Tận Cùng Đau Đớn

Chương 20: Muốn bỏ trốn sao



Lúc Bắc Lục đến còn chưa kịp trách móc anh liền kéo Bắc Lục đến chỗ cô .

“ Mau kiểm tra cho cô ta đi ” .

“ Là……là cô ấy sao ” .

“ Mau khám đi đừng nói nhiều nữa ” .

“ Cậu lo lắng đến vậy sao ” .

“ Chỉ là tôi không muốn cô ta chết ở đây bẩn nhà tôi ” nói rồi anh quay lưng đi ra ngoài không thèm để ý tới Bắc Lục đang cố ý trêu anh .

Bắc Lục kiểm tra cho cô xong cũng không khỏi ngạc nhiên bảy mươi ba vết thương , cổ tay phải bị cắt , vết sẹo xấu xí trên eo trái rốt cuộc năm năm qua cô chịu những gì . Vì sao hôm nay lại đến đây vừa sốt cao lại còn bị ép uống nhiều rượu đến xuất huyết dạ dày . Còn Lê Minh anh gặp lại cô ấy khi nào .

Sau một hồi kiểm tra anh đi ra nói chuyệ cùng Lê Minh tính nói cho Lê Minh biết nhưng đây không phải là thời điểm thích hợp nên anh liền im lặng không nói . Lê Minh thấy vậy cũng chả buồn hỏi . Anh thấy vậy liền giải thích một phần .

“ Uống nhiều rượu sau nhiều ngày không ăn dẫn tới xuất huyết dạ dày , thêm nữa là đang sốt cao nên mới ngất xỉu ” .

“ Được rồi cảm ơn , cậu về đi ” .

“ Hơ cậu thiệt là quá đáng đó , phá giấc ngủ của tôi , bây giờ không đền bù lại còn đổi tôi ” .

“ Bù sau ” .

“ Nè cậu phá tôi vào giữa đêm , bây giờ ……. ” .



“ Thừa Tuấn tiễn khách ” .

“ Cậu………đợi đó cho tôi ” .

Anh đứng một lúc lâu nhưng lại không muốn đi vào nên anh đi thẳng về căn phòng sách ở cuối dãy .

Hôm sau cô tỉnh lại thì trời đã hừng sáng nhìn xung quanh căn phòng cô nhớ đây không phải là căn phòng tối qua . Nhìn xuống cơ thể mình trên người lại đang mặc đồ của anh ta cô giật thoát mình nhưng không thấy anh cô thở phào nhẹ nhõm rồi từ từ bước xuống giường cơn đau vẫn còn cô đau đến mức ngồi thụp xuống nhớ lại đem qua may mà bản thân ngất xỉu nế không cũng chả biết sẻ rơi vào tình trạng như thế nào .

Cô rón rén mở cửa phòng thấy không có ai cô liền đi xuống tầng dưới phòng khách là bãi chiến trường hôm qua . Nhìn xung quanh một vòng cuối cùng cũng thấy chiếc hộp cô liền nhanh chóng ôm chiếc hộp rời đi , ra khỏi cổng cô mới xực nhớ ở đây vốn rất khó bắt được xe . Cô chạy xa đi cả một quãng đường , trời lạnh nhưng cô chẳng thèm quan tâm là bản thân mình còn sốt hay không , cũng chả màn đến chiếc áo mỏng manh trến người . Chạy được một lúc đến khi qua khỏi cánh rừng cô bắt đầu thấy đường lớn kèm theo đó là xe qua lại . Cô bắt được một chiếc taxi .

“ Cho cháu đến bệnh viện trung tâm thành phố ạ ” .

Chiếc xe chưa chạy được bao lâu khi quẹo vào một con đường tắt thì đã bị hai chiếc BMW 7 chặn lại . Bác tài bấm kèn in ỏi nhưng hau chiếc xe không có dự định tránh đi . Thay vào đó từ trên xe một người đàn ông quen mặt bước xuống từ từ đi lại chiếc taxi . Gõ vào cửa xe một cách mạnh bạo .

“ Mở cửa ra ” Dương Thừa Tuấn nhìn người tài xế ra lệnh .

“ Cậu muốn làm gì tôi còn có khách ” .

“ Bác tài xin ông đừng mở cửa ” .

“ Các người muốn làm gì ” bác tài lại hỏi .

“ Mở cửa ra ” Dương Thừa Tuấn lặp lại .

“ Cút đi mới sáng sớm thật phiền phức ” nói rồi bác tài kéo kính xe lên .



“ Bác tài làm ơn mau chạy đi ” .

“ Biết rồi , biết rồi ” .

Còn chưa kịp nổ máy xe thì Dương Thừa Tuấn lặp tức đập cửa kính xe luồng tay vào trong nhấn nút mở cửa sau đó liền có hai người áo đèn xuất hiện kéo bác tài ra đánh cho ông ấy một trận . Cô chưa kịp hoàn hồn Dương Thừa Tuấn gõ kính xe phái sau chỗ cô ngồi . Cô vội kéo kính xuống .

“ Có chuyện gì ? ” .

“ Tiểu thư chủ tịch đang chờ cô ” .

Cô nghe vậy liền mở cửa xe đi xuống ôm theo chiếc hộp đi sau lưng Dương Thừa Tuấn đi về phía hai chiếc xe kia . Trên chiếc xe còn chưa đợi cô đi tới anh đã tự mình đi xuống vừa thấy cô bước tới anh chụp lấy cô ấn vào bên hông xe .

“ Muốn bỏ trốn sao ? ” .

Nói rồi anh mở cửa xe ném mạnh cô vào trong anh đi vào sau đó khoá trái cửa xe lại .

“ Nói ai cho cô lá gan đó hả ? ” .

“ Anh vẫn cho người theo dõi tôi ? ” .

“ Không ngu ngốc như tôi nghĩ ” .

“ Cô nghĩ cô sẻ thoát được tôi sao , không dễ vậy đau Tuyết Vy ” .

Nói rồi anh kéo cửa xe xuống ra lệnh cho Dương Thừa Tuấn lên lái xe . Suốt quãng đường cô chỉ biết ôm chiếc hộp ngồi yên lạnh vì bên cạnh cô là con ác quỷ có thể giết cô bất cứ lúc nào . Anh cũng vậy cũng im lặng nhắm mắt rồi tựa đầu vào ghế đôi chân dài vẫn đang vắt chéo vào nhau . Cả quãng đường chỉ có sự im lặng , không hề phát ra tiếng động yên tĩnh đến mức cô ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay .