[Taekook/ABO] Yêu Em Khó Vậy Sao?

Chương 50: Giấc ngủ



Jungkook nhìn chăm chăm vào cánh cửa đã đóng lại, cậu im lặng, ngơ ngẩn chạm vào môi dưới vừa trải qua một cái hôn phớt của người chồng hợp pháp.Hóa ra cậu đã từng mong chờ nó, hóa ra Jeon Jungkook luôn nguyện ước rằng mỗi sáng thức dậy hắn sẽ đều hôn chúc buổi sáng như vậy. Cho đến khi biết được, chỉ có buổi đêm Kim Taehyung mới ở bên cạnh mình.

Jungkook cười cợt bản thân mình nông cạn, cậu hít một hơi rồi trở về phòng. Ngồi lặng im bên ô cửa sổ nhỏ, omega liếc mắt đến tòa nhà đối diện. Có lẽ hiện tại hắn không ở công ty mà là đang ôm Lee Sarang vào lòng chẳng hay?

"Còn mày nên làm gì bây giờ nhỉ? Ở nhà thế này, chắc phát điên mất." Jungkook xoa trán, cậu vịn tường đứng thẳng dậy. Biết rằng mang thai tháng thứ tám rất khó khăn với omega lặn, Jeon Jungkook lại là đứa từng sử dụng qua nhiều chất kích thích nên khả năng gì cũng có thể xảy ra.

Biết rằng hắn luôn căn dặn cậu chỉ cần đi khi thực sự muốn, đừng suy nghĩ về những chuyện xấu cũng đừng buồn phiền chi nữa. Nhưng đố ai biết được, Jeon Jungkook cũng có nỗi sầu riêng mà Kim Taehyung cũng có lý do riêng của mình.

Hắn biết hắn tồi đến mức nào khi bỏ lại cậu trong căn hộ ấy, biết rằng Jungkook vốn dĩ hoàn toàn không hề vô tư như vẻ ngoài. Và hoàn toàn có thể bứt rứt đến gào lên, hắn biết hết. Nhưng liệu sau khi Kim Taehyung nói ra rằng lời hứa của hắn đối với cậu bị phá vỡ, cũng như bí mật chuyện cái thai chưa rõ ràng của Lee Sarang thì sao? Nói với Jungkook ở tháng thứ tám thai kì chẳng phải lại như đổ thêm dầu vào lửa, hay sao?

Đương nhiên biết hắn làm vậy cũng không đúng, vì hiện tại với cái sự lừa dối, đi từ sáng sớm, trở về vào tối muộn của hắn cũng đủ làm cậu buồn. Hắn vẫn cố gắng bù đắp nó, sẽ trò chuyện nhiều hơn cũng Jungkook, hoặc sẽ vuốt ve cậu nhiều hơn. Dĩ nhiên bao nhiêu ấy thì không đủ để lỗi lầm của hắn bị xua tan, nhưng rồi nếu nói với cậu sẽ lại khiến Jeon Jungkook còn đau hơn gấp vạn lần.

Đằng này, Kim Taehyung lại hoàn toàn không biết Jeon Jungkook đã biết tất cả chuyện của hắn. Cậu vẫn ngày ngày vui cười bên hắn, vô âu vô lo. Không hề nói gì đến việc hắn đi sớm về khuya nữa. Taehyung cười khổ, rốt cuộc hắn tại sao lại không dứt khoát từ khi Lee Sarang muốn làm thư ký cơ chứ?

Ngu ngốc đến mức thế là cùng...

Nhưng chuyện gì cũng đã đến nước này rồi, Kim Taehyung muốn giấu thêm được ngày nào sẽ hay ngày đó. Hoặc, sau khi Jungkook sinh xong em bé hắn sẽ thú nhận mọi lỗi lầm, bù đắp cho đến khi cậu cảm thấy đủ, nhưng hỡi ơi dẫu hiện tại hắn có suy nghĩ như thế. Liệu Lee Sarang có lại tiếp tục đu bám lấy hay không?

Ví dụ như việc hắn muốn âu yếm cậu sẽ bị nó phá đám, dẫu là thế hắn sẽ vẫn muốn cố gắng dành lấy từng phút giây để yêu thương ngốc nghếch như cậu. Một chút, lại thêm một chút nữa thôi cũng được.

Kim Taehyung bước từng bước ở phía sau Lee Sarang, hắn không biết Jungkook đi ngay phía sau mình, hắn cũng chẳng hề biết cậu luôn quan sát hắn. Dẫu là vậy, nó mới là người chứng kiến tinh trạng của bọn họ. Dù ở trước mặt hắn nó vẫn là một omega tội nghiệp bị làm cho mang thai đi chăng nữa thì vẫn hơn hẳn Jeon Jungkook, người vẫn đang đu bám lấy hắn cố dành lấy từng sự thương hại nhỏ giọt như máu đỏ cuối cùng.

