Tam Luân

Chương 50: Bão nổi



Đằng Nguyên ngồi trong nhà gỗ, chụm đầu với các huynh đệ, nghe nhóm huynh đệ khiêng đá Lưu Tống, Lưu Hoàng Du, Đằng Tất, Đinh Hạo tranh nhau kể về diễn biến dưới sườn núi:

- Ta thấy Lộc Tử và mấy hán tử của Lộc gia thôn người Tập thành nhặt đá lên ném lập tức hùa vào ném cùng. Chính ta ném chết tên cẩu cai nô Thanh Du bằng một hòn đá nhọn. May thật! Sau cú đó, gã ngã vật ra, lăn xuống sườn núi… Ha ha…

- Đệ ném hùa theo huynh đó.

- Bên này bọn đệ đập chết tên Vũ Nhạc, sướng tay kinh khủng. Nhiều nô lệ run như cầy sấy, chẳng dám động thủ.

- Chỗ ta có tên Thông Lực hung hãn kinh khủng. Đằng Nguyên, còn nhớ Thông Lực không? Gã đục đá trên vách núi chỗ đệ, bị cai nô đánh gần phế tay trái, phải xuống sườn núi khiên đá. Gã cứ thế vác đòn gánh xông vào, nhè đầu cai nô mà đập.

- Bọn ta chạy theo sau Thông Lực đuổi đánh lũ Cơ Lâu, Liêu Dương, Đại Tư… Mấy tên cẩu tặc đó cúp đuôi chạy trối chết. Tên Cơ Lâu ngày thường miệng ngoác tận mang tai, hôm nay chạy đầu tiên. Ha ha…

Các huynh đệ rúc rích cười trộm. Đằng Nguyên sướng rơn cả người, mắt sáng như sao, bất chấp những cực hình đang chờ phía trước, cứ khoan khoái nghe cái đã.

Từng tên trong số cai nô đã chết đều đốc công trên vách núi không ít lần, các huynh đệ ăn khổ không ít dưới roi của chúng. Giờ có thể tự tay giết bọn khốn đó, ai chẳng thống khoái. Họ thi nhau tả lại lúc đám cai nô đột nhiên ngã vật ra, tên thì thổ huyết dữ dội, tên thì la hét ầm ĩ… Sắc mặt huynh đệ nào cũng bừng bừng hưng phấn, tràn đầy sức sống.

Kể từ khi tới mỏ Dạ Cổ đến giờ, tử khí bao trùm khiến ai nấy âm u, ủ rũ, căng thẳng, mệt mỏi. Tưởng chừng không bao giờ nhìn thấy những biểu tình vui vẻ trên mặt họ, nào ngờ ngày hôm nay Đằng Nguyên lại trông thấy. Phàm là hán tử đội trời đạp đất, dù có yếu nhược đến mấy mà ăn khổ liên miên cũng chai sạn, bớt đi phần nhiều nhu nhược, thêm vào mấy phần ngoan độc. Không có kẻ khởi xướng thì phải chịu, đến khi cơ hội tới họ lập tức vùng dậy sát hại cai nô, trả thù.

Đằng Nguyên nhìn thấy mây đen vần vũ phủ lên đầu họ, sớm thôi, tai họa sẽ giáng xuống nhưng hắn vẫn toét miệng cười, trân trọng từng khắc hoan hỉ còn lại.

Khi sự hả hê từ từ dịu xuống, Lưu Tống kéo các huynh đệ về với thực tại:

- Lũ cai nô trốn thoát thành công sẽ lôi nô lệ tham gia nổi loạn ra tra tấn, thậm chí giết hết để báo thù cho bọn cai nô đã chết…

Lời nói nửa tuyên bố nửa phỏng đoán của Lưu Tống khiến nhiều huynh đệ thanh tỉnh, bầu không khí chùng hẳn xuống. Điền Vỹ Thái cười khẩy:

- Đệ biết. Khi Đằng Nguyên huynh một cước đạp Vi Ân xuống núi đệ đã biết chúng ta sẽ không thể lành lặn qua sóng gió này. Mà kể cả nô lệ ngoan ngoãn đứng một chỗ, không giết thêm tên cẩu cai nô nào thì với vụ đầu độc diện rộng thế này, chúng ta cũng ăn đòn trầy da tróc thịt. Sợ quái gì… — QUẢNG CÁO —

- Đằng nào cũng chết, chết nhanh ngày nào hay ngày đó. – Điền Đông vẫn một bộ bất cần, không sợ chết, mắt lóe sáng ngoan độc.

Lưu Ngọc Lâm gật gù ủng hộ:

- Đệ chỉ hận mình không thể tự tay giết một tên cai nô. Chết thì sao? Nếu cứ chôn chân ở đây, sớm muộn gì cũng chết mà…



Lưu Hoàng Du nhìn qua nhìn lại mấy huynh đệ, lông mày nhíu xệch, nắm tay siết chặt, mấy lần muốn nói lại thôi.

Đinh Hạo cười chua chát, lắc đầu:

- Nghiệt ngã thay, chúng ta làm gì có sự lựa chọn. Ai đó đầu độc đám cai nô, chúng ta dù không làm gì vẫn phải đứng trước nguy cơ bị đánh đến chết. Đệ không muốn chết vô nghĩa như thế này…

- Còn ta thì không muốn sống những ngày tháng không bằng trâu chó. – Liễu Hạng phản bác, ánh mắt hằn học. – Ngươi đang oán hận kẻ hạ độc đấy hả?

- Nào có. – Đinh Hạo lập tức lắc đầu, xua tay. – Ta chỉ… Chuyện xảy ra quá đột ngột. Các huynh không thấy chúng ta vừa được tăng khẩu phần sao? Đằng Nguyên huynh cũng nói canh không còn bị bỏ độc nữa, biết đâu sau một mùa đông, chúng ta sẽ phục hồi sinh lực. Ta còn đang hy vọng tương lai có thể bỏ trốn…

Điền Lục gật gù ủng hộ:

- Phải. Nhưng giờ hy vọng đó bị dập tắt rồi… Vụ đầu độc này sẽ khiến cai nô trút căm thù lên nô lệ. Chúng ta chắc chắn dính vạ lây vì những kẻ nổi loạn…

Nói đến đây, Điền Lục dừng lại, e dè nhìn mọi người.

Không khí trở nên căng thẳng vì các huynh đệ khiêng đá dưới sườn núi đều ít nhiều tham gia sát hại cai nô. Đằng Nguyên nhìn qua nhìn lại, nhận ra Điền Lục, Đinh Hạo và Lưu Hoàng Du không mấy vui vẻ vì phải chịu vạ từ trên trời rơi xuống do vụ đầu độc gây ra. Dù căm thù bọn cai nô, hoan hỉ khi chúng bị độc chết nhưng ba người này vẫn sợ đau, sợ bị đánh, sợ chết…

Không biết trong số những người còn lại có ai nghĩ tương tự mà chưa nói ra hay không nhưng hán tử tham sống sợ chết, muốn nọ muốn kia, lòng tham sâu như biển là loại Đằng Nguyên khinh thường nhất. Đời nào có chuyện vẹn cả đôi đường như vậy. Muốn báo thù thì phải trả giá, muốn giết người thì phải có gan đền mạng, còn mà muốn sống như trâu như chó, lát nữa cứ quỳ xuống lạy lục cai nô để chúng tha mạng cho. — QUẢNG CÁO —

Cai nô sẽ không dám giết hết ba trăm nô lệ khu Hạ. Những kẻ tình nghi bị tóm trước, tra tấn dã man để moi tin, để trút giận… Sau đó dù có tìm ra được chủ mưu hay không bọn chúng cũng phải báo cáo lên trên, chờ lệnh chôn tập thể hay bắt bừa một con tốt thí mạng.

Đằng Nguyên không sợ dù biết có thể giờ chết của mình sắp tới.

Ánh mắt hắn khiến Lưu Hoàng Du mở miệng định nói mấy lần cũng không thốt ra được lời nào, cụp mắt nhìn xuống sàn. Cú đạp dứt khoát của hắn đã kết liễu Vi Ân nhanh chóng như thế nào, các huynh đệ trên vách đá đều nhìn thấy, trầm trồ. Lưu Hoàng Du ngày thường e ngại Đằng Nguyên, sau vụ đào tẩu không thành thì ôm bất mãn với hắn nhưng không dám thể hiện. Để xem lát nữa gã có dám khai Đằng Nguyên ra để tránh đòn roi không.

Giữa trưa, địa ngục trần gian với nô lệ chính thức bắt đầu.

Nô lệ bị lính cai nô khu Trung và khu Thượng lùa hết ra bãi sỏi bên bờ suối tập hợp. Lính gác mỏ tuốt kiếm sáng loáng vây kín xung quanh, bất cứ hành động phản kháng nào cũng sẽ bị mưa roi đàn áp.

Thôi Dự - tổng quản khu Trung đứng ở đầu nhà gỗ chia thức ăn cùng với Tằng Minh. Cai nô khu Hạ còn sống xếp thành hai hàng bên trái, trừng trừng nhìn nô lệ bị dồn ra. Không thấy Vương Lộc đâu. Đằng Nguyên nhếch mép cười khi Lưu Tống ghé tai hắn, thì thầm:

- Xem ra Vương Lộc toi mạng rồi. Còn con rắn độc Tằng Minh đứng kia, chúng ta ăn khổ…



Đằng Nguyên gật gù công nhận:

- Tên họ Tằng này gian ngoan xảo quyệt, chắc chắn thủ đoạn tra tấn cũng tàn bạo hơn người. Hy vọng ta không làm liên luỵ đến các huynh đệ khác…

- Nói gì vậy? – Lưu Tống cười khẩy, lắc đầu.

