Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 1105: Quá khứ của Phương Vỹ Huyền



Đầu trọc vốn còn dẫn theo mấy đàn em.

Nhưng sau khi chứng kiến thực lực của Phương Vỹ Huyền, mấy đàn em nào dám tiến lên nữa.

Đầu trọc vẫn đang van cầu xin tha thì Phương Vỹ Huyền lại đột nhiên nhấc chân, đá vào cằm gã ta.

“Rầm!”

Đầu trọc thảm thiết kêu lên, cả người bay ra ngoài, ngã xuống đất, máu tươi đầy mồm, hôn mê bất tỉnh.

Phương Vỹ Huyền nhìn từ trên cao xuống Lý Hòa Phúc, giơ chân lên nói: “Tay súng ông phái đến lần trước không gϊếŧ được tôi. Giờ đến lượt tôi kết liễu ông.”

Lý Hòa Phúc mở lớn hai mắt, trong mắt ngập đầy nỗi sợ.

Phương Vỹ Huyền giáng xuống một cước!

“Rắc rắc!”

Tiếng xương vỡ vụn vang lên khiến người ta rùng mình, Lý Hòa Phúc phun ra một ngụm máu, hoàn toàn mất đi ý thức.

Một trong những thế lực ngầm mạnh nhất thành phố Giang Hải, Lý Hòa Phúc đã chết!
Trong tỷ võ quán vẫn là sự yên tĩnh khiến người ta thấy sợ.

Tất cả đều nhìn Phương Vỹ Huyền, sắc mặt tái nhợt, trong mắt chỉ có sự sợ hãi.

Chàng trai trẻ này thực sự quá đáng sợ.



Phương Vỹ Huyền rời khỏi tỷ võ quán ngầm dưới ánh mắt soi mói của người khác.

Anh không ngồi lên xe của Lệ Trúc Hiên mà chọn trở về nhà.

Anh cần phải nghĩ vài chuyện.



Rất lâu về trước, môn phái Phương Vỹ Huyền tham gia vào tên là Thiên Đạo Môn.

Từ năm mười lăm tuổi Phương Vỹ Huyền đã được thầy dẫn vào tông môn, sau đó thì không rời khỏi Thiên Đạo Môn nữa.

Thiên Đạo Môn cũng không phải một môn phái quá lớn, đệ tử của cả môn phái ước chừng khoảng năm trăm người.

Thầy của Phương Vỹ Huyền chính là chưởng môn của Thiên Đạo Môn.

Một ngàn năm sau khi Phương Vỹ Huyền bước vào con đường tu luyện, thầy anh đã độ kiếp thành công, lên trời thành tiên.
Trước khi thầy rời đi đã trao chức chưởng môn lại cho sư huynh của Phương Vỹ Huyền, Lâm Hải Thanh.

Lại qua một ngàn hai trăm năm, Lâm Hải Thanh cũng độ kiếp thành công.

Trước khi rời đi, Lâm Hải Thanh đã giao lại chức chưởng môn cho Phương Vỹ Huyền, còn dặn dò Phương Vỹ Huyền nhất định phải chăm sóc tốt cho năm trăm đệ tử trên dưới toàn môn phái.

Phương Vỹ Huyền vốn không muốn làm chưởng môn nhưng cũng đành chịu vì khi đó anh đã là người có vai vế cao nhất trong Thiên Đạo Môn.

Thời gian lại trôi qua thêm gần một trăm năm.

Một năm nọ, có chuyện đã xảy ra.

Trong nhóm nữ đệ tử tuổi tác chừng mười lăm mới đến Thiên Đạo Môn chưa được năm năm trong lúc đi ra ngoài lịch luyện đã đυ.ng độ đệ tử của Tử Viêm Cung.

Nhóm nữ đệ tử này cùng với trưởng lão dẫn họ đi lịch luyện gần như đều bị cưỡиɠ ɧϊếp rồi gϊếŧ chết, thi thể bị ném lên vùng núi hoang vu bị đệ tử của Tử Viêm Cung dùng bí pháp đốt thành tro bụi.
Duy chỉ có một nữ đệ tử trốn thoát chạy về Thiên Đạo Môn báo chuyện này với Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền xách một thanh trường kiếm đuổi gϊếŧ đến Tử Viêm Cung, chém chết mười trưởng lão và hơn năm mươi đệ tử của Tử Viêm Cung, chưởng môn Tử Viêm Cung thì bị thương nặng.

