Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay

Chương 138: Thi Âm tiên tử



Bước vào địa phận Thiên Huyền tông thì bầu trời đã tối mịt. Lam Túc thấy Lâm Khinh vẫn còn ngủ thì bế y lên rồi ra hiệu cho hai người kia bước theo mình.

Mặc dù là ban đêm nhưng khung cảnh bên trong tông môn vẫn vô cùng nhộn nhịp. Hộ sơn đại trận lúc nào cũng ánh lên hào quang chiếu sáng toàn bộ ngọn núi. Khắp nơi trong môn phái vẫn là cảnh tượng náo nhiệt, tiếng rao bán, tiếng mặc cả vang lên ầm ĩ.

Lam Túc đường hoàng ôm người đi vào. Mọi người nhìn thấy thì không ai dám tiến lên hỏi chuyện, cũng không ai dám nhìn thẳng. Toàn bộ giống như bị cấm ngôn, không gian chìm vào im lặng tuyệt đối.

Trương Phong Thắng và Vũ Tinh Hà lần đầu tiên đến Thiên Phong môn đã bị cảnh náo nhiệt ở đây doạ sợ. Nơi đây chẳng hề giống một tông môn cổ xưa tràn đầy nghiêm túc gì hết mà trái lại nhuộm đầy hơi thở nhân gian.

Nhưng mà các tu sĩ đi qua đi lại khắp nơi lại rất thoải mái. Chẳng gò bó, cũng chẳng cần tuân theo quy củ gì cả. Hai người thả lỏng người đi theo Lam Túc. Cố sức không để ý đến đám người đang lén lút nhìn theo.

Lam Túc vừa đi qua tiếng bàn tán đã không nhịn được mà cất lên:

"Người tông chủ mang về là ai vậy nhỉ?"

"Là nam nhân hay nữ nhân?"

"Nam nhân chứ. Ngươi thấy nữ nhân nào cao to như vậy không?"

"Ôm như vậy chứng tỏ mối quan hệ không tầm thường. Sao ta chưa từng nghe tông chủ có sở thích này nhỉ?"

"Ngươi câm mồm lại ngay. Đó là chuyện ngươi có thể bàn tán à?"

Rất tiếc bọn họ nói quá nhỏ nên lời này Lâm Khinh không thể nghe thấy. Y kỳ thực đã dậy rồi, nhưng mà vừa mở mắt ra đã thấy mình đang được Lam Túc ôm trong lòng. Giờ tỉnh cũng dở mà ngủ cũng không xong, chỉ còn cách rúc đầu vào lòng Lam Túc giả chết.

Bỗng nhiên có giọng nói lanh lảnh từ xa bay tới:

"Đại sư huynh đã về."

Lâm Khinh nhận ra giọng nói này. Đây không phải là giọng của Tử Lan tiên tử trong hội đấu giá của Phi Dương lâu ở Hải Vân thành sao? Tại sao nàng ta lại ở đây? Có quan hệ gì với Lam Túc?

Lại có một giọng nói đều đều vang lên, cũng là của nữ tử:

"Đại sư huynh."

Do quá hiếu kỳ nên Lâm Khinh thử mở he hé mắt ra nhìn. Chẳng phải y không muốn dùng thần thức đâu. Chỉ là dưới mi mắt một đám người tu vi trác tuyệt thế này y không dám múa rìu qua mắt thợ.

Không nhìn thì không sao. Nhìn rồi Lâm Khinh tí nữa thì kêu lên thành tiếng. Trước mặt Lam Túc bây giờ là ba vị nữ tử mỹ mạo như tiên. Một người ăn mặc nóng bỏng phong trần, không hề giống với cái tên nhẹ nhàng Tử Lan tiên tử chút nào. Bộ ngực cực đại của nàng ta vừa lúc lắc lư trước mặt Lâm Khinh làm y choáng váng.

Hai người còn lại mỗi người một vẻ. Người bên trái đang im lặng thì có vẻ ngoài rất dịu dàng, đôi mắt thâm tình nhìn Lam Túc. Là cái kiểu vừa liếc qua đã thấy gian tình.

Người đứng giữa thì giọng nói rất lạnh nhạt, nàng ta đeo một chiếc sa mỏng che mắt, ngang nhiên hỏi:

"Vị đệ tử này là ai vậy? Bị thương sao?"

Lam Túc không trả lời, vẫn một bộ dáng hờ hững:
"Trời tối rồi mấy muội còn đi đâu?"

"Huynh mời Hàn Nguyệt đến đây chơi. Chúng ta phải có nghĩa vụ tháp tùng nàng ra ngoài thăm thú chứ." Tử Lan tiên tử lùi lại đằng sau rồi kéo tay nữ nhân đứng bên ngoài cùng rồi đẩy nàng lên:

"Hàn Nguyệt đã đến đây được mười ngày rồi mà không thấy mặt mũi huynh đâu. Mấy ngày nữa hãy bồi thường cho nàng thật tốt đấy."

Lúc này nữ nhân tên Hàn Nguyệt mới cười khẽ, gương mặt đỏ ửng lên.

"Lam ca, đã lâu không gặp." Mùi hương từ người nữ nhân này toả ra rất nồng. Cũng may Lam Túc vội vàng lùi lại nên nàng ta mới không ngã vào người hắn.

