Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 258: Tị Thế Điều Dưỡng



[ở ẩn điều dưỡng]

Bao Cốc khí hư lực hạp ngoan ngoãn núp ở trong ngực của Ngọc Mật tùy ý Ngọc Mật ôm.

Ngọc Mật điều khiển Truyền Tống Trận Thai không ngừng ở trong hư không biến đổi phương hướng thất thường, đầu Bao Cốc đong đưa đều choáng váng, không phân biệt rõ bản thân mình đang ở chỗ nào, mới được Ngọc Mật mang theo từ trong hư không đi ra.

Đầu tiên đập vào mi mắt Bao Cốc chính là đồng ruộng được thu gặt hoàn tất, mà ở trong còn có những cây bắp xếp thành đống. Cách đó không xa có hạp cốc [thung lũng, hẻm núi] sâu hoắm, trong hạp cốc là sông lớn mênh mông cuộn trào mãnh liệt, bờ bên kia sông lớn chính là đồng ruộng Bao Cốc mới vừa thấy, lại đi vào trong chính là một tòa tiểu thôn lạc ước chừng hai ba mươi hộ nhân gia. Đang lúc hoàng hôn khói bếp thôn tử đã bắt đầu lên lửa.

Bao Cốc từ trong ngực của Ngọc Mật hạ xuống trên mặt đất, hơi nghi hoặc hỏi: "Chúng ta tới địa giới nhân gian làm gì?"

Ngọc Mật nói: "Nơi này tĩnh lặng, thích hợp để ngươi nghỉ ngơi." Đang lúc nói chuyện xoay người lôi kéo Bao Cốc hướng trong rừng sau lưng đi tới. Nàng nói: "Thôn lạc gần nhất cách thôn tử đối diện kia ở ngoài mười mấy dặm, cũng là ở bờ bên kia sông. Phiến rừng sâu núi thẳm này ngoại trừ một ít dã thú thì không có thứ khác, lại có hạp cốc này một cái hào tự nhiên sẵn có ngăn cách, người trong thôn cũng không đến bên này."

Bao Cốc thả ra thần niệm điều tra một vòng bốn phía, phát hiện nơi này và đại sơn của tu tiên giới không giống nhau, tu tiên giới núi cao lạnh lẽo, trong rừng đều là cổ thụ che trời cùng một ít dây leo, rêu xanh và một ít hoa cỏ các loại, nơi này cây cối vô cùng thấp bé nhưng là vừa dày vừa sát, thân cây không lớn cành lá lại phá lệ sum xuê, đem cánh rừng phong phải nghiêm nghiêm thật thật. Cũng may hai nàng bây giờ một thân tu vi, có thể đem kình khí phóng ra ngoài đem cây cối ngăn chặn trước mặt đẩy ra, nếu là người phàm lui tới, chỉ sợ phải đem một thanh đại khảm đao mở đường mới có thể đi về phía trước. Nàng đoán chừng cho dù là thợ săn cũng không nguyện tới dạng khu rừng này.

Nàng đi theo bên cạnh Ngọc Mật đi vào trong ước chừng nửa dặm, bỗng nhiên thấy phía trước có một căn nhà gỗ bị leo đầy một loại cây gọi là dây thường xuân, trước nhà gỗ còn có da thú hong khô, cửa ra vào còn bày ra đao săn, giống như là gian nhà của thợ săn. Bao Cốc mới vừa rồi còn cảm thấy nơi này ngay cả thợ săn cũng sẽ không tới, bây giờ liền thấy nhà gỗ nhỏ thế này, không khỏi sửng sốt một chút. Nàng thần niệm hướng trong nhà đảo qua, phát hiện trong phòng phủ một lớp bụi, trong viện tử được một mảnh hàng rào gỗ vây lại đầy cỏ dại cao ngất, khóa trên cửa viện hiện đầy rỉ sắt, có vẻ rất lâu không có ai ở. Bất quá đồ vật bên trong không hỏng không nứt, nàng đoán chừng chỉ mới hoang phế một hai năm.

Ngọc Mật dắt Bao Cốc đi tới trước cửa viện đem khóa sắt loang lổ rỉ sét kia vặn bể, đẩy cửa ra đi vào phía trong, nói: "Hai năm không có người ở, đều là bụi, ta trước tiên đi thu dọn một chút, ngươi đứng ở trong viện một hồi."

Bao Cốc kinh ngạc nhìn hỏi: "Đây là viện tử ngươi đắp?"

Ngọc Mật "Ân" một tiếng, nói: "Người của tu tiên giới không tìm được tới nơi này, người phàm không đến được nơi này, là một địa phương tốt để ẩn thân tĩnh dưỡng."

