Tận Cùng Đau Đớn

Chương 4: Ngày tự do



Năm năm sau

Cổng sau của nhà tù thành phố X một người phụ nữ thân hình ốm yếu gầy gò đến nổi một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay cô đi xa , cô mặc chiếc váy mỏng manh lúc bị bắt đi giờ nó đã mục nát đến mức chỉ cần đụng vào nó lập tức rách mất . Cô bước chậm rãi phía trước , phía sau cô là người quản giáo đã giúp đỡ cô trong những năm qua .

“ Tuyết Vy , cô đã chịu thiệt rất nhiều bây giờ hãy sống một cách tự do tự tại đi ” quản giáo nhìn cô với ánh mắt đầy chua xót .

“ Vâng , em biết rồi chị Dương em sẽ cố gắng sống tốt ” cô trả lời với chất giọng khản đặc .

“ Cần giúp đỡ cứ đến tìm tôi đừng ngại , nhớ nhé ” .

“ Cảm ơn chị em sẽ nhớ ” nói xong cô mỉm cười cúi chào rồi quay đầu rời đi .

Cô ngẩng đầu lên thở một hơi dài rồi thả bước từ từ đi trên con đường quen thuộc , nhiều năm trước cô là người phụ nữ vô cùng hạnh phúc vô lo vô nghĩ vui vẻ hồn nhiên mỗi ngày đều có thể làm những việc mình thích . Còn cô của hiện tại là một người phụ nữ không có gì , nhà không còn , gia đình không có , trong người không có nổi một xu dính túi . Đến trạm xe buýt cô đứng rất lâu cô nhìn mọi thứ xung quanh đã thay đổi rất nhiều rồi nhưng việc cô cần bây giờ là rời khỏi thành phố này đi xa khỏi nơi mà cô cảm thấy không còn hạnh phúc nữa . Sắp bước lên xe thì cô thấy đối diện là một quán mì đang cần tuyển nhân viên cô nhìn người bán vé .

“ Xin lỗi cháu không đi nữa ạ ” nói xong cô lập tức chạy như bay sang đó mặc kệ dòng xe tấp nập , cô xém chút nữa bị một chút xe đụng phải .

“ Cô không muốn sống nữa đúng không hả ” người đàn ông kéo kính xe xuống lớn giọng quát cô .

“ Cháu xin lỗi , cháu thật sự xin lỗi cháu đang rất gấp ạ , mong chú bỏ qua cho cháu ” cô vừa nói vừa cuối người liên tục . Người đàn ông cũng không nói gì lập tức đạp ga chạy đi .

Cô đến là lúc quán chuẩn bị mở cửa , cô nhìn quanh một vòng rồi cất giọng hỏi .

“ Có ai không ạ ? Cháu muốn xin việc làm ạ ” giọng cô có chút khàng khàng .

“ Cô gái , cháu muốn làm việc ở đây sao ? ” một bà lão khoản chừng sáu mươi tuổi đang đi chậm rãi từ phía nhà bếp ra nhìn cô .



“ Vâng thưa bà , cháu thấy có một tấm bảng được dán ở phía trước nên cháu mới vào xin ạ ” cô nhẹ nhàng trả lời bà lão .

“ Được rồi cháu đợi ta một chút ” bà lão mỉm cười nói với cô rồi quay vào bếp .

“ Ông ơi , ông ra đây xem xem một chút ” .

“ Việc gì đấy bà ” không lâu sau một ông lão từ dưới bếp đi ra .

“ Ông xem , con bé muốn phụ chúng ta làm việc , ông thấy như nào ? ” bà nhẹ nhàng hỏi ông .

“ Cháu biết dọn dẹp chứ hả cô bé , cháu biết những gì nói cho ta biết đi ? ” ông nhìn cô rồi hỏi .

“ Dạ cháu biết ạ , ông chỉ là cháu sẻ học được ngay ạ ” cô đáp lại ông lão .

“ Thế trước kia cháu đã từng làm qua công việc này chưa ? ” ông lão lại hỏi .

Lúc này cô sợ hãi toàn thân run rẩy nếu nói ra có phải sẽ ngay lập tức bị đuổi không , nếu nói ra mọi người sẽ ghê tởm cô không ……. Phải làm sao đây , cô cắn chặt chiếc môi nhỏ đến bật cả máu , hai tay đan bấu vào nhau , nước mắt sắp tuôn ra thì bà lão bước đến nắm tay cô .

“ Cháu đừng sợ cứ nói cho bọn ta nghe xem nào ” bà lão xoa nhẹ bàn tay cô nói .

“ Ch…..cháu bị người ta đổ tội oan ạ , bọn họ gắn cho cháu tội danh giết người sau đó tống cháu vào tù năm năm ” cô cuối cùng cũng không kìm được hai dòng nước mắt .

Hai ông bà nhìn nhau một nỗi xót xa dâng lên .

