Tam Luân

Chương 93: Nô dịch



Đằng Nguyên cố gắng khu động Không Đàm nhưng không thành công, loạng choạng quay đầu bỏ chạy. Hán tử hạt y lập tức nhào tới đạp hắn ngã sấp xuống đất. Đằng Nguyên khó khăn quay người, toàn thân tê dại, điên máu cầm một viên đá sắc nhọn ngay cạnh bên cạnh tay, siết chặt. Đá găm vào lòng bàn tay đau nhói. Hắn lợi dụng cơn đau để giữ đầu óc tỉnh táo, lật ngửa người vung chân gạt ngã hạt y nhân.

Gã cũng như tên bạch y nhơn nhơn kia, đã tra kiếm vào vỏ, giờ bị Đằng Nguyên gạt ngã dập mông, vừa choáng váng vừa bực, lập tức vùng dậy. Đằng Nguyên đang loạng choạng đứng dậy đã lãnh ngay một quyền thôi sơn vào giữa mặt, lùi lại phía sau mấy bước mới giữ được thăng bằng.

Máu mũi đổ ròng ròng, sự đau đớn và nộ hỏa bùng lên. Nếu đối phương đã không muốn kết liễu ngay, không dùng đao kiếm thì hắn cũng chẳng ngại so chút quyền cước phàm nhân. Đằng Nguyên đạp mạnh chân, nhào tới vung quyền vào ngực và hông tên hạt y. Gã chẳng phải tay mơ, vừa đỡ vừa lùi, ăn miếng trả miếng dữ dội.

Hai bên quần thảo một hồi, càng bị đánh đau Đằng Nguyên càng tỉnh và điên tiết. Dù tứ chi mất gần hết cảm giác, mắt hoa, đầu trì độn hắn vẫn hành động theo bản năng, như một con thú hoang xổng chuồng. Trong bóng tối, mắt hắn đỏ ngầu, trọng tâm hạ thấp, tấn công liên tục vào bụng, sườn, ngực đối phương.

Hán tử hạt y vô cùng lỳ đòn, dù bị những cú đấm như quả tạ giáng vào vẫn không phát ra nửa tiếng kêu đau, lợi dụng sự lảo đảo của hắn trả đòn liên tục. Tên bạch y khoanh tay trước ngực, lùi xa khỏi hai kẻ say đòn máu me đầy mặt, khoan khoái xem trò vui, không hề có ý can thiệp.

Đằng Nguyên chỉ trụ được khoảng nửa khắc thì lãnh một đấm văng ngửa ra sau, bất tỉnh nhân sự.

Hán tử hạt y đứng thở hồng hộc, chùi máu ở miệng, mắt trừng trừng nhìn Đằng Nguyên cảnh giác, sợ hắn chỉ giả vờ rồi đột ngột vùng dậy ra sát chiêu. Tên bạch y gật gù, đủng đỉnh đi tới:

- Hùm beo còn thua hắn… Ghê gớm thật! Nếu không có mê dược, sao bắt nổi.

- Mê dược của ngươi… là đồ dỏm. – Hán tử hạt y chùi máu mũi đang thấm ra bịt khăn bịt mặt, buông lời oán trách.

Bạch y nhân lập tức giãy nảy cãi:

- Dỏm mẫu thân ngươi. Đưa cái phàm thể phế nhân của ngươi đây ta châm một phát xem ngươi chịu được bao lâu?

Hán tử hạt y cụp mắt, không trả lời. Gã thừa biết bản lĩnh của đồng bọn đến đâu, thân thể gã chịu không nổi những loại mê dược đó. Chẳng qua bị Đằng Nguyên đánh đau ê ẩm khắp thân nên oán hận mấy câu thế thôi.

Bạch y nhân hừ lạnh, gắt gỏng:

- Biến thôi. Lũ nhát chết trong làng mà kéo ra thì mệt. Giết con heo già kia đi…

- Ơ kìa… Tưởng không giết? Thế hồi nãy khống chế làm gì?