Nơi này vừa được rừng cây che lấp, người ở trong thôn đối diện cái gì cũng không thấy được, cho dù có tu tiên giả lục soát tới đây, thần niệm trên không trung đảo qua, thấy nơi này cách thôn gần như vậy, chỉ lại cho rằng chỗ ở của thôn dân chung quanh đây.

Nhà gỗ này chỉ có ba gian phòng, ở giữa là chính đường, bên trái là phòng ngủ, bên phải là phòng bếp, bình thường phải không thể bình thường hơn gian phòng của người sống trên núi, lại làm cho Bao Cốc sinh ra mấy phần cảm giác thân thiết, nàng mới vừa vào tu tiên giới tại Linh Vân Phong cư trú chính là gian phòng như vậy. Trong lúc giật mình, Bao Cốc lại có loại ảo giác mình trở lại tiểu viện tử của Linh Vân Phong.

Sắc trời đã tối, sau khi Ngọc Mật vào phòng liền đem ngọn đèn dầu thắp lên. Nàng đi phòng bếp nhấc ra một thùng gỗ lớn đem tới giếng trong góc viện tử xách nước, lấy ra khối khăn lau liền bắt đầu lau bụi trong phòng.

Bao Cốc vừa muốn giúp một tay liền bị Ngọc Mật ngăn lại.

Ngọc Mật nói: "Thân thể ngươi suy yếu, nghỉ ngơi đi. Một chút bụi bậm mà thôi, rất nhanh là có thể lau sạch sẽ."

Bao Cốc nói: "Còn không có yếu phải ngay cả việc này cũng không làm được." Nàng vén tay lên áo, lộ ra cổ tay trắng như tuyết mà cánh tay còn chưa có đưa ra liền thấy Ngọc Mật hung hăng hướng nàng trừng tới, rất có một bộ dángtư thái "Ngươi dám động thủ làm việc thử một chút xem", bị dọa sợ đến nàng không dám làm bừa.

Trong phòng chỉ có một chút bụi, rất nhanh liền được Ngọc Mật lau sạch sẽ, ngay cả mảnh gỗ lót nền nhà cũng lau đến khi không còn nhiễm một hạt bụi nhỏ. Nàng lấy ra chăn nệm các loại vật phẩm đem giường bày tốt, ngay cả văn trướng [mùng, màn] cũng phủ lên, còn bày ra một mảnh da hổ trắng như tuyết lót trên sàn nhà bên mép giường. Ngọc Mật đối với Bao Cốc nói: "Phòng đơn sơ, ủy khuất ngươi chịu đựng ở một chút. Ta ngày mai sẽ đem viện dọn dẹp đi ra."

Bao Cốc nói: "Nơi này rất tốt." Lời của nàng dừng lại, ôn nhu hỏi: "Ta có thể bố trí một pháp trận ẩn nấp không? Không có pháp trận ngăn cách ngoại giới bí mật dò xét luôn cảm thấy không được che đậy mà rơi vào phía dưới mí mắt người khác."

Ngọc Mật ứng tiếng: "Được."

Bao Cốc ra khỏi phòng, trước tra xét một vòng bốn phía, lại lấy ra trận tài vòng quanh viện bày một pháp trận. Pháp trận này không chỉ có thể ngăn cách người dò xét, còn thêm điểm thủ đoạn khác, cho dù có người tìm tới nơi này, chỉ cần trận không phá, nhìn từ bên ngoài chính là một mảnh đất hoang cây cốiphủ kín, nếu như có người xông tới, sẽ bị pháp trận quấy nhiễu không tự chủ vòng qua viện.

Nàng lấy ra thùng nước tắm đặt ở một góc phòng ngủ, lại lấy ranước nóng trong bình ngọc trữ vật rót vào hơn phân nửa thùng tắm, sau đó đưa lưng về phía Ngọc Mật, trút bỏ y phục sức vật trên người ngâm vào trong thùng nước tắm.

