Tam Luân

Chương 37: Điềm xấu



Sáng sớm hôm sau, Đằng Nguyên kéo Điền Đông ra một góc nhắc nhở:

- Điền đại ca, coi chừng đây là bẫy.

- Hả? – Điền Đông ngơ người.

Đằng Nguyên hừ lạnh:

- Huynh chưa từng nghĩ đến? Nếu thực sự có phương pháp trốn, tại sao chúng ta rình rập cả tháng không tìm được? Kinh nghiệm băng rừng vượt núi của huynh và Lưu Ngọc Lâm chẳng thua kém bất cứ kẻ nào; mưu lược thì ai qua được Lưu Tống đại ca… Vậy mà chúng ta vẫn ngồi trong này, ngày ngày còng lưng làm trâu làm ngựa cho lũ chó Vạn Tư quốc. Giả sử có một tên thiên tài xuất thế tìm ra phương pháp, chúng ta cũng phải xem xét khả năng thành công của một người so với một nhóm lớn.

Điền Đông chăm chú nghe, gật gù:

- Đệ nói phải. Bẫy thì ta chưa nghĩ đến nhưng đám hán tử Tập thành bẫy chúng ta làm gì?

- Đệ nghĩ nếu có bẫy, chính họ cũng bị bẫy. Tên tổng quản Vương Lộc bụng to mắt hí độc địa như rắn rết. Nếu y nghe tiếng gió về một cuộc đào tẩu, biết đâu y tương kế tựu kế, bơm tin tức giả để hốt trọn một mẻ thì sao?

Điền Đông chưa nghĩ đến điểm này, trầm ngâm hẳn, lông mày nhíu lại. Đằng Nguyên tiếp tục:

- Trường hợp khác có kẻ muốn thoát ra, lợi dụng đám đông có cùng khát vọng, lừa bọn họ và cả chúng ta để tạo ra một cuộc đào tẩu quy mô. Nhiều người trốn đương nhiên khả năng thành công sẽ thấp, đánh rắn động cỏ. Đám lính cai nô dồn lại bắt đám đông, kẻ chủ mưu lợi dụng tình hình lộn xộn để trốn ra ngoài…

Tâm tình Điền Đông lung lay dữ dội nhưng không cam tâm bị dập tắt hi vọng, lẩm bẩm:

- Lỡ đó chỉ là suy đoán của đệ?

- Có thể. – Đằng Nguyên nhếch mép cười tà. – Đệ không tin bất luận kẻ nào bên ngoài. Trong nhà gỗ của chúng ta đều là người Tụ Sơn thôn, hàng xóm lâu năm, cùng thoát hoạn nạn, cùng lao động khổ sai tại đây. Các huynh nói chuyện ai cũng nghe thấy. Nếu thực sự tổ chức bỏ trốn, ai đi, ai ở đây? Kẻ bị bỏ lại có cay cú mà tố giác với bọn lính cai nô để đổi lấy chút lợi nhỏ không?

Điền Đông siết chặt tay, không trả lời được.

Đằng Nguyên chốt lại:

- Trong số lính cai nô, Vương Lộc không phải tên ghê gớm nhất, chỉ là hạng thùng rỗng kêu to, diễu võ dương oai. Rắn độc thực sự là tên Tằng Minh múc canh. Y thâu tóm lính cai nô, không cần chức tước nhưng sức ảnh hưởng còn lớn hơn cả Vương Lộc. Bọn lính cai nô sợ Tằng Minh như sợ cọp, đồn đại rằng y rất cơ trí, là con của thế gia vọng tộc ở Kinh thành Vạn Tư quốc bị trọng tội lưu đày tới đây. Con cái thế gia thủ đoạn kinh người, thường dân như chúng ta theo sao được. Cẩn thận vẫn hơn.

Điền Đông gật gù đồng tình. Tuy nhiên giờ nghỉ trưa, Đằng Nguyên vẫn thấy Điền Đông và một đám đông nô lệ đi vào rừng kiếm rau dại.

Lính cai nô đã quá quen thuộc với việc nô lệ đói ăn phải đi đào rễ cây, hái rau, bứt cỏ để lấp bụng nên mặc kệ không quản. Dù sao tường đá cao chọc mây xanh, lính gác ở các tháp canh đông như vậy, đang trèo kiểu gì cũng bị trông thấy, kết cục chỉ có ô hô.

Ăn trưa xong, Đằng Nguyên định trở vào lều nằm nghỉ một lát lấy sức chiều tiếp tục làm. Tuy nhiên, khi đi ngang qua Cơ Lâm, tên này vô cớ vung roi lên quất vào người Đằng Nguyên. Hắn đang mải suy nghĩ, nghe tiếng vút gió theo phản xạ nhảy bật về phía sau tránh. Xích sắt dưới chân kêu loảng xoảng. Cơ Lâm kinh ngạc nhìn Đằng Nguyên trừng trừng rồi rống lên:

- Tiện nô… Dám tránh roi của gia gia ngươi?

Rồi chẳng cần lý do, y lao vào quất tới tấp lên đầu, lên mặt Đằng Nguyên.

