Ta Tu Tiên Hoàn Toàn Nhờ Bị Động

Chương 225: Rời Thiên Tinh thành



EDIT: zl_wing

⨳⨳⨳⨳⨳⨳

Chu Phụng giao phó xong tất cả mọi thứ, liền đi thẳng đến phủ thành chủ.

Nói đến phủ thành chủ của Thiên Tinh Thành, hắn còn chưa từng đi qua một lần.

Phủ thành chủ nằm ở trung tâm của nội thành.

Bình thường ở đó cũng hầu như không có ai đến gần.

Hơn nữa thời thời khắc khắc đều có đại trận bảo hộ, bầu không khí hơi có chút áp lực.

Người bình thường nếu không phải có chuyện gì đó, về cơ bản sẽ không tới gần phủ thành chủ.

Cầm lệnh bài thu được từ trong bí cảnh Thiên Tinh.

Dọc theo đường đi, Chu Phụng không bị bất kỳ ngăn cản nào.

Chỉ kiểm tra vài lần đã được đưa vào phủ thành chủ.

- Áp lực thật lớn....

Sau khi tiến vào phủ thành chủ, trong nháy mắt Chu Phụng cảm nhận được một cỗ không khí cực kỳ áp lực.

Thậm chí linh lực toàn thân cũng bị ức chế, chắc có liên quan đến đại trận bao quanh phủ thành chủ.

Cũng không biết phủ thành chủ này là như vậy, hay là tình huống đặc thù.

Chu Phụng cũng không nghĩ tới nhiều như vậy, toàn bộ quá trình đều giữ im lặng.

Yên lặng đi theo người trong phủ thành chủ đến một địa phương.

- Ngươi chỉ có một nén nhang! Hy vọng ngươi sẽ không làm điều gì ngu ngốc!

Tương tự như nhân vật quản gia, đưa hắn đến kho báu.

Từ bây giờ, hắn có thời gian một nén hương để chọn một cái gì đó trong bảo khố.

Hơn nữa sau khi lựa chọn, nhất định phải nhanh chóng rời khỏi phủ thành chủ.

Chu Phụng không nói gì chỉ yên lặng gật gật đầu.

Dứt lời, lệnh bài trong tay hắn phát ra ánh sáng chói mắt.

Cửa kho báu từ từ mở ra.

Trong quá trình này không có người trấn thủ kho báu.

Nhưng Chu Phụng có thể cảm nhận được rõ ràng, đã có mấy đạo khí tức nhắm vào mình.

- Nguy hiểm!

Bản năng thân thể luôn luôn điên cuồng nhắc nhở Chu Phụng, nơi này rất nguy hiểm.

Phải nhanh chóng rời đi, một loại cảm giác kinh hồn bạt vía nhanh chóng xuất hiện.

Loại cảm giác này tựa như phía trước là vực sâu vạn trượng.

Thật đáng sợ!

Từ lúc mới bắt đầu, Chu Phụng liền cảm thấy có chút không thích hợp.

Cho dù phủ thành chủ là một địa phương tương đối trang nghiêm, cũng không nên áp lực như thế mới đúng.

Và tại sao trên đường đi có rất ít người?

Thành chủ phủ lớn như vậy, hạ nhân hẳn sẽ không ít mới đúng.

Tại sao nhân khí lại ít đến như vậy.

- Quên đi! Mau lấy đồ xong rời đi!

Chu Phụng cũng không dám tiếp tục chậm trễ.

Trực tiếp bước vào bảo khố.

Bước đơn giản này, cả người Chu Phụng phảng phất là xuyên thấu một tầng màng.

Sau đó, một không gian khổng lồ xuất hiện trước mắt hắn.

Bên trong có càn khôn!

Bề ngoài Bảo khố thoạt nhìn bình thường vô kỳ, vậy mà bên trong chứa càn khôn?

Bên ngoài thoạt nhìn chỉ có một gian phòng lớn, không gian bên trong lại lớn dọa người.

Hơn nữa phân loại, bày đủ loại đồ vật, từ linh khí đến công pháp đều có.

Nhưng có một số thứ trực tiếp bị một màn ánh sáng năng lượng chặn lại.

Căn bản không thấy rõ bên trong là cái gì.

Rất hiển nhiên, nói là để Chu Phụng tùy ý chọn ở trong kho báu, nhưng trên thực tế lại có hạn chế vô hình.

Không thể thực sự để cho hắn tùy ý.

Đối với việc này, Chu Phụng ngược lại có chuẩn bị.

- Giám Bảo Chi Nhãn! Mở!

Chu Phụng trực tiếp mở Giám Bảo Chi Nhãn.

Lựa chọn đầu tiên của hắn tự nhiên là công pháp, hiện tại hắn cực độ thiếu pháp môn tu hành.

Pháp môn tu hành duy nhất hẳn là Nhân Hoàng Kinh.

Hư Thần Du: xuất phát từ thiên phú thần thông của một đại năng Thần Thông cảnh, sau khi tu hành có thể thần du thế gian, tốc độ cực nhanh.

Khuyết điểm vô cùng khó tu hành, hơn nữa cần phải có huyết mạch đặc thù mới có thể tu hành.

Vừa vào mắt này, chính là một môn pháp môn tốc độ.

Huyết mạch đặc thù?

Nói thật, Hiện tại Chu Phụng đúng là kém một môn pháp môn loại tốc độ.

Nhưng đáng tiếc pháp môn này cần huyết mạch đặc thù mới có thể tu hành.

Chu Phụng tiếp tục nhìn về phía sau, công pháp phát hiện nơi này thu thập ít nhất đều là Thần Thông cảnh đại năng lưu lại.