Lam Túc chẳng muốn đáp lời, hắn hơi mất kiên nhẫn nói qua loa: "Thi Âm. Ngày mai ta rảnh sẽ đến gặp nàng. Bây giờ ta còn có việc đã." Vốn định bế Lâm Khinh đi thẳng, không ngờ nữ nhân tên Hàn Nguyệt này còn kéo áo hắn lại rồi nói:

"Huynh chưa trả lời chúng ta vị tiểu ca này là ai đâu?"

Lam Túc lạnh lùng nhìn nàng ta, đang định mở miệng thì phía đằng trước lại có mấy giọng nói cất lên:

"Tông chủ đã về."

"Tông chủ về rồi."

Nơi đây càng lúc càng đông người, vừa đến là ba tu sĩ trên dưới ba mươi tuổi, lúc chào hỏi đều cung kính cúi đầu. Lâm Khinh nghe thấy hai từ tông chủ mà không tin vào lỗ tai mình. Tông chủ cái gì? Ai là tông chủ?

Rất nhanh y đã được giải đáp. Lam Túc trả lời:

"Ta còn có việc đi trước, ngày mai gặp. Hai người này giao cho các ngươi. Kiếm nơi ở đàng hoàng cho họ."

Lam Túc nói xong thì không đợi ai đáp lại, bế Lâm Khinh phóng vút đi.

Nữ nhân tên Hàn Nguyệt hừ lạnh, đáy mắt tràn đầy vẻ không cam lòng. Một lúc sau nàng mới nhịn lại lửa giận kéo áo người bên cạnh: "Tử Hi. Muội có biết huynh ấy đang ôm ai không?"

Tử Hi chính là nữ tử mang sa mỏng, nàng cúi đầu che đi một tia chán ghét trong mắt rồi điềm nhiên đáp:

"Ta không biết. Chưa từng gặp."

Vì gặp phải việc gây mất hứng nên Hàn Nguyệt không còn lòng dạ nào đi dạo nữa. Cả ba người đành quay lại động phủ của mình.

Bên này hai người vừa hạ xuống đất Lâm Khinh đã giãy ra khỏi tay Lam Túc rồi nhảy xuống.

Lam Túc che miệng cười, làm gì còn vẻ lạnh nhạt thường ngày, "Sao? Không giả vờ ngủ nữa à?"

Lâm Khinh quay lại trừng mắt nhìn hắn:

"Ngày hôm nay mà không giải thích tất cả thì huynh chết với ta."

Lam Túc nhìn thấy y trợn mắt trông rất đáng yêu, lập tức kéo người lại hôn một cái. Vừa tha vừa lôi mới rước Lâm Khinh đang giãy giụa vào phòng.

Căn lầu này Lâm Khinh đã từng đến một lần. Y đi vòng quanh xem xét một lượt rồi quay lại túm lấy cổ áo nam nhân đang thong thả ngồi pha trà:

"Chậc, sao nơi ở của tông chủ Thiên Huyền tông mà giản dị vậy nhỉ?"

Trong giọng nói của y có chứa bao nhiêu là oán hận, Lam Túc nghe vậy vội vàng đầu hàng. Hắn kéo người vào lòng, đặt Lâm Khinh ngồi lên đùi, mặt quay về phía mình rồi nói:

"Đệ cứ bình tĩnh đã, có gì ta sẽ giải thích."

Lâm Khinh làm sao mà bĩnh tĩnh nổi. Người thân thiết nhất, người thường xuyên đầu ấp tay gối lại lừa dối mình. Điều này y không thể chấp nhận được.

Y mím môi lại, thốt ra câu hỏi giữ trong lòng đã lâu:

"Huynh rốt cuộc là ai?"

"Ta là Lam Túc."

Lâm Khinh nhíu mi, "Ta không đùa với huynh. Vừa nãy ta nghe mọi người gọi huynh là..." y nói ngập ngừng rồi ngước lên nhìn Lam Túc với ánh mắt dò hỏi. Trong mắt chứa đựng biết bao u oán.

Lam Túc hít sâu một hơi, trái tim đập hẫng một nhịp. Hắn đưa hai tay giữ lấy mặt thiếu niên, nhìn thẳng vào y.

"Ta là Lam Túc. Cũng là tông chủ của Thiên Huyền tông."

Lâm Khinh đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi nghe chính miệng Lam Túc nói thì vẫn cảm thấy không thể tin nổi.

Thật sự Lâm Khinh chưa bao giờ liên hệ Lam ca của y với một tông chủ cao cao tại thượng, xa không thể với như vậy.

"Nhưng mà tu vi..." Y vừa mở miệng thì Lam Túc đã chặn lại. Hắn nói:

"Ta không biết phải nói như thế nào với đệ nữa. Lam tông chủ kia đúng là ta, nhưng mà Lam ca của đệ cũng là ta. Ta năm nay đã hơn bốn trăm tuổi rồi. Đệ có chê ta không?"

Lam Túc chặn họng làm Lâm Khinh không biết nói gì nữa. Nhìn nam nhân tỏ ra lo được lo mất trước mắt, lại nghĩ đến con số hơn bốn trăm. Lâm Khinh nhắm mắt trả lời:

"Ta thấy hơi... hơi... Từ từ huynh để ta suy nghĩ đã." Lâm Khinh thật sự không thể dối lòng được nữa. Bốn trăm tuổi chứ đâu phải bốn tuổi, cứ tưởng tượng ra y lại thấy kỳ quặc thế nào ấy.

Lời tác giả: Warning. Chương sau có H\+