Gã không biết Đằng Nguyên nói về vụ đầu độc, tưởng hắn đang ám chỉ cái chết của Vi Ân. Đằng Nguyên không giải thích, im lặng tập hợp cùng nô lệ ở bãi sỏi.

Sau khi các nô lệ ổn định vị trí, đám cai nô khu Hạ lập tức xồng xộc bước về phía họ, chỉ roi vào mặt các nô lệ. Chúng chỉ roi vào ai, lính gác mỏ gươm đao sáng loáng lập tức nhào tới tóm cổ kẻ đó lôi lên trên, bắt quỳ thành hàng dài trước mặt Thôi Dự và Tằng Minh.

Đằng Nguyên nhíu mày nhìn, thấy hầu hết đều là nô lệ khiêng đá ở sườn núi thì đoán được bọn lính cai nô này đang chỉ điểm những kẻ đầu sỏ bạo động sát hại cai nô. Lũ cai nô đi dọc các hàng nô lệ, chẳng mấy chốc số lượng nô lệ bị bắt đã lên tới gần bốn mươi người. Chúng tiến tới chỗ Đằng Nguyên và các huynh đệ cùng nhà. Nô lệ mặt mũi tái xanh, kẻ cúi đầu, người run rẩy, kẻ trừng mắt nhìn. Vô số biểu tình khác biệt thể hiện trên mặt. — QUẢNG CÁO —

Đằng Nguyên thấy các nô lệ đục đá trên cùng vách đá với hắn không hề bị chỉ điểm để tóm chứng tỏ cai nô trên các vách đá đều đã bị giết sạch không còn tên nào. Hắn nhìn lũ cai nô đang tiến tới gần, lo lắng cho mấy huynh đệ khiêng đá.

Y như rằng.

Nhóm cai nô đốc công dưới sườn núi cùng hai tên Thanh Du, Vũ Nhạc - đã bị giết – còn lại là Khánh Trường, Đại Tư và Liêu Dương. Chúng xồng xộc đi tới chỉ vào Lưu Tống, Lưu Hoàng Du và Đằng Tất.

Lính gác mỏ nhào tới tóm lấy ba người họ, kéo xềnh xệch lên.

Đinh Hạo mặt tái xanh tái xám, thân hình khẽ run nhưng cuối cùng đám cai nô lướt qua gã. Dường như trong lúc hỗn loạn, chúng chỉ kịp nhìn thấy những nô lệ xông xáo nhất, hoặc chọn ra những kẻ cầm đầu bạo động, bỏ qua kẻ ăn hôi.

Lưu Tống và Đằng Tất dù lo sợ nhưng không đến nỗi thất thố, cúi đầu đi về phía trước, bộ dạng chấp nhận số phận. Lưu Hoàng Du mặt tái xanh tái xám, chân run rẩy, bước hai bước vấp một bước, vô cùng chật vật. Gã ngoái lại nhìn, thấy Đinh Hạo, Đằng Nguyên và nhiều nô lệ cùng tham gia ném đá ở sườn núi được bỏ qua thì tỏ vẻ sửng sốt, không cam tâm.

Cai nô khu Hạ đi hết các hàng chỉ điểm, lính gác mỏ bắt lên phía trên sáu mươi bảy người. Bọn chúng xua đuổi các nô lệ còn lại lùi xuống để lấy chỗ, bắt sáu mươi bảy người này quỳ thành bảy hàng, hướng mặt xuống các nô lệ bên dưới.

Tằng Minh nhìn qua nhìn lại, mắt đảo như rang lạc, vẫy vẫy Khánh Trường tới nói nhỏ mấy câu. Khánh Trường gật gù, dẫn một đội năm cai nô khu Hạ bỏ đi, không rõ đi đâu.

Thôi Dự đi dọc hàng sáu mươi bảy nô lệ đang quỳ, nhìn từng người. Lão đã hơn sáu mươi, mắt to mày rậm như lão tướng, râu tóc bạc phơ, thân thể cao lớn, tóc tết sát da đầu, vừa nhìn đã thấy toát lên những đặc trưng của người Vạn Tư quốc. Lão vận hắc y, thắt dây lưng mặt bạc, đeo một miếng ngọc đỏ như máu ở thắt lưng. Đằng Nguyên không hiểu rõ phong tục của người Vạn Tư quốc nhưng thừa biết tổng quản mỏ đá không thể đủ bạc để mua ngọc đeo lên người. Chắc chắn lai lịch của Thôi Dự không nhỏ.

Lão thong dong nhìn hết lượt nô lệ đang quỳ, đằng hắng một tiếng rồi ra lệnh:

- Chặt đầu tất cả bọn chúng.