng đầy hoa hai bên, bước vào trong phòng khách.

Trong phòng khách rộng lớn, hình cảnh đang bận rộn ngồi trên hai chiếc bàn trà xem như là nơi làm việc.

Mà ở khu vực quầy bar ở một bên khác trong phòng khách, người đàn ông mặc tây trang may thủ công nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu nhìn cô.

Giữa ngón tay anh ta kẹp một điếu thuốc, tóc mái được chải ra sau trán, đeo gọng kính vàng, gương mặt lạnh lùng không cảm xúc, Úc Quý Đông đứng bên cạnh, không biết đã nói câu gì làm cho anh ta khẽ nhíu mày.

Quả nhiên không phải cô nghe lầm, người đến thật sự là Cố Giác.

Cô nhớ lần gặp trước, anh ta còn đang ở thành phố Q, khi đó anh ta cho rằng cô bước vào giới giải trí, còn vì Lâm Diệc Thiện mà tự tưởng tượng ra một vở kịch lớn. Khi đó “Làm lại cuộc đời” còn chưa bắt đầu qua, cô lo lắng cho bộ phim mình đầu tư nên mặc nhận sự tưởng tượng của anh ta.

Cô còn nhớ vì cô không khách khí khịa anh ta, lúc anh ta rời đi tức giận không thôi, nên hôm nay là tình huống gì vậy? Sao anh ta lại đột nhiên đến nhà họ Úc?

Hai người đưa mắt nhìn nhau, Cố Giác như đang đợi cô bước lên nhưng Úc Thịnh không tiến lên, thậm chí cô còn muốn rời đi.

“Qua đây, đứng đó làm gì?” Úc Quý Đông cố gắng làm giọng điệu mình trở nên “ôn hòa từ ái”, con ngươi trừng cô gần như sắp lồi ra ngoài vành mắt.

Úc Thịnh không thèm để ý đến ông ta, đang muốn đi ra ngoài thì Cố Giác lại bỗng nhiên dập thuốc, sải bước đi về phía cô.

“Em sao vậy?” Anh ta cúi đầu nhìn cô gái đã lâu không gặp trước mặt, cô mặc váy len đen để lộ xương quai xanh, kiểu dáng kinh điển của nhà D, thiết kế lưng cao càng làm cho thắt lưng thon nhỏ của cô đặc biệt mê người.

Ngón tay Cố Giác hơi động, anh ta ôm lấy eo cô, biết được nơi ấy của cô có bao nhiêu mềm mại.

“Gì mà sao vậy?” Úc Thịnh bị hỏi đến thấy khó hiểu.

“Chuyện em trai em, anh biết rồi. Anh biết em không chỉ nhận được cuộc gọi mà còn nhận được video, không sao chứ? Đừng lo, mọi chuyện có anh.”

Chỉ mới hai tiếng trước, anh ta từ trong nhóm người nội bộ quen thuộc biết được chuyện này, đối phương biết Úc Thịnh là vợ chưa cưới của anh ta, bây giờ người xảy ra chuyện là em trai của Úc Thịnh, cũng là cậu nhỏ của anh ta.

Về mặt nhân tình, đối phương thông báo cho anh ta biết chuyện này, cũng bảo không cần lo lắng, vì đã tiến hành điều tra nhanh chóng hữu hiệu.

Cố Giác đè thấp giọng, chậm rãi nói, trên người anh ta không còn phẫn nộ và kiêu căng như lần gặp mặt trước đi, dường như vì xảy ra chuyện lớn như vậy, nên tạm thời cất đi giận cũ cá nhân của anh ta và cô.

Nếu như đổi là những người bạn gái cũ trước đây của anh ta, đột nhiên nhìn thấy vẻ không tính toán chuyện cũ, quan tâm của anh ta, có lẽ họ đã cảm động chết mất.

Chỉ đáng tiếc bây giờ người đứng ở đây là Úc Thịnh, điểm cô để ý mãi mãi làm anh ta không thể đoán được.

“Sao anh biết chuyện của em tôi? Hiện chuyện này còn đang bảo mật, càng đừng nói đến phần chi tiết như cuộc gọi và video.” Đáy mắt Úc Thịnh mang theo nghi ngờ, “Là ai nói cho anh biết chuyện này, nói tên cho tôi, tôi đi tố cáo người này.”

“...”

