Tam Luân

Chương 41: Mắc oán



Hai mươi hai kẻ bỏ trốn bị bỏ đói từ sáng đến tối, không được ăn, không được uống.

Sau khi tất cả nô lệ ăn xong, đám lính cai nô cắt dây trói thả đám nô lệ bỏ trốn xuống. Có bảy người đã chết, chỉ còn mười lăm người sống sót. Lúc này Vương Lộc mới đủng đỉnh từ trong dãy nhà gỗ lớn đi ra, lớn tiếng tuyên bố:

- Lũ tiện nô các ngươi nghe đây… Đưa lũ đào tẩu này trở về nhà gỗ đi. Sống hay chết phải xem tạo hoá của chúng… Ha ha… Kẻ nào còn dám bỏ trốn, lập tức đánh chết không tha.

Các nô lệ trừng trừng nhìn Vương Lộc, không ai động đậy cho đến khi Vương Lộc và lũ bậu xậu nghênh ngang trở lại nhà gỗ lớn.

Một vài nô lệ tiến tới, cẩn trọng đỡ bằng hữu mình. Lính cai nô hả hê khoanh tay đứng nhìn chứng tỏ chúng không phải đang dùng chuyện này để thăm dò quan hệ bằng hữu nông sâu giữa các nô lệ mà thực sự thả họ về. Chúng không kết liễu tại chỗ, để nô lệ tự sinh tự diệt, sống thêm vài ngày chịu đựng đau đớn hành hạ, chết dần chết mòn. Các nô lệ khác nhìn vào mà lấy đó làm gương, thêm phần sợ hãi, dập tắt khát vọng bỏ trốn.

Đằng Nguyên gật gù công nhận Vương Lộc và Tằng Minh rất có đầu óc, không cần phí lời, không cần đao to búa lớn đe doạ, chỉ cần một kích trí mạng, kẻ nào có đầu óc sẽ tự biết nghĩ biết sợ. Bằng không, giả vờ mắt mù tai điếc cố tình xông ra ngoài chúng sẽ chém chết không tha.

Đằng Nguyên đi tới chỗ đại ca Đằng Tất, nâng gã dậy đút cho gã nửa bát canh còn lại mà hắn uống chưa hết. Không phải hắn ăn chậm hoặc không đói mà cố tình ăn chậm, chờ xem lũ lính cai nô có thả nô lệ ra không.

Đằng Tất khát khô cổ họng, vội vã uống ừng ực, thương thế trên người vô cùng trầm trọng. Toàn thân gã chẳng còn chỗ nào lành lặn, nặng nhất là phần lưng đã bị lột một tầng da, lộ thịt ra ngoài. Ngực, tay, chân, mặt… chi chít vết roi nhưng hai mắt còn nguyên. Dù sao cũng may mắn hơn Liễu Giác Tô, một mắt đã bị roi da quất ngang sưng húp lên, rất có thể đã hỏng, máu chảy thành vệt khô lại trên mặt.

Chờ Đằng Tất uống xong, Đằng Nguyên xốc gã lên vai, cứ thế vác bổng lên đi vào nhà gỗ. Đằng Tất rên rỉ đau đớn.

Lưu Hoàng Du, Liễu Giác Tô cũng được những người khác cho uống nước, vác vào nhà gỗ. Tuy nhiên một trong hai huynh đệ họ Tống đã tắt thở, phải bỏ lại để lính cai nô khiêng xác đi vứt.

Đằng Nguyên để Đằng Tất nằm úp sấp, đưa nửa cái màn thầu còn lại cho gã rồi quay ra lấy thêm nước mang vào cho gã uống. Khi Đằng Tất ăn uống xong, Đằng Nguyên lạnh lùng hỏi:

- Chuyện gì?

Đằng Tất thều thào:

- Bọn chúng… mai phục ở giữa thông đạo, tóm cổ bọn ta lôi vào rừng. Hoá ra thông đạo đó nối lên một sơn động nhỏ… thông ra vách núi phía đông, vẫn nằm trong mỏ… Chúng nói lối ra bên kia đã bị lấp kín. Tất cả nô lệ đào tẩu đều bị tóm hết…

Lưu Hoàng Du rít lên từng tiếng vì đau, lẩm bẩm chửi:

- Chó má! Chúng lừa tất cả nô lệ. Hán tử Tập thành kia căn bản chẳng trốn được ra ngoài, chỉ vừa tìm ra thông đạo, quay trở về tiết lộ cho bằng hữu đã bị chúng phát giác. Chúng rình bên trong tóm y nhưng không hề đánh rắn động cỏ, cố tình bẫy nô lệ đào tẩu.