Đằng Nguyên tức đến nỗi phổi muốn nổ tung, co người lấy tay che mặt, chịu từng nhát roi xé da thịt, toạc quần áo. Hoả khí bốc ngùn ngụt từ trong ngực theo sự tăng tiến của cơn đau trên thân thể mà bùng lên ngày càng dữ dội. Hắn chỉ muốn nhào tới bẻ gãy cổ tên Cơ Lâm khốn kiếp này.

Lính cai nô thì hay ho lắm sao? Hắn phạm lỗi gì? Chỉ đi về nhà gỗ cũng bị đánh ư? — QUẢNG CÁO —

Y ngứa tay đánh người, vậy Đằng Nguyên ngứa tay vặn gãy cổ y có được không?

Sát khí loé lên trong mắt Đằng Nguyên, qua một khe hở nhỏ giữa cánh tay mà hắn đang che mặt, Cơ Lâm nhìn thấy. Chiếc roi da sững lại giữa không trung.

Quật xuống đi… Một nhát nữa thôi… Hắn sẽ vặn gãy cổ tên cầm thú đội lốt người chó má này.

Tay Cơ Lâm khẽ run lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ ngầu căm phẫn của Đằng Nguyên, roi vẫn giơ lên nhưng không hạ xuống.

Đám cai nô xung quanh thấy Đằng Nguyên co người không phản kháng, cười cợt chỉ trỏ với nhau:

- Cơ lão đệ lại nổi điên cái gì vậy?



- Chắc ngứa mắt tên kia mặt sắt nghênh ngang.

- Mặt hắn quanh năm như thế mà… Chẳng bao giờ động chút biểu tình.

- Này, Cơ huynh, tới đây uống trà đi… Đánh tên đó chỉ tổ mỏi tay. Hắn da dày thịt béo, không sợ đòn roi đâu.

Ánh mắt Cơ Lâm thoáng chao đảo.

Đánh nữa đi… Một roi nữa thôi…

Hoả khí bùng lên khiến Đằng Nguyên chẳng còn tỉnh táo. Hắn chờ đợi một roi nữa hạ xuống để vặn gãy cổ Cơ Lâm. Bãi sỏi này chỉ có lính cai nô thông thường, không có cung thủ. Đảm bảo khi bọn kia nhào tới, đầu Cơ Lâm đã xoay một vòng, hồn về thiên cổ…

Tuy nhiên, trời không chiều lòng người, Cơ Lâm cũng e sợ trước ánh mắt của Đằng Nguyên, hạ roi xuống, dùng giọng cay độc nói với kẻ vừa bảo mình dừng tay:

- Mấy tên cứng đầu như thế này phải thường xuyên ôn luyện đòn roi mới ngoan ngoãn được.

Y quay lưng phất tà áo, đi về phía đồng bọn.

Ngoan tổ phụ ngươi!

Đằng Nguyên chửi thầm trong lòng, trừng mắt nhìn theo, đứng thẳng người nhíu mày vì roi quật ngang lưng, cánh tay và cổ khiến áo rách toạc, máu tứa ra. Hắn bước mấy bước, nhận ra đùi trái cũng đang chảy máu ròng ròng, lẩm bẩm chửi:

- Chó má… Thứ súc sinh đội lốt người. Cứ chờ đấy, có ngày gia gia lột da ngươi, ném xương cho chó gặm.

Hắn thất thểu đi vào nhà gỗ, về chỗ nằm móc nắm thảo dược ít ỏi ra nhai nát, đắp vào những nơi bị nặng.

Lưu Ngọc Lâm, Lưu Tống, Điền Vỹ Thái vội theo vào sau, xúm lại hỏi thăm:

- Đằng Nguyên, chuyện gì?

- Đằng ca, sao tên đó đánh huynh? — QUẢNG CÁO —

Đằng Nguyên thở dài, hoả khí vẫn cuộn trào trong ngực bất chấp hàn khí toàn thân bao bọc, muốn khắc chế và dập tắt nó:

- Ta không biết. Ta đi về nhà gỗ thôi … Không nhìn ngang ngó dọc, không trừng mắt.

Điền Vỹ Thái hừ lạnh tức tối:

- Đệ biết ngay mà. Súc sinh Cơ Lâu này chuyên đánh người vô cớ, quen tay. Nhưng mà Đằng ca, huynh chớ đánh lại kẻo rước họa vào thân.

Đằng Nguyên cúi đầu đắp thuốc, không trả lời.

Thảo dược trong rừng nhỏ rất ít, khó khăn lắm mới hái được một nắm, giờ phải mang ra dùng, Đằng Nguyên cũng thấy xót. Nhưng nếu không dùng, Không Đàm tỏa hàn khí chữa lành vết thương rất nhanh, đám nô lệ xung quanh sẽ phát giác. Chi bằng cứ dùng thảo dược đắp, khỏi nhanh cũng chỉ khiến kẻ khác ghen tị chút đỉnh, không gây ra nghi ngờ gì.

Đằng Nguyên rít lên vì vết thương ở đùi nặng hơn hắn tưởng. Lưu Tống tức tối lẩm bẩm:

- Hay giết quách tên đó đi…

- Đúng đấy. – Lưu Ngọc Lâm ủng hộ, mắt lóe sáng ác liệt.