“Còn nữa, đừng nói loại lời như mọi chuyện có anh đây, anh biết điều tra vụ án à, hơn nữa còn biết theo dõi phân tích? Lúc quan trọng cấp bách, anh có thể đánh đấm sao?”

“...”

“Vậy nên thật ra anh vốn không giúp được gì, vẫn nên là đừng lên tiếng nói lời mạnh miệng thì hơn. Cuối cùng, đừng kéo tôi vào quan hệ giao tiếp của anh, bây giờ là vụ án hình sự, mà bọn họ là nhân viên công vụ, có quan hệ giao tiếp của anh hay không, họ đều sẽ tận tâm tận lực làm việc như thế.”

Cố Giác nhất thời bị cô nói đến á khẩu, anh ta hơi ngây ra nhìn người trước mặt, sau đó anh ta cong môi cười khẽ: “Lạ thật, sao anh lại có hơi hoài niệm chiếc miệng vâng dạ này của em.”

Anh ta bỗng nhiên đưa tay giữ lấy cằm cô, muốn vuốt ve môi cô.

Úc Thịnh lập tức tránh đi, đồng thời gỡ tay anh ta ra.

Sắc mặt của Cố Giác vì động tác này của cô mà trầm xuống, tầm mắt của anh ta rơi lên môi cô, đáng tiếc thật, anh ta và cô đính hôn ba năm lại chưa từng hôn cô.

Đôi môi đầy đặn, mềm mại, miệng lưỡi sắc bén như thế, lúc hôn môi có lẽ cảm giác sẽ rất tuyệt chăng.

Anh ta bỗng nhiên rất muốn nhìn thấy dáng vẻ cô thần phục nằm trong lòng mình, bị hôn đến thở không ra hơi, dáng vẻ vừa kháng cự, vừa buồn bực lại vừa thở d.ốc…

Úc Thịnh nhìn thấy d.ục vọng dần nổi lên trong đáy mắt anh ta, cả người cô nổi da gà.

Đáy mắt Thu Tự cũng từng có khát vọng như thế với cô, cùng là d.ục vọng, cô không biết tại sao bị ánh mắt mang tính xâm lược này của Cố Giác đánh giá lại làm cô thấy buồn nôn như vậy.

“Cảm phiền anh tự trọng chút, chúng ta đã chia tay rồi, nếu như anh thích bị người khác mỉa, có thể chi tiền tìm người phụ nữ khác đến mỉa anh. Anh là Cố Giác đương nhiên có phụ nữ nguyện ý dâng tận cửa với anh, không cần dán đến chỗ tôi để nghe chửi.”

Lời này của cô dường như rõ ràng đang bảo anh ta tiện, đặc biệt là trong tình hình hôm nay.

Anh ta vì biết chuyện nhà cô nên chủ động xuất hiện, vốn muốn mượn cớ giúp cô để cô hiểu rằng tuy cô không biết tốt xấu lại ngoan cố nhưng anh ta vẫn chịu giúp đỡ cô. Anh ta muốn nhìn thấy chẳng qua là cô chủ động hạ mình, giống như trước đây vậy.

Nhưng giờ đây cô dầu muối không vào như thế này, cả người chứa đầy gai, d.ục vọng vừa nổi lên trong lòng anh ta và sự quan tâm với cô giờ đây tan biến sạch sẽ, chỉ còn lại cơn thịnh nộ dữ dội hơn lần trước.

“Sao trước đây anh không phát hiện em có cốt khí như vậy nhỉ?” Đôi mắt của anh ta u ám, “Xem ra, em thật sự rất muốn huỷ bỏ hôn ước với anh.” Tuy trước đó anh ta nói nặng muốn để cô tự kiểm điểm, nhưng hôn ước của họ vẫn còn, anh ta không công khai giải trừ.

Theo Cố Giác thấy, cô có không hiểu chuyện hơn nữa, chuyện này chỉ là chuyện giữa hai người, anh ta có thể vì nổi giận bắt cô kiểm điểm nhưng cũng có thể vì hết giận mà giải trừ đi đối xử lạnh nhạt với cô bất kỳ lúc nào.

Tóm lại đây là chuyện riêng giữa hai người họ, nhưng nếu dính dáng đến hôn ước thì là chuyện của nhà họ Cố và nhà họ Úc.

Đương nhiên bất kể là nhà họ Cố hay là nhà họ Úc, giờ đây đều nằm trong tay một mình anh ta, rốt cuộc hôn ước này có tồn tại hay không, từ đầu chí cuối chỉ cần một lời nói và một thái độ của anh ta.