Bạch y nhân không thèm trả lời, đi tới nhấc thắt lưng Đằng Nguyên, vác hắn lên vai, rảo về phía bắc, cứ thế mất hút vào màn đêm. Hạt y nhân thở dài, quay lại lục lọi người Đáp Chi lấy túi bạc dắt vào thắt lưng rồi rút chủy thủ cắt phăng cổ họng lão.

— QUẢNG CÁO —

Đám bảo tiêu bị thương rúm một chỗ, trừng trừng nhìn với vẻ kinh sợ. Nô lệ đang đứng lố nhố ở đường vào thôn cũng trông thấy, lùi hết lại sẵn sàng bỏ chạy nếu hạt y nhân muốn truy sát. Nhưng không, sau khi cắt cổ Đáp Chi, gã đứng dậy chạy theo đồng bọn, chẳng mấy chốc đã không còn bóng dáng.



Đằng Nguyên bị bịt mắt, trói cứng cả tay lẫn chân.

Hắn chập chờn nửa tỉnh nửa mê, cảm giác thân thể biến thành cái hũ chứa mê dược. Có khoảng năm loại mê dược khác nhau được sử dụng trong quá trình hắn nằm trong thùng xe ngựa rung lắc như điên, lọc cọc chạy trên đường mấy ngày trời.



Đôi khi Đằng Nguyên nghe thấy tiếng sáo réo rắt, tiếng cười khúc khích quỷ dị, thanh âm hán tử trầm đục cằn nhằn.

Đôi khi hắn nghe binh khí va vào nhau leng keng chát chúa, những tiếng hét rợn người giống như kẻ nào đó đang bị tra tấn, mùi thịt cháy khét lẹt…

Hắn từng cố gắng mở mắt rất nhiều phen nhưng không thành công. Hàn khí trong Không Đàm hoạt động liên tục nhiều ngày, cố gắng thích nghi với các loại mê dược, sử dụng chúng như độc dược nhưng chỉ vừa chớm có thành tựu đã bị đổi sang loại mê dược khác. Đằng Nguyên căm tức, thực sự muốn vùng dậy xé xác kẻ đang hạ thuốc, chỉ có điều lực bất tòng tâm.

Hắn nhiều lần mơ thấy Mục Nhan và tiểu Hoa, linh cảm mách bảo lần bị bắt này cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành. Mạng có thể chưa mất nhưng tháng ngày phía trước chắc không khá hơn khi ở mỏ Dạ Cổ. Càng bất tỉnh lâu những giấc mơ về Mục Nhan càng thêm phần kinh khủng. Lần nào cũng thấy nàng xinh đẹp xuất hiện rồi biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ vô cùng đáng sợ. Thỉnh thoảng nàng cố gọi hắn tỉnh, đôi khi lại trò chuyện với hắn rất lâu mà không có chút thanh âm nào phát ra.

Đằng Nguyên mê man, bị những giấc mơ hành hạ tinh thần, vô cùng mệt mỏi.



Hắn bừng tỉnh trên một chiếc giường đá trải lông thú, nhìn thẳng lên mái đá xếp lớp mấy giây rồi đảo mắt xác định xem mình đang ở địa phương quỷ quái nào.

Đây là một thạch phòng kiên cố, nhỏ xíu, chỉ đủ đặt một chiếc giường, một bộ bàn đá lạnh lẽo với bốn ghế tròn xung quanh và một tấm bình phong che chắn thứ gì đó phía sau. Có lẽ che nơi để y phục giống như bá tánh Vạn Tư quốc vẫn làm. Cửa phòng một cánh bằng gỗ, đóng kín mít.

Trên bàn đá có một bình nước, một đĩa đựng bánh nướng.

Ánh mắt Đằng Nguyên rơi xuống đĩa bánh nướng, bụng sôi lên ào ào kháng nghị, cổ họng khô khốc. Hắn đã hôn mê rất nhiều ngày, vừa tỉnh lại đương nhiên đói khát. Y phục trên người bị đổi thành loại vải nâu thô lậu kỳ quặc, cổ vẫn đeo vòng nô lệ lạnh lẽo nhưng tay chân không còn bị trói.