Ngọc Mật nhìn từng tấc Bao Cốc không mặc gì ngâm mình ở trong nước nóng lấy linh trân ngao luyện, trong đầu đột nhiên toát ra một âm thanh: "Nàng rốt cuộc là thê tử ta." Người có bộ dạng giống như tiên kia mà rốt cuộc là thê tử nàng. Tim nàng xẹt qua một tia ý nghĩ rung động cùng yêu thương. Nàng tiếp nhận Bao Cốc đối tốt với nàng, mê luyến dung nhan của Bao Cốc, có cảm thấy được biến chuyển của Bao Cốc mấy năm nay, thương cảm Bao Cốc mất đi nụ cười, kháng cự tâm cơ tính toán của Bao Cốc, lại rất ít khi nhìn thẳng trước mắt Bao Cốc. Giữa hai nàng từng có gần gũi da thịt, Bao Cốc tổng đem nàng đặt trong tâm che chở, vậy mà rất nhiều lần, rành rành hai nàng rõ ràng gần trong gang tấc lại chung quy cảm giác cách nhau xa xôi. Giờ phút này Bao Cốc đang ở trước mặt nàng, cách nàng là gần như vậy, giống như chưa từng có lúc nào giống như bây giờ rõ ràng như vậy mà nhìn thấy Bao Cốc.

Nàng đi tới sau lưng Bao Cốc, ngón tay rơi vào trên bả vai như ngọc điêu khắc thơm mát của Bao Cốc, thấp giọng gọi một tiếng: "Bao Cốc ". Nàng cúi người hôn lên môi Bao Cốc.

Bao Cốc nhắm hai mắt ngẩng đầu lên đáp lại nụ hôn của Ngọc Mật.

Ngọc Mật hôn nhiệt liệt triền miên, lại không vụng về như trước.

Lúc môi lưỡi tương giao Bao Cốc bị Ngọc Mật đoạt đi địa vị chủ đạo.

Một lúc lâu đi qua, Ngọc Mật mới đưa môi từ trên môi Bao Cốc dời đi.

Bao Cốc vẻ mặt thanh tú phiếm hồng, lộ ra nhàn nhạt quyến rũ, trong con ngươi lộ ra mấy phần mông lung. Nàng liếc nhìn Ngọc Mật, biết bản lãnh ở trên giường của sư tỷ nàng, cũng không dám để cho nàng sư tỷ nhấc lên cây đuốc, nếu không khó chịu cũng chỉ có thể là mình. Nàng trầm trầm lên tiếng nói: "Sư tỷ đừng làm rộn." Cúi đầu thanh tẩy thân thể mình.

Giữa môi của Ngọc Mật vẫn còn lưu lại hương thơm chiếm lấy từ Bao Cốc, nàng tham luyến mà cắn cắn môi, nhanh chóng cỡi sạch chen vào trong thùng nước tắm của Bao Cốc, mang ngón tay khêu cằm Bao Cốc quan sát tuyệt mỹ dung nhan bởi vì thẹn thùng mà phiếm hồng kia.

Bao Cốc bởi vì Ngọc Mật vô cớ khác thường mà cảm thấy một trận khẩn trương, nàng hỏi: "Làm sao vậy?" Ánh mắt kia khiến cho nàng có chút bối rối. Nàng và Ngọc Mật trong lúc đó luôn luôn là nàng chiếm chủ động, Ngọc Mật chiếm bị động, hôm nay Ngọc Mật tựa hồ có chút ý tứ đổi khách làm chủ. Nàng lại suy nghĩ một chút sư tỷ nàng ngoại trừ ở trên tình cảm bị động, tính tình nóng nảy phong cách hành sự luôn luôn đều là lôi lệ phong hành [mạnh mẽ vang dội] quả cảm có phách lực. Nàng tâm niệm vừa động, nhìn Ngọc Mật, tâm nói: "Đột nhiên ở trên tình cảm thông suốt?"

Ngón tay Ngọc Mật vuốt ve da thịt tinh tế nõn nà trên mặt Bao Cốc, hỏi: "Bao Cốc, ngươi là thê tử của ta sao?"

Bao Cốc nhẹ nhàng "Ân" một tiếng, nói: "Sư tỷ, ngươi hôm nay có điểm kỳ lạ."

Ngọc Mật ngưng thần suy nghĩ một chút, nói: "Thật ra thì cho tới nay tình cảm của ta đối với ngươi đều rất phức tạp, có yêu mến, nhưng chính là chiếm làm của riêng càng nhiều hơn. Nói rất dài dòng, quên đi, không nói."

Bao Cốc hỏi: "Vậy bây giờ thì sao?"

Ngọc Mật kéo dài thanh âm nói: "Bây giờ a ......" Nàng tiến tới bên tai Bao Cốc thấp giọng nói: "Ngươi không có phát hiện ngươi hiện tại nữ nhân vị mười phần sao?"

Mặt Bao Cốc co lại thoáng cái hồng đến cổ. Nàng khẩn trương kêu lên một tiếng: "Sư tỷ", tà nhãn liếc về phía Ngọc Mật, nói: "Trêu đùa ta?"