Nhưng có lúc, một người có thể nắm giữ quá nhiều thứ lại chỉ cảm thấy có hứng thú với người và chuyện thoát khỏi tầm kiểm soát của mình.

Nếu như cô không lộ ra vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo, cả người đầy gai như thế, nếu như cô có thể nói một câu xuống nước, có lẽ anh ta sẽ đồng ý để mọi chuyện quay về như trước đây. Mà bây giờ anh ta cảm thấy có lẽ mình nên dùng cách thức khác.

“Em thật sự muốn huỷ bỏ hôn ước như vậy sao? Em đã nghĩ kỹ hậu quả chưa?”

Úc Thịnh không nói, thậm chí còn lộ ra chút ý cười châm chọc với anh ta.

Cô quá hiểu tính chó của Cố Giác, nếu như bây giờ cô lên tiếng, giục anh ta chính thức giải trừ hôn ước, nói không chừng anh ta sẽ làm ngược lại.

Anh ta có thể giải trừ là tốt nhất, không giải trừ cô cũng không sợ. Cô sớm đã rời khỏi nhà họ Úc, Úc Quý Đông đồng ý hôn sự này cũng không trói buộc được cô.

Không được nữa, cô vẫn còn lưu ghi hình ban đầu, trong thời đại internet và dư luận định thiên hạ này, nếu như anh ta thật sự muốn chó, cô có thể dùng đoạn ghi hình kia tung lên mạng và viết bài để kêu gọi dư luận bất kỳ lúc nào.

Điểm cuối cùng này, nói không chừng có thể thêm gạch thêm ngói cho bên Nhạc Đống.

Nửa tháng trước Nhạc Đống liên lạc với cô, khi đó anh ta gọi điện đến nghe ngóng, chủ yếu là muốn lần nữa xác nhận anh ta và Cố Giác không có quan hệ hoặc có thể nói là muốn xác nhận cô còn có tình cảm và không đành lòng với Cố Giác hay không.

Khi đó cô không cảm thấy hành động này của đối phương là muốn theo đuổi mình, cô biết Nhạc Đống thưởng thức cô, nhưng thật sự vẫn chưa đến mức theo đuổi.

Có lẽ cô đoán ra Nhạc Đống chuẩn bị làm gì, thế là cô nói với anh ta rõ ràng rằng, vợ chưa cưới cô đây từ đầu chỉ cuối chỉ là một danh phận mà thôi. Cô và Cố Giác không có quan hệ tình cảm, cũng không có quan hệ xác th.ịt, quá khứ là thế, bây giờ đã chia tay, hơn nữa tương lai cũng sẽ không gương vỡ lại lành.

Khi đó Nhạc Đống ở đầu dây kia im lặng rất lâu, có lẽ anh ta đoán được cô đã biết một số chuyện nhưng anh ta cuối cùng vẫn không hỏi gì cả.

Vì nếu như lên tiếng hỏi, sẽ nhắc đến vết thương sâu nhất trong lòng anh ta. Em gái còn nhỏ bị bắt cóc mất tích, sau nhiều năm không dễ gì mới xác nhận được tin tức, chờ đợi anh ta lại là một tin dữ cực lớn.

Nếu như em gái của anh ta bây giờ vẫn còn sống, có tài nguyên anh trai Nhạc Đống này chống lưng, cô ấy hoàn toàn có thể trở thành con cưng trong giới giải trí, thoải mái làm chuyện mình thích, sống tự do tự tại, hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp.

Nhưng tất cả những thứ này mãi mãi không thể trở thành hiện thực.

Em gái của anh ta vì quy tắc ngầm mà tự sát, dẫu rằng sau đó nội bộ Minh Xán tự bảo rằng đã báo cảnh sát xử lý hơn nữa đã loại đi mầm độc hại, tẩy sạch vết nhơ nhưng trong mắt Nhạc Đống, công ty như Điện ảnh Minh Xán vốn dĩ không cần tồn tại.

Hôm đó, sau khi cô kết thúc cuộc gọi với Nhạc Đống, cô bảo Thu Tự nặc danh gửi tài liệu chuyện ông cụ nhà họ Cố có tình nhân bí mật và con riêng cho Nhạc Đống.