Nó nhếch cao khóe môi, nắm lấy tay hắn. Khi cả hai còn chẳng để ý tới nó đang làm gì, Jeon Jungkook ngẩng mặt dùng đôi con ngươi đen láy nhìn hắn, còn Kim Taehyung vừa quay người đã thấy cậu.

Khi ấy, bỗng chốc hắn thấy Jeon Jungkook ôm bụng tròn to, môi bỗng dưng cong lên thành đường bán nguyệt. Cậu vẫy tay với hắn, nhẹ giọng lên tiếng: "Taehyungie cũng tới mua đồ ạ? Em cứ tưởng anh ở công ty cơ..."

Khóe mắt cậu đã dần đỏ lên, khi ấy omega đã tủi thân đến mức nào. Hắn cũng biết như vậy, khi bàn tay ấy giơ ra như muốn đỡ lấy Jungkook thì lại bị ai kia bắt lấy, nó cười rồi lên tiếng. "Jungkookie cũng đến mua đồ hả? Chẳng là anh cũng chỉ muốn nhờ Taehyungie dẫn đi mua đồ cho con anh sau này thôi, em cũng đi mua nhỉ?... sao lại không bảo anh ấy đi cùng, à... hay-"

"Im miệng đi!" Kim Taehyung liếc mắt tới nó, khi hắn thấy omega Jeon chỉ im lặng nhìn hắn. Hai mắt vẫn chung thủy mở to như thể sợ khép lại hàng mi đen dài cậu sẽ chảy ra nước mắt.

Jungkook chộp lấy một bình sữa trên kệ bỏ vào giỏ hàng, cậu vô tư cất tiếng: "Sau này không cần giấu em nữa đâu, con của anh... cũng là con của em mà. Phải không?"

Thế rồi khi trái tim Kim Taehyung hẫng đi một nhịp. Bước chân cũng như muốn đi theo sau cậu nhưng Jungkook đã nhanh chóng xoay xe đẩy bước đi, ánh mắt đượm đầy nỗi buồn, môi vẫn cong cong cười. Hóa ra khi chính bản thân nói ra được câu ấy cậu cũng biết đau lòng, dẫu là như vậy Kim Taehyung cũng chẳng theo phía sau nữa. Hắn bị nó níu tay, Lee Sarang cười cười.

"Ở lại với em đã chứ?"

Gã alpha nhìn theo Jungkook, thoáng một lát đã chẳng thấy đâu nữa. Hắn nhìn đồng hồ, lại gấp đến mức quát vào mặt Lee Sarang, nó là người lật kèo trước khi đột nhiên lại sử dụng giọng điệu mỉa móc ấy với Jungkook dù trước đó đã từng thương lượng. Khi hắn chấp nhận làm theo lời nó thì Jungkook sẽ sống một cách yên ổn, và rồi hiện tại... cậu còn biết hoàn toàn sự việc ấy. Lee Sarang thì hả dạ, Jungkook thì vốn đã tan nát cõi lòng và Kim Taehyung hiện tại rối rắm như thể mắc vào mảng tơ nhện.

Jungkook trở về nhà, nhanh chóng sau đó lại chui về phòng chốt trái cửa. Cậu ngồi vào một góc tối, khi cuối cùng vẫn cố định trên hai ngón tay một điếu thuốc lá. Cậu không muốn nhưng vốn hiện tại omega đã quá sức chịu đựng, cậu sợ hãi, cậu mệt mỏi và cậu muốn gào lên thật to.

Omega run rẩy khi chính mình kề điếu thuốc đến bên môi hút vào một hơi, làn khói xám xịt phả ra khắp khuôn mặt để lại một Jeon Jungkook sặc sụa ho khan một tiếng. Cậu dụi điếu thuốc vào gạt tàn, mò mẫm đến bịch màu trắng vừa mua ở siêu thị, lọ thuốc ngủ trắng bóc mà Jungkook từng sử dụng qua. Hai mắt như bị che mờ bởi làn khói của thuốc lá, cơn buồn nôn đã nghẹn lên tới cổ rồi Jungkook run lên, hai mắt quay cuồng không thể nhìn rõ. Những viên thuốc nằm gọn trong lòng bàn tay cậu, omega chẳng chần chừ chi khi cậu ngửa cổ dốc nó vào khoang miệng. Nuốt xuống bằng những ngụm nước không mùi, chẳng vị.