Đằng Nguyên lắc đầu:

- Đừng. Không nên manh động.

Chờ một thời gian nữa rồi hắn sẽ tính sổ với đám Cơ Lâu, Di Thái Ngụy, Vũ Hùng… Tên nào hay đánh người vô cớ hắn xử trước rồi mới tới bọn bậu xậu chó sủa theo đàn xung quanh.

Đằng Nguyên có thù tất báo, hận này hắn nuốt không trôi.



Trước là vì mới tới, chưa thông thuộc địa thế, chưa nắm được độc thảo trong rừng nên hắn có vẻ hiền lành, an phận. Giờ khác rồi… Dù không trốn được ra hắn cũng phải sống chết với đám khốn trong này, khiến chúng thống khổ van xin được chết.

Lưu Tống và Lưu Ngọc Lâm không nói gì nhưng tức thay Đằng Nguyên, nhìn nhau ý vị. Điền Vỹ Thái đứng dậy:

- Đệ đi tìm Điền Đông ca xem có thu hoạch gì không.

Nói xong hùng hổ ra ngoài.

Lưu Ngọc Lâm nhìn theo, lo lắng hỏi:

- Điền Vỹ Thái nóng nảy như vậy, liệu có làm bậy không?

- Không sợ. – Lưu Tống lắc đầu. – Đại sự sắp đến, ai cũng phải tiết chế. Đằng Nguyên, nằm nghỉ chút đi.

Đằng Nguyên gật đầu, nằm xuống. Nộ khí trong ngực từ từ dịu xuống, hàn khí tràn tới các miệng vết thương, xoa dịu, giảm đau. Đằng Nguyên nhắm mắt, từ từ thiếp đi.

Hắn mơ thấy Mục Nhan đứng trong sân trạch viện chờ hắn về. — QUẢNG CÁO —

Mục Nhan rất xinh đẹp, mặc quần áo mới, mỉm cười với hắn. Tiểu Hoa, tiểu Trúc chạy từ trong nhà ra, mỗi đứa đứng một bên Mục Nhan, toét miệng cười ngây ngô. Tiểu Hoa xinh xắn giống mẹ, nghiêng đầu nhìn hắn. Tiểu Trúc má phúng phính, mắt tròn vo ngây thơ.

Đằng Nguyên vui mừng, vội vã bước tới. Hắn đi rất nhanh từ cổng vào sân nhưng lạ thay, khoảng cách chẳng rút ngắn mà mỗi lúc một dài ra.

Mục Nhan mở miệng gọi hắn, môi nàng mấp máy không phát ra thanh âm nhưng rõ ràng đang gọi “tướng công”. Tiểu Hoa và tiểu Trúc cũng mấp máy môi gọi “phụ thân” nhưng hắn chẳng nghe thấy gì. Hắn chạy về phía thê nhi, bất quá chạy càng nhanh khoảng sân càng dài, hắn ngày càng xa thê nhi, hoảng hốt gào tên họ.

Mục Nhan vẫn tươi cười, một đường chém tứa máu đỏ xuất hiện trên ngực nàng. Kế đó là một vết chém ngang bụng, máu phun tung toé.

Đằng Nguyên gào lên thảm thiết.

Không… Mục Nhan… Không được…

Tuy nhiên hắn không phát ra thanh âm nào.

Một vết chém ngang cổ xuất hiện, máu phun về phía Đằng Nguyên, mặt đất biến thành màu đỏ. Thân trên của tiểu Hoa trượt xuống khỏi thân dưới, cả hai phần đổ nhào xuống đất. Tiểu Trúc gục xuống vũng máu của Mục Nhan, sau đó nàng cũng ngã vật ra.

Ba mẫu tử nằm ở ngưỡng cửa, đúng tư thế mà Đằng Nguyên nhìn thấy họ khi lao vào trạch viện ngày đại nạn đó.

- Không…

Đằng Nguyên gào lên, vùng dậy.

- Đằng Nguyên…

- Đằng đại ca.

- Tỉnh rồi…

Đằng Nguyên trợn mắt nhìn huynh đệ Điền gia, Lưu gia vây xung quanh cố gắng lay tỉnh mình, phát giác mồ hôi trên thân đổ như tắm, cả người lạnh ngắt.

Thì ra là một cơn ác mộng.

Đằng Nguyên thở hồng hộc, ôm đầu.

Đây là lần đầu tiên hắn mơ thấy ác mộng kể từ sau khi mất tất cả gia quyến.

Đối với những kẻ khác, họ đã sớm bị ác mộng hành hạ suốt chuyến hành trình dài, hiện tại ai cũng chẳng còn bị ám ảnh nhiều. Hắn ngược lại, cả chuyến đi vất vả không hề mơ, tới đây cả tháng cũng chẳng sao, chỉ thỉnh thoảng mơ thấy Mục Nhan và hài tử loanh quanh trong trạch viện nhỏ đùa giỡn vui vẻ.

Hiện tại ác mộng ập tới, Đằng Nguyên cảm thấy bất an.