Nếu không phải bị người của cái gọi là liên minh chính đạo phái đến ngăn cản, khi ấy Phương Vỹ Huyền đã khiến Tử Viêm Cung diệt môn rồi!

Đó cũng là chuyện khiến Phương Vỹ Huyền cảm thấy hối hận nhất cho đến tận bây giờ.

Nếu như anh có thể làm Tử Viêm Cung diệt môn trước khi người của liên minh chính đạo đuổi đến nơi thì sẽ chẳng có chuyện sau này.

Sau đó, Tử Viêm Cung đến chết cũng không thừa nhận chuyện mà đệ tử của chúng đã làm ra, còn chứng cứ cũng đã bị bọn chúng tiêu hủy, đến thi thể cũng không để lại.
Vậy nên tội danh của Tử Viêm Cung không được xác thực, còn chứng cứ Phương Vỹ Huyền tàn sát đệ tử của Tử Viêm Cung lại rành rành ra đó, bị bắt giam vào núi, thời hạn hai trăm năm.

Trước khi bị bắt giam, Phương Vỹ Huyền đã nhờ một người bạn giúp anh trông nom Thiên Đạo Môn.

Mà người bạn này chính là một cô gái giống hệt Cơ Hiểu Nguyệt.

Trong khoảng thời gian hai trăm năm ấy ở ngoài đã xảy ra đại chiến môn phái.

Chưởng môn Tử Viêm Cung vốn vẫn luôn ôm hận trong lòng với Phương Vỹ Huyền nên đã nhân lúc Phương Vỹ Huyền không có ở đó, giới tu tiên xảy ra đại loại dẫn một đám đệ tử xông đến Thiên Đạo Môn.

Đệ tử của Thiên Đạo Môn vốn không nhiều, thực lực toàn môn phái vốn chẳng so được với Tử Viêm Cung.

Chỉ trong một đêm, cả bầu trời Thiên Đạo Môn đều sặc mùi tử khí, không một đệ tử nào sống sót trở ra.
Người bạn của Phương Vỹ Huyền, cô gái nọ cũng bỏ mạng trong trận đại chiến này vì làm trọn sự giao phó của Phương Vỹ Huyền.

Sau khi Phương Vỹ Huyền thoát ra sơn lao, quay về Thiên Đạo Môn đã chỉ thấy một đống hoang tàn, không có lấy một sinh mệnh.

Vậy là anh lại lần nữa đuổi gϊếŧ đến Tử Viêm Cung.

Lần này chẳng còn ai dám ngăn cản anh nữa.

Phương Vỹ Huyền đánh gϊếŧ bảy ngày bảy đêm tại Tử Viêm Cung, không tha cho bất cứ ai, ép cả thái thượng trưởng lão của Tử Viêm Cung ra mặt.

Phương Vỹ Huyền trọng thương giao tranh cả ngàn hiệp với thái thượng trưởng lão, cuối cùng chém bay đầu ông ta.

Thế nhưng tất cả đã muộn mất rồi.



Nhớ lại quãng thời gian ấy, Phương Vỹ Huyền chỉ thấy cơn giận cuồn cuộn như sóng trào.

Nhất là hôm nay, khi phát hiện Tử Viêm Cung vẫn còn có truyền nhân, cơn giận của anh đã gần như mất kiểm soát.
Anh nhất định phải tóm gọn tất cả truyền nhân của Tử Viêm Cung, gặp một tên, gϊếŧ một tên!

Trong bóng đêm, ánh mắt Phương Vỹ Huyền lạnh như băng.



Nam Đô, nhà họ Trịnh.

Trịnh Thanh Huỳnh ngồi trong thư phòng, nheo mắt nhìn Dương Yến Xuân trước mặt.

Mặt mũi Dương Yến Xuân có phần tiều tụy, hốc mắt hơi sưng đỏ.

