Ta Tu Tiên Hoàn Toàn Nhờ Bị Động

Chương 113: Tại sao?



EDIT: zl_wing

⨳⨳⨳⨳⨳⨳

- Còn thiếu chút tài liệu nữa a!

Chu Phụng không ngừng thêm đủ loại đồ vật vào trong Huyết Trì.

Sau một thời gian bận rộn xây dựng, Huyết Trì đã hoàn thành bước đầu tiên.

Bây giờ chờ cho máu tươi vào, và sau đó tạo ra phản ứng.

Hiệu quả của Huyết Trì này có liên quan đến tiên huyết ở một mức độ lớn.

Nếu chỉ sử dụng học tập của con người, chất lượng của Huyết Trì sẽ rất thấp.

Cuối cùng có thể luyện chế ra Huyết Cổ phẩm tướng cũng sẽ không tốt.

- Có người đến?

Chu Phụng đang định đi ra ngoài lấy một ít máu trở về.

Đột nhiên nhận thấy có người tìm tới cửa tới, hơn nữa dựa vào cảm giác siêu cường, người tìm tới cửa này dường như không có ý tốt.

Cùng với sự gia tăng nhận thức, hắn cũng trở nên ngày càng lợi hại hơn trong việc phát hiện nội tâm.

Đôi khi thậm chí không cần phải nhìn gần, cách xa một khoảng cách có thể cảm thấy bất lợi cho hắn.

Lãnh Ngạn đi tới trước cửa, thu thập cảm xúc một chút, tận lực làm cho mình thoạt nhìn hiền lành một chút, đồng thời ở trong lòng âm thầm nghĩ đến.

- Nghĩ đến dựa vào uy danh của tiểu thư, người này hẳn là sẽ không cự tuyệt chuyện này!

Người này là sau khi biết Chu Phụng học được Thôn Ma Pháp, người đầu tiên tới cửa lôi kéo.

Từ dòng họ này có thể nhìn ra, người này là tông chủ nhất mạch.

Lần này tới cửa là vì một chuyện, nhờ Chu Phụng giúp đỡ.

Sau khi được Chu Phụng cho phép, Lãnh Ngạn cẩn thận đi vào.

Đối với Chu Phụng, hắn vẫn vô cùng cẩn thận, bởi vì người tu hành Thôn Ma Pháp về cơ bản đều là điên.

Nếu không cẩn thận, nói không chừng ngay cả mạng nhỏ cũng mất đi.

Tuy rằng Lãnh Ngạn căn bản xem thường loại nhà giàu mới nổi như Chu Phụng, nhưng bề ngoài công phu cũng phải làm đủ.

- Có chuyện gì vậy?

Chu Phụng lạnh lùng nhìn thoáng qua Lãnh Ngạn trước mắt, trong lòng càng thêm không thoải mái.

Bởi vì lúc này Lãnh Ngạn thoạt nhìn vẻ mặt mỉm cười, làm cho người ta có một loại bộ dáng như gió xuân mộc xuân.

Nhưng trong cảm giác của hắn, lại có thể cảm nhận được, ác ý trong lòng Lãnh Ngạn.

- Đó là như thế này! Ta là tiểu thư nhà chúng ta cử đến chúc mừng ngài!

Không thể không nói, công phu bề ngoài của Lãnh Ngạn làm rất đủ.

Nhìn qua không nịnh nọt, cũng không cao lãnh, đồng thời vừa mở miệng liền kéo một tấm da hổ.

Trực tiếp đem Lãnh Mạn Nhi chuyển ra ngoài, dựa vào uy danh của Lãnh Mạn Nhi, ở trong phúc địa này, đại bộ phận mọi người đều sẽ cho một chút mặt mũi.

Nhưng trên thực tế, Lãnh Mạn Nhi căn bản cũng không phái Lãnh Ngạn tới đây.

Chu Phụng bắt đầu nhíu mày, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lãnh Ngạn.

Hắn không muốn nghe những lời vô nghĩa này, về phần da hổ Lãnh Mạn Nhi?

Chu Phụng cũng không bị cảm lạnh lắm, bởi vì người trước mắt này tuyệt đối không phải Lãnh Mạn Nhi phái tới.

Mặc dù chỉ là gặp qua một lần, hắn đối với tính cách Lãnh Mạn Nhi vẫn tương đối hiểu rõ.

Không thể đặc biệt cử người đến chúc mừng hắn.

- Ực~~

Thấy tình huống dường như có chút không đúng, Lãnh Ngạn phản ứng cực nhanh.

- Kỳ thật ta không phải tiểu thư phái tới! Tới nơi này chỉ là bởi vì một nơi bí cảnh muốn mở ra!

- Trong bí cảnh này có Băng Liên mà ngài cần nhất!

Lãnh Ngạn trực tiếp nói ra mục đích đến.

Đồng thời cũng không dám tiếp tục kéo da hổ Lãnh Mạn Nhi.

- Bí cảnh?

Chu Phụng nghe được hai chữ này, lông mày vẫn cau chặt.

Hắn biết rất ít về bí cảnh, hắn chỉ biết về một số cuốn sách.

Nghe nói ở một cảnh giới nào đó sau Thần Thông cảnh, một ít người tu hành có thể mở ra động thiên.

Và khi những người tu hành này chết, những động thiên mở ra này sẽ tiếp tục tồn tại.

Trải qua vô số năm tiến hóa, liền biến thành cái gọi là bí cảnh.

Bởi vì những bí cảnh này quanh năm không mở cửa cho bên ngoài, cho nên bên trong có các loại linh dược, thậm chí là truyền thừa đại năng tiền bối.

Cho nên rất nhiều tu sĩ đều vô cùng thích tiến vào bí cảnh đánh một trận.