Liễu Giác Tô đau tái mặt không nói được, chỉ khẽ gật đầu. Hán tử họ Tống uống nước xong lập tức bất tỉnh nhân sự.

Ngoài Đằng Tất ra, ba người còn lại chỉ được uống nước, chẳng có gì để ăn. Nhưng cái họ cần hiện tại không chỉ là thức ăn mà là thảo dược. Tình trạng thương tích đều trầm trọng, nếu không có thảo dược hỗ trợ e rằng sẽ sớm sốt hỏng người rồi chết. Bất quá trong rừng làm gì còn chút thảo dược nào, đến rễ thảo dược cũng chẳng có, chỉ còn độc dược.

Nghĩ đến đây, lông mày Đằng Nguyên nhíu lại.

Hay dùng độc trị độc?

Bọn lính cai nô úp úp mở mở về chuyện nô lệ trúng độc, xem ra thời gian đầu độc đã đủ dài. Độc tố tích lũy trong thân thể nô lệ đủ nhiều và cần tới thuốc giải, Đằng Nguyên có thể sử dụng chính biện pháp độc khắc độc giống như cách đám lính cai nô phối ba loại cỏ độc trong canh.

Hắn điểm qua trong đầu những loại độc thảo vô danh mình từng kiếm được trong cánh rừng thưa bên kia bờ suối, lọc được bốn loại có khả năng triệt tiêu sự thối rữa da thịt, cân nhắc xem nên dùng loại nào.

Ban đầu hắn định sử dụng loại có độc tính nhẹ nhất, có điều sợ sự bất đồng tính chất gây nhiễm độc nặng hơn, đành phải nghĩ lại. Tuy nhiên xét tới sự tương đồng tính chất chỉ có duy nhất một loại, mà độc tính của lá và thân cây đó rất mạnh, e rằng pha loãng cho uống cũng khiến nô lệ đang yếu tắc tử.

Vô cùng đau đầu.

— QUẢNG CÁO —

Đằng Nguyên thở dài nhìn đám Điền Đông, Lưu Ngọc Lâm, Lưu Tống đang loay hoay tìm cách thay y phục cho những kẻ bị đánh, từ từ đứng lên, buông một câu:

- Các huynh đệ trông coi Đằng Tất giúp, ta vào rừng tìm thảo dược.

- Được… Đệ mau đi đi.

Lưu Tống lập tức đáp ứng, giọng cao hẳn lên khiến những người khác cũng thấy đỡ nặng nề. Lưu Hoàng Du rên rỉ oán hận:

- Trong rừng còn thảo dược sao? Mất công thôi…

Đằng Nguyên không trả lời, cầm bát đá của mình đi thẳng ra khỏi nhà gỗ.

Lính cai nô thấy hắn đi ra, một tên hất hàm:



- Đi đâu?

- Ta vào rừng tìm thảo dược. – Đằng Nguyên dõng dạc đáp.

Đám lính phá lên cười:

- Trong rừng làm gì còn thảo dược, một cái lá cũng chẳng có. Tìm vô ích.

- Ta khuyên ngươi trở về lều giữ sức đi thôi.

- Đằng Nguyên, tốt nhất đừng lấy cớ tìm đường đào tẩu. Nói cho ngươi biết, ngày mai Vương tổng quản cho phép các ngươi lãnh đồ ăn cho đám nô lệ bị thương đó. Chúng sẽ có sức kéo dài hơi tàn. Ha ha…

Cả đám cười rú lên ác độc.

Đằng Nguyên không trả lời, tay siết chặt bát đá, hoả khí ẩn ẩn trong ngực bị hàn khí lập tức dập tắt. Hắn cộc cằn đáp:

- Đa tạ “hảo” ý. Ta sẽ không bỏ trốn, yên tâm.

Nói rồi cứ thế đi thẳng tới bờ suối, bì bõm lội qua suối vào rừng.

Đám lính cai nô nhìn nhau, một tên đứng lên cầm sẵn roi trong tay, bước nhanh theo Đằng Nguyên.

Hắn biết có kẻ theo sau nhưng chẳng quan tâm, lần mò trong rừng tối tìm tòi vị trí độc thảo, phó mặc cho ông trời. Trong hai loại đã cân nhắc, nếu tìm thấy loại nào trước hắn sẽ sử dụng loại đó. Cứ coi như số trời đã định…

Đằng Nguyên mò mẫm trong rừng nửa canh giờ, theo trí nhớ tìm được vị trí độc thảo, tâm tình rối loạn.

Ma xui quỷ khiến hắn vớ ngay phải loại độc tính mạnh nhất. Chẳng lẽ ông trời tuyệt đường sống của bốn người kia?