Nhưng đó là lớp trang điểm cô ta cố ý đánh lên trước khi gặp Trịnh Thanh Huỳnh. Vậy nên gương mặt của cô ta vẫn rất xinh đẹp, yêu kiều, không tì vết.

“Cô Dương Yến Xuân, về chuyện của anh cả cô thì tôi rất lấy làm tiếc. Nhưng cô muốn tôi giúp cô đối phó với Phương Vỹ Huyền thì thứ cho tôi nói thẳng, với tôi mà nói, đối phó với Phương Vỹ Huyền chẳng đem lại lợi lộc gì đáng bàn cả.” Trịnh Thanh Huỳnh nở nụ cười hiền hòa nói.

“Anh Trịnh này, mối giao tình giữa anh trai tôi và anh tốt như vậy…” Dương Yến Xuân thay đổi sắc mặt đáp.
Trịnh Thanh Huỳnh xua tay nói: “Phải, tôi với anh trai cô cũng xem là chỗ bạn bè. Nhưng thế giới này không thể chỉ dựa trên tình cảm được, tôi làm chuyện gì cũng cần có lí do. Ở chỗ tôi thì tình cảm không tính là lí do.”

Dương Yến Xuân cắn môi.

Cô ta sớm đã nghe nói cậu ấm của nhà họ Trịnh là một kẻ vô cùng hà khắc, tính cách tương đối lạnh lùng.

Giờ gặp rồi mới thấy quả đúng là vậy.

“Anh Trịnh, nếu như anh nhận lời tôi, tôi có thể biến nhà họ Dương thành một nhánh dòng họ của nhà họ Trịnh, hàng năm chia cho nhà họ Trịnh mười lăm phần trăm lợi nhuận.” Dương Yến Xuân cắn răng nói.

Với một kẻ kiêu ngạo như Dương Yến Xuân, việc biến nhà họ Dương thành một nhánh của dòng họ khác đã là một quyết định rất khó khăn.

Nhưng cô ta cũng chẳng còn cách nào khác.
Sau khi Dương Thiếu Xương bị Phương Vỹ Huyền phế đi, nhà họ Dương gần như sắp sụp đổ.

Dương An Thành thân là chủ nhà họ Dương giờ lại rơi vào trạng thái điên cuồng, không thể làm chủ đại cục.

Lúc này nhà họ Dương như rắn không đầu, tất cả công việc đều đình trệ.

Chỉ khi Dương Yến Xuân quay lại mới có thể ổn định lòng dân.

Nhưng Dương Yến Xuân không dám về, cô ta biết rõ Phương Vỹ Huyền sẽ không dễ dàng buông tha cô ta.

Hiện nay thời gian cấp bách, Dương Yến Xuân không còn lựa chọn nào khác chỉ đành cầu xin sự trợ giúp từ nhà họ Trịnh bằng khoản lợi kếch xù.

“Mười lăm phần trăm… e là không đủ. Nhà họ Trịnh chúng tôi có rất nhiều nhánh dòng họ, hàng năm ít nhất họ cũng phải giao ra hai mươi lăm phần trăm lợi nhuận.” Trịnh Thanh Huỳnh nở nụ cười nói.
Hai mươi lăm phần trăm!?

Như vậy là quá nhiều!

Hơn nữa, một từ giao ra của Trịnh Thanh Huỳnh đã khiến lòng tự ái của Dương Yến Xuân tổn thương sâu sắc.

Sắc mặt Dương Yến Xuân vô cùng khó coi, cô ta cắn mạnh đôi môi đỏ mọng, trong lòng bức bối khó chịu.

“Dĩ nhiên, nể mặt cô Dương đây, tôi cũng có thể giảm giá một chút. Nhà họ Dương các cô chỉ cần giao ra hai mươi phần trăm lợi nhuận là đủ.” Trịnh Thanh Huỳnh nhìn Dương Yến Xuân, trong mắt là ngọn lửa đỏ lộ liễu, không che đậy.

Nhìn vào ánh mắt của Trịnh Thanh Huỳnh, Dương Yến Xuân lập tức đã hiểu ý gã ta.

Dương Yến Xuân đứng đó, hai tay nắm chặt, hô hấp ngày một nặng nề.