Vị tình nhân bí mật Ngô Quảng Diễm là tổng giám đốc của Bất động sản Đại Trí, con riêng giữ chức vụ trong bộ phận nào đó ở tổng công ty Cố Thị. Đối phương có ý đồ và kế hoạch gì, Úc Thịnh không rõ, nhưng cô cảm thấy nếu như Nhạc Đống chuẩn bị ra tay, tin tức này có thể sẽ giúp được anh ta.

Lần này, một nghệ sĩ tuyến ba và một nghệ sĩ đỉnh lưu của Minh Xán lần lượt bị tung ra scandal, trông như chuyện bình thường trong giới giải trí nhưng theo Úc Thịnh thấy, có lẽ đây là hiện tượng báo trước cho một cơn sóng gió sắp ập đến.

Mà anh ta vẫn còn ở đây cua gái, rốt cuộc là vì quá mức tự tin hay là vốn không để ý đến một chút tài sản nhỏ như Minh Xán?

Úc Thịnh nghĩ ngợi, ý châm chọc trong mắt càng đậm hơn.

Cố Giác nheo mắt nhìn cô một lúc, khom người ghé đến bên tai cô: “Vậy thì chúc em may mắn.”

Anh ta vỗ vai cô, không thèm để ý đến Úc Quý Đông vẫn luôn dùng ánh mắt ân cần nhìn anh ta, trực tiếp bước ra khỏi phòng khách biệt thự,

Cố Giác đi ra đến cổng vườn biệt thự, bước lên ghế sau của chiếc Bentley đậu cạnh. Sắc mặt anh ta u ám, ý lạnh tỏa ra, tài xế lão Chung nhất thời không dám lên tiếng hỏi anh ta có phải chuẩn bị rời đi hay không.

Cố Giác trực tiếp gọi điện cho thư ký: “Đi tra thử xem, Úc Thịnh đã ký với công ty giải trí nào, nếu như là công ty nhỏ thì trực tiếp thu mua công ty đó, nếu như là công ty lớn thì xem thử có thể rót vốn vào không. Ngoài ra tung tin nhà họ Cố và nhà họ Úc huỷ bỏ hôn ước ra ngoài.”

“Hả? Vâng, Cố tổng.”

Hiển nhiên câu cuối cùng của Cố Giác làm cho thư ký ngây người, anh ta rất nhanh đã phản ứng lại, lại có chút do dự nói: “Cố tổng, hôm qua ngài và cô Hạ hẹn hò ăn cơm bị người ta chụp được, ảnh ở chỗ tôi đã ngăn lại. Bên kia ngài… có phải nên liên hệ cô Hạ?”

Trong mắt thư ký, chuyện này thật sự không thể rõ ràng hơn nữa, những người phụ nữ bên cạnh Cố Giác trước giờ cũng không phải không có ai từng dùng qua chiêu này. Nhưng anh ta biết, trong mắt Cố Giác, Hạ Oa là người đặc biệt.

Anh ta chỉ là một thư ký, cũng không thể nói gì nhiều, chỉ là nhanh nhẹn hơn chút, sau đó ở bên cạnh thăm dò.

Cố Giác cũng không phải lần đầu nghe thấy lời như vậy: “Lần thứ mấy rồi?”

“Lần thứ ba. Gần đây cô Hạ vì tham gia chương trình nên tăng độ nổi tiếng, chó săn theo dõi cô ấy cũng nhiều, vậy nên…”

“Được rồi, tôi biết rồi, xử lý chuyện tôi vừa nói trước.”

“Vâng, Cố tổng.”

Sau khi gác máy, Cố Giác dặn lão Chung lái xe về công ty, chiếc xe chạy ra con đường trước biệt thự nhà họ Úc, sau đó rẻ vào con đường chính của khu biệt thự.

Cố Giác vô tình nhìn sang, nhìn về phía thực vật thấp lùn ở đằng sau xe, hình như nhìn thấy Úc Thịnh từ một cổng khác của biệt thự bước ra đi về hướng vị trí nhà hoa. Mà trước cổng nhà hoa, xa xa hình như có một bóng dáng cao lớn thẳng tắp đứng đó.

Vì xe tăng tốc sau khi chạy trên tuyến đường chính, Cố Giác chỉ là vội vã liếc qua, khung cảnh bên kia của biệt thự đã không còn thấy rõ nữa.

***

Úc Thịnh lạnh mặt, bước ra khỏi phòng khách dưới sự chất vấn không ngừng của Úc Quý Đông.