Đằng Nguyên từ từ ngồi dậy, đầu óc choáng váng, Không Đàm tỏa hơi lạnh dìu dìu, ba tia hàn khí xoay chuyển ổn định. Hắn lần mò xuống khỏi giường đi giày vải để sẵn ở đó, bước tới bàn đá bưng bình nước lên tu ừng ực một nửa. Nước không có mê dược cũng chẳng có độc. Hắn không sợ độc nhưng ngán mê dược đến tận cổ, nếu đồ ăn thức uống có dính chút mê dược nào hắn sẽ không ngần ngại ném thẳng ra cửa sổ.

— QUẢNG CÁO —

Đằng Nguyên cầm bánh nướng lên ăn ngấu nghiến, cảm thấy chúng đã cứng lại như thể để qua đêm. Bất quá cơn đói khiến hắn bỏ qua, vẫn ăn ngon lành.

Miếng ăn là miếng nhục.

Tầng thứ mấy của Huyết Liên hắn mới có thể tích cốc đây?

Đằng Nguyên thầm nghĩ rồi tự cười nhạo chính mình:

- Tà công này đâu có tích cốc được… Không phải uống máu người là may rồi, còn đòi nhịn ăn ư? Vọng tưởng!

Hắn đoán đời trước hắn tích cốc được là nhờ tu tiên, dù bị hành hạ khổ sở sống không bằng chết cũng ít phải chịu đựng sự đói khát của xác phàm nên đời này cứ mơ tưởng tới tích cốc. Bất quá cái gì cũng có mặt này mặt kia, tà công đâu có giống con đường tu đạo chính thống. Tà thể là xác phàm, không linh căn, không linh lực, tự động sinh Không Đàm đã may mắn lắm rồi, còn đòi hỏi gì hơn.

Trước khi trốn khỏi mỏ Dạ Cổ, Đằng Nguyên đã xác định con đường trả thù gian nan, khổ cực, phải chấp nhận bò lê như trâu như chó cố giữ mạng, nhịn nhục để đạt mục đích. Chút khổ sở này đã là gì.

Ăn xong đĩa bánh, hắn đứng dậy kiểm tra thân thể.



Thương thế đã lành gần hết, vết cắt trên bắp tay đang lên da non, như vậy chắc cũng qua bốn, năm ngày. Bên ngoài trời đang sáng, Đằng Nguyên lắng tai nghe, bắt được thanh âm trò chuyện léo nhéo của nhiều nhóm người, trù phòng băm lạch cạch, cước bộ thoăn thoắt loạt soạt trên đường rải đá dăm… Nghe như thể hắn đang ở trong một trang viên rộng lớn, đông đúc.

Đằng Nguyên đi một vòng trong thạch phòng xem xét. Nơi này thua xa thạch phòng ở Oát gia trang, cũ hơn nhưng cũng khá sạch sẽ. Giường là giường đơn, không có dấu vết của kẻ khác. Hắn đi ra phía sau tấm bình phong cũ kỹ, giật mình suýt xô đổ cả bình phong.

Được che chắn trong góc này là một cái tủ gỗ cũ kỹ, thô lậu, cao ngang ngực Đằng Nguyên. Bên trên tủ đặt một khay bằng đá nâu, trên khay có một thẻ thông hành, một quyển trục và thủ cấp của Đáp Tần – đại nhi tử của Đáp Chi.

Đằng Nguyên nhìn trừng trừng thủ cấp xám đen với hai mắt mở to vô hồn, lông mày nhướn cao. Đáp Tần đi đâu mất hút từ khi thương đội mới vào đến địa phận Đồng Tỳ, tưởng thoát kiếp nạn này. Thật không ngờ…

Vậy nơi đây chính là địa phương thuộc về địch nhân của Âu gia, kẻ thù của Âu Linh Hà? Bọn chúng lợi dụng thổ phỉ tấn công thương đội, bắt Đằng Nguyên và Đáp Chi, giết Đáp Tần để doạ nạt, đè ép hắn phải biết điều an phận thủ thường, không được chống cự kẻo mất mạng?