Chỉ là những pháp môn này đều có hạn chế cực lớn, không phải cần huyết mạch đặc thù, chính là cần điều kiện đặc thù.

Nhìn thấy phía sau, lông mày Chu Phụng đều nhíu lại.

Bởi vì tất cả dường như không phù hợp với hắn.

Nếu không là học tập quá khó khăn, thì chính là không phù hợp với Nhân Hoàng Kinh.

- Rắc rối!

Chu Phụng nhìn lướt qua, trực tiếp đi tới khu linh vật.

- A? Thứ này...

Sau khi tới gần khu vực này, Nhân Hoàng huyết trong cơ thể Chu Phụng đột nhiên có chút xao động.

Và sau đó hắn thấy một chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn này lại có thể cộng hưởng với thân thể hắn?

Giám Bảo Chi Nhãn vừa nhìn thấy.

Nhẫn Nhân Hoàng: đã từng là nhẫn của một vị Nhân Hoàng nào đó đeo qua, chất liệu chỉ là đá xanh bình thường, nhưng bởi vì dính vào hơi thở của Nhân Hoàng mà trở nên bất phàm.

Nhẫn Nhân Hoàng? Nhẫn Nhân Hoàng đeo qua?

Chu Phụng không nghĩ tới trong bảo khố này lại còn cất giữ đồ của Nhân Hoàng.

- Chất liệu bình thường, nhưng bởi vì dính vào hơi thở của Nhân Hoàng trở nên bất phàm sao?

Đến tột cùng có lấy thứ này hay không!

Từ Giám Bảo Chi Nhãn mà nhìn ra, chiếc nhẫn này đến tột cùng có tác dụng gì cũng không nhìn ra chút nào.

Nhưng tốt xấu gì cũng là vật phẩm mà Nhân Hoàng đã từng có.

Nhân Hoàng tốt xấu gì cũng là người mạnh nhất thế gian này, thứ đã từng đeo qua.

Cho dù ở chỗ kém như thế nào cũng sẽ không kém đến nỗi nào đi!

Chu Phụng do dự một hồi, nội tâm của hắn tự nhủ, nếu từ bỏ chiếc nhẫn này.

Sau đó, hắn sẽ hối tiếc.

- Lấy!

Chu Phụng cắn răng, trong nháy mắt cầm nhẫn Nhân Hoàng này.

Sau đó, hắn cũng rất quyết đoán trực tiếp rời khỏi bảo khố.

Sau đó dưới sự hộ tống của người trong phủ thành chủ, rời khỏi phủ thành chủ.

Rời khỏi phủ thành chủ, Chu Phụng thậm chí còn không nhìn chiếc nhẫn Nhân Hoàng vừa mới đạt được.

Liền lập tức rời khỏi Thiên Tinh Thành.

Nếu muốn rời khỏi Thiên Tinh thành, thì sẽ không chậm chạp.

Từ lúc rời khỏi bí cảnh Thiên Tinh đến khi rời khỏi Thiên Tinh Thành, Chu Phụng chỉ mất không đến mấy giờ.

Chỉ sợ không ai có thể nghĩ đến, Chu Phụng đột nhiên rời khỏi Thiên Tinh Thành.

Hiện tại Lý Dung Nhi sau khi biết Chu Phụng rời khỏi bí cảnh Thiên Tinh, đã bắt đầu chuẩn bị động thủ.

Là một trong tứ đại gia tộc Thiên Tinh thành, năng lực của Bạch gia có không giống Vương gia.

Vương gia không dám động thủ trong Thiên Tinh thành, nhưng Bạch gia dám!

Trong thành vệ quân còn có một bộ phận người Bạch gia.

Ngoài ra thì ra, nhược sinh hòa thượng lúc trước từng có duyên gặp Chu Phụng một lần, cũng là đang tìm tung tích Chu Phụng.

Nếu Chu Phụng rời đi muộn một chút, chỉ sợ hắn sẽ bị vây quanh.

Nhưng may mắn thay, hắn cảm thấy gì đó không ổn trước.

Mang theo Đại Hoàng, một mình rời khỏi Thiên Tinh Thành.

Trong tự nhiên, dựa vào bị động Hòa Hợp Tự Nhiên, Chu Phụng có thể hòa nhập hoàn hảo với môi trường xung quanh.

Người bình thường muốn tìm hắn, sợ là cực kỳ khó khăn.

Sau khi rời xa Thiên Tinh thành mấy trăm dặm, Chu Phụng Nhất như lệ cũ, chính là tìm một sơn động trước.

Tìm thấy hang động, bên ngoài bày ra một số pháp trận cảnh báo sớm, cuối cùng tiến hành ngụy trang đơn giản.

Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Chu Phụng mới cảm giác được nguy cơ quanh quẩn trong lòng chậm rãi tiêu tán.

Hắn sở dĩ quyết đoán như vậy, trực tiếp chạy trốn khỏi Thiên Tinh Thành.

Nguyên nhân chính là cảm giác nguy cơ luôn quanh quẩn trong lòng mình.

Nếu như không nhanh chóng rời đi, Chu Phụng cảm giác mình sẽ chết ở Thiên Tinh Thành.

Cho nên sau khi rời khỏi bí cảnh Thiên Tinh, việc đầu tiên chính là chạy ra khỏi Thiên Tinh Thành.

Bây giờ có vẻ như quyết định này của hắn không có vấn đề.

Cảm giác nguy cơ kia biến mất, Chu Phụng coi như là có thể nhìn nhẫn Nhân Hoàng vừa mới đạt được một chút.