Đằng Nguyên thở dài sườn sượt, sờ soạng ngắt lá, bẻ cành non đưa lên miệng nhai thử. Xác định lại một lần nữa độc thảo này cùng tính chất với độc mà các nô lệ nhiễm mới yên tâm hái tiếp, bỏ vào bát đá. Tuy nhiên với độc tố như thế này, cho uống luôn quả là muốn giết người.

Tên lính cai nô bám theo Đằng Nguyên thấy hắn thực sự đi hái lá vặt cành, không hề tìm đường bỏ trốn thì buồn chán đứng từ xa nhìn. Đằng Nguyên mặc kệ, hái xong theo đường cũ đi về, lội qua suối.

— QUẢNG CÁO —

Đám lính cai nô thấy hắn mang về một bát lá, nhìn chằm chằm:

- Ơ… Thực sự còn thảo dược sao?

- Chắc đùa. Làm gì còn cọng nào. Có khi hắn hái nhầm.

Đằng Nguyên nhìn đống lửa mà bọn lính đang ngồi vây xung quanh, một ý tưởng lóe lên trong đầu.

Hắn chạy đi gom củi, tự đốt lên một đống lửa nho nhỏ cạnh bờ suối, kê bát đá lên sao khô chỗ độc thảo đã lấy về rồi ăn thử. Quả thực độc tính đã giảm bớt đáng kể. Đằng Nguyên nghiền nhỏ độc thảo, hoà ra nước, lọc bỏ bã, mang vào trong nhà gỗ.

Khi hắn quay lại, bốn nô lệ bị đánh đều đã được lau rửa vết thương, vẫn nằm sấp nhưng không mặc áo, chỉ đắp hờ áo lên lưng. Lưu Ngọc Lâm nôn nóng hỏi:

- Đằng ca, có thuốc không?

- Có. – Đằng Nguyên thở dài, nói dối. – Bất quá loại này dược tính cực thấp. Không chừng uống vào chẳng có tác dụng gì.

Điền Đông hồ hởi:

- Có còn hơn không. Dược tính thấp thì uống nhiều chút.

- Không thể uống nhiều. – Đằng Nguyên ngắt lời Điền Đông. – Thảo dược nếu lạm dụng sẽ trở thành độc dược, cái gì cũng có liều lượng nhất định.

Lưu Tống gật gù cho là phải, nhìn chằm chằm bát đá trên tay Đằng Nguyên:

- Đệ nói thế nào thì là thế ấy. Không uống chắc chắn chết, chi bằng cứ cho các huynh đệ uống đi, có khi còn vớt vát được vài mạng.

Ngoài hán tử họ Tống, ba người kia vẫn tỉnh táo. Liễu Giác Tô rên rỉ:



- Đằng Nguyên ca… mắt ta hỏng mất. Huynh có biết thảo dược gì chữa được không, ta đội ơn huynh suốt đời.

Đằng Nguyên thở dài, lắc đầu:

- Còn một mắt vẫn tốt, giữ mạng trước đã.

Mọi người nhao nhao ủng hộ, luôn miệng nói đúng. Lưu Hoàng Du chép miệng thúc giục:

- Nếu đã có thảo dược, còn không mau cho chúng ta uống…

Đằng Nguyên cảm thấy khó chịu vì ngữ khí bất thiện của Lưu Hoàng Du, nhưng không nói gì. Đi về chỗ mình móc ra một cái thìa gỗ, múc một thìa độc dược cho Đằng Tất uống trước. Đằng Tất không hề nghi ngờ, vội vã nuốt xuống, nhăn nhó vì mùi hăng vị đắng rất khó uống. Tuy nhiên mỗi người chỉ được uống một thìa, không có cơ hội nhăn nhó lần hai.

Đằng Nguyên đút thuốc cho cả bốn, bỏ bát đá vào một góc, căn dặn:

- Dược này không thể uống bừa. Thương thế của các huynh đệ quá nặng, thảo dược khác không có ta mới phải tìm đến nó. Bất quá nếu dược không chống chọi được, tính mạng khó bảo toàn thì phải trách tạo hóa của từng người mà thôi.

- Chuyện đó chúng ta cũng rõ, huynh đừng nghĩ ngợi. – Liễu Hạng thức thời đáp.

— QUẢNG CÁO —

Lưu Ngọc Lâm gật gù ủng hộ:

- Phải đó. Các y quán đầy đủ thảo dược mà đôi khi còn bất lực…

Lưu Hoàng Du bực tức gắt lên, ngắt lời Lưu Ngọc Lâm:

- Đệ đừng nói lời hồ đồ. Dược uống vào là để giữ mệnh, làm gì có chuyện không biết có chữa được không mà vẫn cho uống.