Ngọc Mật ngồi thẳng người, lý trực khí tráng [cây ngay không sợ chết đứng] mà nói: "Trêu đùa ngươi thì như thế nào? Ngươi còn có thể đánh ta hay sao?"

Bao Cốc nói: "Đánh ngươi không hạ thủ được, để cho ngươi không rời giường lại có thể xuống tay được."

Ngọc Mật nói: "Ngươi bây giờ linh lực khô kiệt thân thể suy yếu, còn dám hành phòng sự [sinh hoạt vợ chồng : ))]?" Trong thanh âm của nàng lộ ra nồng nặc ý vị uy hiếp.

Bao Cốc thành thật mà lên tiếng: "Không dám." Trong đầu của nàng đột nhiên linh quang chợt lóe, hỏi: "Ngươi không sợ ta?"  Nghi hoặc mà trừng mắt nhìn, có chút không hiểu rõ sư tỷ nàng như thế nào đột nhiên đối với nàng không mất tự nhiên, không khoanh tay bó gối, luống cuống. Lúc Ngọc Mật kế thừa Thiếu chưởng môn xong nàng vẫn bận rộn bể đầu sứt trán, Ngọc Mật cũng bởi vì giúp sư công xử lý tạp vụ Huyền Thiên Môn bận bịu ra vào, hai nàng gần như không có thời gian chung sống, nàng cư nhiên không có chú ý tới biến chuyển của Ngọc Mật.

Ngọc Mật mang ngón tay ở trên trán Bao Cốc đâm một cái, nói: "Lại bắt đầu suy nghĩ vớ vẩn?"  Miệng vừa nói, trên tay lại cầm lấy khăn tắm trong tay Bao Cốc thay Bao Cốc lau chùi tẩy rửa thân thể.

Bao Cốc sửng sốt một chút, nghi ngờ liếc nhìn Ngọc Mật, lại không nhìn ra cái gì khác thường. Nàng trong lòng nói: "Chẳng lẽ là ta ảo tưởng?"

Bao Cốc ăn lượng linh trân quá lớn, sớm đem tạp chất trong cơ thể loại bỏ sạch sẽ, hương cơ ngọc cốt, nếu là dùng nước trong tắm rửa, nước trong còn không sạch sẽ hơn thân thể của Bao Cốc. Ngọc Mật thay Bao Cốc lau thân thể hai lần liền thôi, nàng ngâm mình ở trong thùng nước tắm bồi Bao Cốc buông lỏng thân thể.

Tuy nói thùng nước tắm này có thể chen vào hai người, nhưng hai người ngồi bên trong vừa vặn chen lấn đầy ắp, cộng thêm Bao Cốc toàn thân không che không đậy cả người trên dưới toàn bộ đều nhập vào trong mắt của Ngọc Mật. Ngọc Mật lại rất lâu không cùng Bao Cốc có qua chuyện kia, suy nghĩ thẳng hướng chuyện kia mà phiêu. Nhưng nàng cũng biết tình trạng thân thể Bao Cốc bây giờ, đừng làm ra vẻ không việc gì, toàn bộ dựa vào một luồng ý niệm mạnh mẽ chống đỡ. Tu tiên giả linh lực khô kiệt so với người phàm khí huyết hao tổn cùng một đạo lý, nhẹ thì suy yếu không chịu nổi, tu hành cảnh giới rơi xuống, nặng thì vẫn mệnh.

Ngọc Mật ngâm nước một hồi, thấy Bao Cốc bắt đầu mệt đến muốn ngủ, liền đem Bao Cốc vớt lên, thay Bao Cốc đem hơi nước trên người làm khô, ôm đến mép giường, còn đút Bao Cốc một ít linh đan. Linh lực của Bao Cốc khô kiệt, kinh mạch khô khốc, nếu là lập tức dùng quá nhiều linh trân bảo dược hồi phục linh lực chỉ tổn thương thân thể, phải từ từ điều dưỡng. Cái này giống như một dạng đạo lý người đói lâu, lập tức không thể ăn quá nhiều.

Bao Cốc vừa khốn đốn vừa mệt nhọc, nàng biết tình trạng thân thể mình không gạt được Ngọc Mật, không mạnh mẽ chống đỡ nữa, an tâm mà nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

********

* Lời của tui:

Ngọt quáaaaaaaaa *hétttttt*! Chương sau lại thêm nhiệt , hơi nóng thôi *cười gian*.

Vậy nên tui đã quyết định nghỉ ngơi vài ngày cuối tuần *hơi liên quan* :)). Liên tục quăng lên hai chương là có ý tứ hết a *cười thỏa mãn*