Bởi chỉ thế Jungkook mới có một giấc ngủ thật ngon, không muộn phiền suy tư, không phát điên lên la hét, không trở thành hoảng loạn và cũng không khóc toáng lên muốn oán trách hắn. Vì vốn dĩ Jeon Jungkook nào có làm được như vậy...

"Taehyungie... em thật ra cũng là một con người bình thường thôi, nhưng mà tiếc ở chỗ cứ mãi như vậy anh cũng không hề yêu em... Jungkookie mệt rồi, em muốn ngủ... một giấc mơ vĩnh hằng, sẽ chẳng ai cản trở anh nữa... em bé cũng chúng ta sẽ đi theo em nhé?... em biết rằng em ích kỷ, nhưng anh ơi! Cứ mãi như thế thì em chết mất thôi..."

Jungkook dựa đầu vào tường, đến cả nước mắt cũng chẳng thể rơi nổi. Bên môi còn chưa thoát khỏi nụ cười cợt nhã, hơi thở trở thành gấp gáp. Hai tay siết lấy cái bụng đã trở nên đau nhói.

"Ba xin lỗi... Jungkook tồi quá, ba không muốn kết thúc sự sống của con đâu... nhưng hiện tại ba không ổn nữa. Chúng ta đi nhé? Chỉ ngủ một lát thôi, ừm... chỉ một lát thôi..."

Kim Taehyung vừa nghĩ thông suốt, hắn bỏ lại người cũ ở siêu thị khi hai tay hiện tại đang nắm chặt vô lăng. Điện thoại mãi chẳng thể gọi cho Jungkook, cơn bứt rứt, sự lo lắng vốn đã đạt đến đỉnh điểm.

Biết rằng vượt đèn đỏ là vi phạm luật giao thông, nhưng nhớ tới khi ấy hai mắt Jeon Jungkook đỏ hoen, cái bụng tròn rõ to ấy chỉ quay theo dáng người gầy gầy rồi biến mất trước mắt hắn. Kim Taehyung cuống quít đến mức trái tim trong lòng ngực như thắt lại, khi hắn đã dừng xe lại ở bãi đỗ xe rồi chạy thật nhanh đến thang máy.

Hắn mở cửa nhưng rồi lại chẳng thể nào vào phòng, có thể yên ắng nhưng Jeon Jungkook còn chẳng hề trả lời hắn, dẫu là một cậu chẳng hạn... Kim Taehyung cố bình tĩnh gọi thêm vài lần nữa và rồi hắn biết Jungkook đã không ổn, cánh cửa bị đẩy mạnh. Hai mắt alpha trân trân nhìn Jungkook nằm dài dưới sàn, điếu thuốc vẫn còn cháy bị dụi vào gạt tàn, một lọ thuốc ngủ mà chính hắn vốn đã yêu cầu Jungkook bỏ đi ngay khi cả hai bắt đầu quan tâm nhau hơn cả.

Jungkook mãi cũng chẳng hề tỉnh, khi ấy mà xung quanh omega không có những thứ thuốc này có lẽ đấy là giấc ngủ đẹp nhất, có lẽ ngon nhất của cậu. Kim Taehyung ôm chặt lấy omega khi hắn vẫn cố chấp gọi tên cậu, còn Jungkook không hề đáp lại.

Kim Taehyung mắng cậu ngốc nghếch, nhưng rồi biết chính mình chẳng kém cạnh gì cậu. Khi cả hai đã một nằm một ngồi trên chiếc xe cấp cứu, Jungkook vẫn chỉ nhắm mắt còn hắn thì hoàn toàn chẳng nghĩ thêm nổi gì nữa. Hai tay hắn ôm lấy khuôn mặt đã trở nên phờ phạc, thầm thì với chính bản thân mình. Cố chấp an ủi rằng Jeon Jungkook chẳng sao cả, nhưng tận sâu trong đáy lòng hắn thì cơn lo sợ vẫn ập đến. Lên đến đỉnh điểm khi bàn tay omega đã lạnh ngắt bao bọc trong lòng bàn tay hắn.

"Jungkookie... xin cậu đừng làm sao cả, tôi chết mất..."

Hóa ra khi nhận ra những suy nghĩ của mình đã sai hoàn toàn, thì cũng là lúc mọi chuyện trở nên rối rắm.

Khi biết rằng hắn thật sự chẳng đơn thuần là thương hại Jungkook. Thì cậu có lẽ đã chẳng còn biết được.

Hay ngay lúc hiện tại, hắn vẫn đang run lên bần bật nắm chặt lấy bàn tay cậu. Jungkook cũng chẳng có nổi tỉnh táo để nhìn thấy, và có lẽ trong giấc mộng đẹp của Jeon Jungkook cũng chẳng còn có hắn nữa rồi...

___

2000 từ lận đấy nhé...

ngược tae thật rồi nè.