Từ nhỏ đến lớn, cô ta vẫn luôn là một người kiêu ngạo, cô ta luôn cho là mình rất thông minh, là loại thông minh ở đẳng cấp cao nhất.
Mà sự thật cũng đúng là thế, từ nhỏ đến lớn, cô ta chẳng mấy khi gặp thất bại, làm chuyện gì cũng đạt được thành công. Sau khi tiếp quản việc kinh doanh của nhà họ Dương, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã khiến cả nhà họ Dương vươn lên một đẳng cấp khác.

Nhưng từ sau khi gặp Phương Vỹ Huyền… tất cả đã thay đổi.

Dương Yến Xuân liên tiếp gặp thất bại, lúc nào cũng thất bại!

Kế hoạch cô ta vốn tưởng là hoàn mĩ lúc nào cũng bị Phương Vỹ Huyền phá hư!

Em trai cô ta cũng bị đánh thành người thực vật, cánh tay phải của anh trai cô ta đã mất, tu vi cũng bị phế!

Phương Vỹ Huyền là ác mộng của cô ta.

Nhất định phải diệt trừ Phương Vỹ Huyền!

Chỉ cần trừ khử được Phương Vỹ Huyền, cô ta tin bản thân có thể quay lại như cũ, lần nữa khiến nhà họ Dương một bước lên trời!
“Cô Dương, tôi có thể cho cô thời gian suy nghĩ, cô có thể về trước…” Trịnh Thanh Huỳnh còn chưa nói xong, ánh mắt đã thay đổi.

Chỉ thấy Dương Yến Xuân ngẩng đầu lên, mặt không chút cảm xúc.

Cô ta đặt hai tay lên nút áo, bắt đầu cởi ra, chậm rãi đi lại phía Trịnh Thanh Huỳnh.

Khi Dương Yến Xuân đến trước mặt Trịnh Thanh Huỳnh, người trên đã không mảnh vải che thân.

Trịnh Thanh Huỳnh nhìn Dương Yến Xuân trước mặt, khóe miệng cong lên, lộ ra nụ cười dâʍ đãиɠ, bàn tay ôm lấy Dương Yến Xuân…



Bệnh viện trung ương thành phố Giang Hải, phòng ICU.

Dương Thiếu Xương nằm trên giường bệnh, vẫn đang trong trạng thái hôn mê.

Kết quả báo cáo chỉ ra vì mất máu quá nhiều, cơ thể lại có nhiều vết thương nặng nên rất có khả năng Dương Thiếu Xương sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại, rơi vào trạng thái chết não, hay nói cách khác là người thực vật.
Dương An Thành ngồi bên giường bệnh, dáng người gầy gò, mắt đầy tơ máu, chỉ sau một đêm mà mái tóc cũng hóa hoa râm.

Ông ta chỉ có hai đứa con trai mà giờ cả hai đều trở thành người thực vật.

Dương An Thành vò đầu, cả người rơi vào trạng thái cuồng loạn.

Cõi lòng ông ta hoàn toàn sụp đổ, thậm chí còn chẳng muốn sống nữa.

“Cộc cộc cộc.”

Lúc này, cửa phòng bệnh bị gõ vào.

Dương An Thành ngẩng đầu lên, nói với cái giọng khàn khàn: “Vào đi.”

Cửa bị đẩy ra, một người đàn ông vóc dáng tráng kiện, thân hình cao lớn, mặc bộ giáp đen tiến vào.

Gã ta bước thẳng đến cạnh giường bệnh, vươn tay ra cầm cánh tay trái của Dương Thiếu Xương.

“Cậu là ai? Cậu muốn làm gì?” Dương An Thành mặt biến sắc hỏi.

Người đàn ông bỏ ngoài ta câu hỏi của Dương An Thành, nắm tay Dương Thiếu Xương, trong mắt là ánh sáng vàng rực nhức mắt.
Một lát sao, gã ta buông tay Dương Thiếu Xương ra, nhìn Dương An Thành, ánh mắt lạnh như băng, mở miệng nói: “Thù của Dương Thiếu Xương, tôi sẽ báo giúp cậu ấy.”