Tam Luân

Chương 4: Phàm thể



Mục Nhan hối hả từ ngoài đồng về, sửng sốt khi thấy phụ tử ba người đã dọn cơm xong, đang ngồi chờ nàng về ăn.

Tiểu Hoa reo lên:

- Mẫu thân, người về rồi. Phụ thân múc sẵn nước cho người rửa tay chân đó.

- Mẫu thân. – Tiểu Trúc đang cầm thìa tự ăn cháo, chỉ gọi được một câu đã cắm đầu xuống.

Mục Nhan không hiểu chuyện gì, nhớ đến lời thôn dân bàn tán về khoản nợ hai mươi lượng mà Đằng Nguyên vừa mới vay rồi đánh bạc thua hết, lòng nhỏ máu. Không biết lần này hắn lại muốn bán thứ gì đây? Mọi ngày hắn chỉ ngồi không chờ ăn, mắng vợ chửi con, giờ mới ốm dậy cũng không nằm trên giường hạch sách như trước, còn múc sẵn nước cho nàng về sẵn cái rửa mặt, chắc lát nữa hắn sẽ nói ra chủ ý kinh động gì đây.

Mục Nhan thở dài.

Nhà chẳng còn gì để bán, nhi nữ mới sáu tuổi thân thể nhỏ gầy, chưa thể bán đi làm nô tì được, không hiểu Đằng Nguyên sẽ xoay đâu ra từng ấy bạc mà trả cho người ta. Đối với Mục Nhan, một lượng bạc vụn đã là con số lớn lắm rồi. Từ ngày về làm thê tử của Đằng Nguyên, nàng chưa từng có một lượng bạc trong tay. Bao nhiêu bạc lớn bạc nhỏ hắn đều cầm, nướng vào sới bạc hết, nàng giấu được vài đồng lẻ trang trải cuộc sống, trông chờ vào mấy mẫu ruộng nước mới có lương thực qua ngày, lấy đâu ra bạc.

Lòng ngập tràn chua xót, Mục Nhan lau mặt rồi vào nhà, gượng cười u sầu:

- Tướng công, chàng thấy trong người thế nào rồi?

- Tốt hơn, đừng lo.

Giọng Đằng Nguyên đã đỡ khàn, thanh âm trầm trầm bình thản, không ẩn chứa sự giận giữ hay cáu kỉnh như mọi khi, cũng không tỏ ra mất kiên nhẫn. Khuôn mắt hắn lạnh lùng, ánh mắt tĩnh lặng khác thường khiến Mục Nhan càng lo lắng hơn, nghĩ rằng lát nữa hắn sẽ tuyên bố với nàng quyết định kinh động nào đó.

Đằng Nguyên ăn khoai cùng Mục Nhan, để dành chút cháo cho hai hài tử, trái ngược hoàn toàn so với mọi khi, đồ ngon trong nhà phải để hắn ăn riêng, hài tử có gì ăn hay không hắn cũng chẳng quản. Cá biệt hôm nay còn có thêm một đĩa rau xanh, là rau dại hái ngoài vườn vì hai luống rau Mục Nhan trồng còn chưa ăn được. — QUẢNG CÁO —

Nàng ngạc nhiên, lén lút liếc phu quân mình, sợ hãi chẳng dám hỏi gì.

Biểu tình của Mục Nhan bị Đằng Nguyên thu hết vào tầm mắt mặc dù nhìn giống như hắn chẳng hề quan tâm, thờ ơ với hết thảy.