“ Vậy người nhà cháu đâu ? ” bà lão không nhịn được mà hỏi .



“ Bọn họ đã cắt đứt quan hệ với cháu rồi ạ , vì một câu nói của anh ta bọn họ lập tức phủi bỏ mọi quan hệ với cháu ” cô vừa khóc vừa nói .

“ Được rồi , được rồi bà đừng gợi lại chuyện đau lòng của con bé nữa ” ông nhìn bà nói rồi lại quay sang cô hỏi : “ Cháu gái có thể cho ta biết tên của cháu không ? ”

“ Tuyết Vy là Tuyết Vy ạ ” cô lâu hai dòng nước mắt trả lời ông . Cô đã đắng đo nhưng vẫn quyết định không theo họ của Phan thị nữa nếu đã không muốn thì cô cũng không cần .

Sau đó cô được ông bà lão nhận vào làm việc , về sau cô được ông bà lão nhận làm cháu gái , họ không giàu có gì nhưng vẫn vui vẻ sống với nhau một nhà ba người . Ông bà lão không có con trước giờ chỉ lủi thủi sống với nhau ngày qua ngày . Căn nhà của ông bà khá nhỏ nằm ở mặt phố , trước kia ông bà làm nghề đánh bắt và bán cá nên có dành dụm được chút ít về già bà thích buôn bán nên ông bà quyết định mở tiệm mì nhỏ trước nhà . Ông bà vì thương cô xem cô như là cháu ruột nên đã xây cho cô một căn phòng nhỏ cạnh phòng ông bà . Sau đó còn mua cho cô rất nhiều đồ mặc .

Trời đã vào đông năm nay lạnh hơn rất nhiều , buổi tối khi đang dọn quán vết thương trên tay cô vì phải rửa tô nên ngâm nước rất lâu vì vậy mà tái phát cô cố gắng kiềm nén nhưng khi vừa cầm những chiếc tô vừa rửa đứng dạy vì quá đau mà cô đã làm rớt vỡ . Tiếng vỡ khiến bà lão vội vàng đi tới .

“ Vy Vy cháu không sao chứ , tay cháu bị đau sao , đưa bà xem nào ” bà lão vội vàng nắm tay của cô nhưng vì sợ bà phát hiện lại lo lắng cô vội vàng rút tay về .

“ Cháu không sao ạ , bà đừng lo , bà cứ ngồi nghỉ ngơi đi , cháu chỉ bị tê tay thôi , đã đỡ rồi giờ cháu đi dọn dẹp rồi đưa bà về phòng nghỉ nhé ” cô cười nói với bà lão .

“ Vy Vy , ta đã ở với cháu được 3 tháng rồi nhỉ , ta đã quan xát cháu rất lâu sau ngày hôm đó ta chưa từng thấy cháu mặc một chiếc áo cọc tay nào , cháu nói cho ta biết đi , được không ” bà nhìn cô với ánh mắt khẩn cầu , bà yêu thương cô vậy nhưng chưa từng hiểu hết về cô .

“ Bà cháu thật sự không sao bà đừng lo , chỉ là…..cháu bị tê tay một chút thật sự không sao ” lời nói tới nơi rồi nhưng vì không muốn bà lo lắm cô đem nuốt hết lại vào trong rồi an ủi bà .

“ Được rồi cháu thật sự không sao bà đợi cháu chút nhé ” cô cười nói rồi cuối xuống dọn dẹp đóng tô vừa vỡ khi nảy . Xựt nhớ gì đó cô lại quay sang bà cụ : “ Bà ơi , ông bảo có thể tối nay không về bà đừng lo lắng quá nhé ! ” cô dùng ánh mắt lo lắng nhìn bà .

“ Haizzz , cháu đừng lo ta quen rồi lâu lâu ông ấy sẽ sang nhà anh mình chơi rồi qua đêm ” bà vừa cười vừa nói với cô rồi bà lại bảo cô : “ Tối nay cháu sang ngủ với ta đi ” .

“ Vâng ” cô cười với bà rồi đáp .

Trời đã bắt đầu trở rét , kèm theo đó là những cơn mưa kéo dài , ông lão cũng đã về tới mang rất nhiều đồ về cho hai bà cháu , hôm nay mưa lớn họ cũng không bán buôn gì chỉ ngồi lại trò chuyện với nhau trong căn nhà nhỏ . Trầm ngâm một lúc lâu cô chợt nhớ ra ngày mai là ngày giỗ của mẹ cô . Nhưng bây giờ mẹ cô ở đau cô vẫn không biết anh ta đã đem mẹ của cô đi đâu rồi . Cô xin phép ông bà lão ngày mai sẽ đi ra ngoài , ông bà lão rất vui vì cuối cùng cô cũng chịu ra ngoài , nhưng họ không biết cô đi tro cốt mẹ mình .