Đằng Nguyên nghiêng đầu suy nghĩ, bê khay đá đựng thủ cấp ra bàn đặt xuống, ngồi đối diện với cái thủ cấp xám đen, suy nghĩ mông lung.

Không đúng!

Nếu muốn uy hiếp thì phải mang thủ cấp này đặt trước mặt Đáp Chi chứ? Sao lại dùng nhi tử của kẻ khác để doạ hắn? — QUẢNG CÁO —

Hay bọn chúng đã cho Đáp Chi xem rồi nên bê qua dọa Đằng Nguyên như tối hậu thư?

Hắn cầm thẻ thông hành và quyển trục lên xem. Thẻ thông hành chính là thẻ mà Đáp Chi cấp cho hắn, khắc tên A Nguyên ở trên. Thẻ này Đằng Nguyên đeo bên hông vào cái đêm bị bắt. Quyển trục là khế ước bán thân của hắn, có con dấu của Âu Linh Hà. Hai thứ này đặt cùng thủ cấp của Đáp Tần có ý gì?

Muốn tuyên bố nếu hắn bỏ trốn, lập tức đầu lìa khỏi cổ?

Đằng Nguyên không rõ.

Hắn không phải văn nhân, không thông thơ phú âm luật, không hiểu tranh đấu nhân gian, nhìn không ra ý tứ mà những kẻ kia muốn truyền đạt. Bất quá nghĩ nhiều làm gì cho mệt, thăm dò tình hình bên ngoài là biết ngay thôi mà. Đằng Nguyên thử khu động Không Đàm, đẩy hàn khí lục lam bao quanh thân thể. Hàn khí tràn ra, hắn lập tức ẩn thân.

Nhếch mép cười, hắn thu hàn khí lại, hiện thân. Tầng thứ ba của Huyết Liên tạo ra sự ẩn thân hoàn hảo, không để lại bất luận tàn ảnh gì kể cả khi chuyển động, Đằng Nguyên muốn trốn lúc nào chẳng được.

Nhưng kẻ thù của Âu Linh Hà là ai, bắt hắn để làm gì? Tại sao không còng chân trói tay, lại để hắn tự do chỉ với một chiếc vòng cổ nô lệ chẳng có giá trị giam giữ?

Đang loạn óc thắc mắc, tai hắn bắt được tiếng bước chân loạt soạt của một nhóm người hướng thẳng về phía cửa phòng. Dường như có người đang đến.

Đằng Nguyên liếc quanh tìm vũ khí, bất quá chẳng có một mẩu kim loại nào trong phòng. Hắn đành ngồi im chờ đợi.

Cửa phòng lạch cạch như có người tra khóa vào ổ rồi “phang” một tiếng bị đẩy bật ra, ánh sáng ùa vào chói mắt. Sắp giữa trưa.

Đứng trước cửa là một trung niên nam tử phú quý, thân vận lam y thêu hoa văn bạc tinh xảo, thắt lưng đeo phục sức răng nanh và ngọc, tóc hoa râm tết lọn nhỏ buộc gọn gàng sau đầu. Lão đứng chình ình giữa cửa nhìn Đằng Nguyên, khuôn mặt đầy nếp nhăn cáu kỉnh hơi giãn ra ngạc nhiên khi thấy hắn đường hoàng ngồi trên ghế, trước mặt còn đặt thủ cấp của Đáp Tần.

Phía sau lưng lão là hai hàng hộ vệ vận y phục vải thô màu nâu, không thêu bất luận hoa văn gì, vạt áo dài đến gối, thắt lưng vải của thường dân, giày cao cổ đen. Tên nào tên nấy cao lớn lực lưỡng, biểu tình lãnh đạm, lưng đeo kiếm hoặc loan đao. Đằng Nguyên đếm được mười tên hộ vệ tất cả, trong đó có bốn nô lệ trọc đầu đeo vòng cổ, sáu kẻ còn lại dóc cùng một kiểu tóc sáu lọn to sát da đầu chạy dọc về phía sau.

Mang người đến phô trương thanh thế hay gì?