Cố Giác không làm tâm trạng của cô trở nên tồi tệ nhưng Úc Quý Đông thật sự rất ồn ào, con trai ruột bị người ta bắt cóc chưa rõ tình huống, ông ta còn có tâm tư nhớ đến Cố Giác? Tham tiền đến điên rồi.

Nếu như không phải vì di động chứa hệ thống theo dõi, cần ở lại đây, cô đã muốn rời đi rồi.

Thu Tự đang đứng trước cổng nhà hoa, nhìn thấy cô đi đến, anh trực tiếp đưa tay ôm lấy cô: “Không sao chứ?”

Vừa rồi đối diện với Cố Giác chán ngấy, giờ đây ngửi thấy mùi hương quen thuộc thanh mát trên người anh, cô cảm thấy thoải mái hơn không ít, vô thức đưa tay túm lấy vạt áo anh, dùng gò má cọ cọ.

Cô nghe thấy anh ở trên đỉnh đầu cô nhẹ nhàng lên tiếng: “Sếp Úc… để anh.”

Để anh gì cơ?

Úc Thịnh vẫn còn đang nghĩ ngợi, chàng trai ôm cô đã nhẹ nhàng vuốt ve vai cô, sau đó nâng lấy gò má cô, hơi thở phủ xuống.

Cô chỉ cảm thấy trước mắt chợt tối, đôi môi mềm mại của chàng trai đã dán lên cằm cô.

Nụ hôn dịu dàng nhỏ vụn rơi xuống, từ chiếc cằm tinh xảo nhỏ nhắn đến bên khóe môi, sau đó cô nghe thấy tiếng thở trầm thấp khàn khàn của anh, rất nhanh dán lên môi cô, cũng chặn mất lời cô muốn nói ra.

Động tác dịu dàng trên môi anh tương phản với bàn tay anh đang giữ lấy gò má cô, như vì cố định không để cô trốn, ngón tay dường như mọc trên mặt cô, làm cô không thể nhúc nhích.

Anh mút đủ môi trên của cô lại mút lấy môi dưới, cuối cùng không kìm được dùng răng ma sát nhẹ.

Hơi thở của anh nóng rực, dính nhớp, chóp mũi cọ lên chóp mũi cô, đáy mắt chăm chú nhìn cô mang theo thâm tình không thể tan chảy, làm cho đầu óc của Úc Thịnh trở nên hơi mụ mị.

Thu Tự rời khỏi môi cô trước khi bản thân lại không kiểm soát được, bụng ngón cái của anh vuốt ve từng nơi trên cánh môi và cằm cô mà anh vừa hôn qua, lúc lên tiếng giọng anh mang theo một chút dồn dập, không còn lạnh lùng nữa, đôi mắt dưới hàng mi xinh đẹp nhìn chằm chằm lên môi cô: “Xong rồi, giúp em lau sạch sẽ rồi, sẽ không còn có mùi của anh ta nữa.”

Úc Thịnh:...

Vậy nên, anh muốn nói vừa rồi anh lại hôn cô lại vì nhìn thấy động tĩnh trong phòng khách, cho rằng cô đang muốn lau đi mùi của Cố Giác lên áo anh, nên đang giúp cô sao?

“A Tự anh…” Cô trở tay chống sau lưng, đôi tay siết chặt lại, cô rất muốn nổi giận nhưng lại phát hiện ra hình như mình không giận nổi.

Anh hôn cô quá mức thoải mái rồi, môi anh mềm mại như thế, hơi thở lại sạch sẽ, dáng vẻ quấn quýt lấy cô không buông làm tim cô vừa run vừa ngứa.

Cứu…

Úc Thịnh cố gắng cắt đứt suy nghĩ của mình, cố tỏ ra nghiêm túc đứng đắn: “Được rồi, vậy chúng ta tiếp tục công việc thôi.”

Hình cảnh không để họ đợi quá lâu, một giờ đồng hồ sau, có người gõ cửa sổ sát đất trong phòng khách, thông báo Úc Thịnh bước vào.

“Sao rồi?”

“Chúng tôi đã điều tra được người cuối cùng Úc Hữu Phong gặp trước khi mất tích.” Người đó là lập trình viên, nói rồi anh ta chuyển máy tính trên bàn trà về hướng Úc Quý Đông và cô.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Úc Thịnh [Che mặt]: …Hôm nay, mới biết được thế nào là sắc đẹp hại người! Đây có lẽ là phiền não của sếp tổng ngang tàng chăng~
— QUẢNG CÁO —