- Hiện tại ở đây chẳng có thảo dược nào Đằng Nguyên ca mới… - Lưu Ngọc Lâm phân bua.

- Nếu đệ không chấp nhận thì đừng uống. – Lưu Tống lạnh lùng cắt ngang, hướng Lưu Hoàng Du buông lời nặng nề. – Ai khiến đệ uống? Đệ tưởng đây là Tụ Sơn thôn sao? Nằm một chỗ cằn nhằn, kêu ca là có dược tốt rót vào tận miệng.

Lưu Hoàng Du tức tối rít lên:

- Huynh nói thì hay. Vì ai mà đệ ra nông nỗi này?

Lưu Tống sững sờ, không ngờ Lưu Hoàng Du lại thốt ra lời ngu xuẩn đó. Bất quá Lưu Tống chưa kịp nói gì, Điền Đông đã cười gằn, hạ giọng cáu kỉnh:

- Ý ngươi là lỗi tại ta? Tại ta đem phương pháp đào tẩu về dụ các ngươi bỏ trốn nên ngươi mới ra nông nỗi đó?

Lưu Hoàng Du thở phì phò, không thèm nói.

Điền Đông gật gù, cáu điên:

- Được lắm… Chính ta cũng bị lừa. Ta vì cầu sinh mà bất chấp nguy hiểm, chạy qua chạy lại tìm kế thoát thân. Phút chót nếu không phải vì Đằng Nguyên bị thương không đi được, giờ này ta cũng đang cùng các ngươi nằm giở sống giở chết. Ngươi nói thế khác nào ngậm máu phun người, cho rằng ta hại các ngươi.

- Vớ vẩn. – Điền Vỹ Thái tức giận bênh Điền Đông. – Kẻ nào cũng biết Lưu Tống đại ca nói đúng. Hai bên đều là tử lộ, chỉ có chết trước hay chết sau mà thôi. Lưu Hoàng Du, chính ngươi chọn bỏ trốn, giờ thất bại lại đổ lỗi cho đại huynh ta? Bọn ta không đi vì máu mủ tình thân, muốn sống chết với huynh đệ mình. Ngươi bỏ Lưu Ngọc Lâm ở lại, lựa chọn thoát thân một mình, giờ còn oán trách ai?

Lưu Hoàng Du tức lắm nhưng không nói gì được.

Lưu Tống chép miệng, nạt nộ:

- Đủ rồi. Lính cai nô giăng bẫy, ai cũng mắc mưu, đừng cãi qua cãi lại nữa. Lưu Hoàng Du, nếu ngươi oán hận, nghi ngờ dược của Đằng Nguyên, vậy đừng uống nữa. Các huynh đệ khác trở về chỗ hết đi. Chuyện này dừng ở đây.

Huynh đệ Điền gia tức nghẹn họng nhưng vẫn phải lục tục về chỗ nằm. Lưu Hoàng Du chẳng nói có tiếp tục uống thuốc hay không, cay cú vì không cãi lại số đông, ôm hận trong lòng.

Y nghĩ nếu Đằng Nguyên không bị thương, giờ này tất thảy mười mấy người chung số phận với y chứ không phải chỉ bốn người bị đánh thập tử nhất sinh. Đều tại Đằng Nguyên mắt cao hơn đầu, chọc Cơ Lâu ngứa tiết ra tay đánh đập mới khiến những kẻ kia từ bỏ cuộc đào tẩu. Giờ tai hoạ chỉ giáng lên đầu năm kẻ đào tẩu bất thành, quá bất công.

Rồi y lại nghĩ hay Đằng Nguyên đã đánh hơi ra có trá nên giả vờ giả vịt để không phải tham gia. Hắn không đi, đương nhiên những kẻ khác bị lôi kéo ở lại, thoát được một kiếp nạn ghê rợn, mà đám Lưu Hoàng Du không cùng hội với Đằng Nguyên lãnh trọn thương đau.

Càng nghĩ Lưu Hoàng Du càng thấy tội trạng của Điền Đông và Đằng Nguyên nặng ngang nhau. Một kẻ dẫn cả bọn vào cạm bẫy, một kẻ biết đó là bẫy nhưng im lặng không nói, chỉ lôi kéo những huynh đệ thân thiết ở lại. Thật đáng hận!

Lưu Hoàng Du nhìn trừng trừng vào bóng tối, mắt toé lửa. Toàn thân y đau rát dữ dội, da thịt càng nhức nhối bao nhiêu hận ý càng lớn bấy nhiêu. Y tâm tâm niệm niệm sẽ tìm cách trả thù Đằng Nguyên, Điền Đông và huynh đệ Điền gia cho hả giận.