Dù sao đại đa số mọi người đều tin tưởng mình là Thiên Mệnh chi tử, có khả năng trong bí cảnh đột nhiên đạt được đại năng truyền thừa.

Hoặc là lấy được một gốc vạn năm linh dược.

- Quả nhiên! Dế nhũi chính là dế nhũi!! Căn bản không biết tình huống cụ thể của bí cảnh!

Lãnh Ngạn nhìn thấy biểu tình của hắn biến hóa, trong lòng không khỏi khinh bỉ Chu Phụng.

Bởi vì trong mắt Lãnh Ngạn, Chu Phụng là một nhà giàu mới nổi.

Nếu như không phải vận khí tốt, đột nhiên học được Thôn Ma Pháp, Chu Phụng căn bản không có khả năng biết tin tức về bí cảnh này.

Tu hành một đường ngoại trừ chú ý tài nguyên, tâm tính ra, còn vô cùng chú ý bối cảnh.

Giống như Chu Phụng trước đây vẫn là phàm nhân, bởi vì cơ duyên xảo hợp đột phá đến Linh Đài cảnh người, tiềm lực tương lai trên cơ bản chẳng khác nào không có.

Càng đừng nói là Chu Phụng còn tu hành Thôn Ma Pháp, Thôn Ma Pháp mặc dù thoạt nhìn lợi hại.

Nhưng đó là một pháp thuật không có tương lai, tác dụng phụ của nó một mình là đủ để kéo chết bất cứ ai.

Mặc dù là Cố lão ma tài tình siêu tuyệt, còn không phải là bị trói ở Tử Phủ cảnh.

Nói thật, Nếu Cố lão ma lúc trước không sử dụng Thôn Ma Pháp, nói không chừng hiện tại đã là Thần Thông cảnh rồi.

Nhưng loại người không có tương lai như Chu Phụng, hết lần này tới lần khác thực lực hiện tại vô cùng không tệ.

Hoàn toàn thích hợp để trở thành côn đòp.

Cho nên Lãnh Ngạn tìm tới cửa tới rồi, Đương nhiên chuyện có Băng Liên trong bí cảnh cũng là thật.

Nhưng so với Bách Niên Băng Liên, trong bí cảnh có thứ gì đó trọng yếu hơn.

Hơn nữa người biết thứ kia còn không ít.

- Băng Liên? Bách Niên Băng Liên sao?

Chu Phụng nghe được trong bí cảnh có Băng Liên, biểu tình thoáng có chút biến hóa.

Người này làm sao biết ta cần Bách Niên Băng Liên!

Tin tức về Thôn Ma Pháp, vậy mà nhiều người biết như vậy?

Hắn mới bại lộ Thôn Ma Pháp bao lâu rồi.

Hơn nữa đều trực tiếp tìm tới cửa!

- Đúng vậy! Mười năm trước nhất mạch chúng ta từng tiến vào bí cảnh này, hơn nữa phát hiện ra một cái ao đầy Băng Liên!

Lãnh Ngạn gật gật đầu, xác định trong bí cảnh có Băng Liên tồn tại.

- Rất tốt!

Chu Phụng trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.

Nhìn thấy bộ dáng này của hắn, Lãnh Ngạn còn tưởng rằng hắn đáp ứng cùng nhau thăm dò bí cảnh, trên mặt cũng không khỏi lộ ra nụ cười theo.

Nhưng nụ cười này đột nhiên biến thành hoảng loạn.

Bởi vì ma khí cuồn cuộn ở trên người Chu Phụng toàn diện bộc phát.

- Chết!

Chu Phụng trực tiếp dùng ma khí ngưng tụ thành một bàn tay to, sau đó phối hợp với Tử Ngọc Chung hơi chấn động.

Lãnh Ngạn trực tiếp bị đánh trở tay không kịp.

- Ngươi! Ngươi điên rồi!?

Lãnh Ngạn tuyệt đối không ngờ tới, Chu Phụng sẽ đột nhiên động thủ.

Làm thế nào hắn dám? Chẳng lẽ hắn không sợ người sau lưng mình sao?

Trong lúc hoảng sợ, Lãnh Ngạn vội vàng muốn phản kháng, linh lực toàn thân bộc phát, còn sử dụng các loại phương pháp bảo vệ tính mạng.

Nhưng đã quá muộn!

Lúc trước có tâm tính vô tâm, Lãnh Ngạn bị đánh thành trọng thương, hiện tại muốn giãy dụa trực tiếp bị Tử Ngọc Chung chính diện trấn áp.

Đã là Tử Ngọc Chung bán linh khí, dần dần bày ra uy năng khủng bố.

Tử quang nhàn nhạt, phảng phất như có ngàn cân treo sợi tóc, phản kháng của Lãnh Ngạn ngay cả sóng biển cũng không nhấc lên.

- Ah!!

Kèm theo tiếng kêu thảm thiết của Lãnh Ngạn, một bãi thịt bùn xuất hiện trước mặt Chu Phụng.

Cho đến một khắc trước khi mất ý thức, Lãnh Ngạn cũng không cảm giác được rốt cuộc mình đã làm sai ở đó.

Hoặc là nói nơi đó lộ ra sơ hở, vì sao Chu Phụng lại trực tiếp động thủ?

Chẳng lẽ hắn không cần Băng Liên sao? Không thể! Lúc trước Đại trưởng lão vì đạt được Băng Liên mà phải trả một cái giá thật lớn.

Tác dụng phụ của Thôn Ma Pháp chỉ có Băng Tâm Cổ mới có thể giảm bớt.

Chính xác là tại sao?

Nguyên bản tràn đầy tự tin, Lãnh Ngạn trong lòng khinh thường Chu Phụng, trực tiếp ngã ở đây.