Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư

Chương 103: Xiềng xích



"Cái đó..." Tống Dư Hàng vẫn chưa lấy lại tinh thần, ngơ ngác nhìn ông.

Phùng Kiến Quốc ho nhẹ một tiếng, nâng tách trà nhấp một ngụm che giấu sự bối rối.

"Không nói là ghét, nhưng cũng không thể nói là thích, Lâm Yêm mang trên mình một sự liều lĩnh vì phá án mà có thể bất chấp tất cả, đây có lẽ là điều mà bất cứ cảnh sát trẻ tuổi nào cũng có, đến cái tuổi của tôi cần phải cân nhắc quá nhiều, liều lĩnh như vậy không thích hợp."

Tống Dư Hàng im lặng, cô hiểu được.

Chỉ là vừa nhắc đến Lâm Yêm, trong lòng không khỏi chua xót, cô dùng mu bàn tay lau nhanh nước mắt, hít cánh mũi.

"Đã như vậy, tôi có mấy vấn đề muốn hỏi ngài."

"Nói đi."

"Tại sao tài sản của Lâm Yêm lại bị niêm phong?"

"Trên danh nghĩa cô ấy có một khoản nợ, ba cô ấy không muốn gánh chịu, bản thân lại không có người thân nào khác, bên kia đã nộp đơn ra tòa cưỡng chế chấp hành, chỉ có thể bán đấu giá tài sản để trả nợ."

Sau khi Lâm Yêm rời khỏi nhà họ Lâm cũng có một chút sản nghiệp thuộc về mình, có lời có lỗ, nếu không thì làm sao có thể gánh nổi những khoản chi tiêu khổng lồ của nàng.

Tống Dư Hàng gật đầu: "Vậy ngài định xử lý như thế nào với tên béo kia?"

"Chờ tòa án phán quyết."

Phùng Kiến Quốc mặt không đổi sắc.

Cô cắn chặt hàm răng, Phùng Kiến Quốc biết cô đang suy nghĩ gì, đặt tách trà gác lại xuống bàn, phát ra một tiếng động nhỏ.

"Không có chứng cứ trực tiếp cho thấy anh ta có quan hệ với người động tay với chiếc xe của cô, cô biết đấy, tòa án cùng lắm chỉ có thể kết án tội bắt cóc, buôn bán trẻ em, cố ý gϊếŧ người."

Tống Dư Hàng cơ hồ khớp răng cũng sắp cắn nát: "Tôi biết, cho nên nhất định tôi phải tìm ra hung thủ đứng sau chuyện này."

Phùng Kiến Quốc không nhanh không chậm thổi một ngụm trà: "Cô muốn làm thế nào?"

"Chiếc xe rơi xuống biển đã được trục vớt chưa?"

"Mới vớt lên ngày hôm kia, đang ở trong bãi đổ xe tai nạn."

Tống Dư Hàng yên lặng ghi nhớ, cô cẩn thận nhìn ông, nhìn động tác ông nâng tách trà lên, bên trong ánh mắt hiện lên một tia dò xét, một tia truy đến cùng, và một tia không tin tưởng.

"USB đâu?"

Phùng Kiến Quốc lắc đầu: "Tên kia nói đã ném đi lúc chạy trốn."

Tống Dư Hàng cũng lắc đầu: "Không thể nào, các người không thể không đi tìm, tôi vẫn không tin được ngài."

"Mọi chuyện đến nước này, cô còn người nào khác có thể tin tưởng hay sao?" Phùng Kiến Quốc hỏi lại, ánh mắt hai người giao nhau dưới ánh sáng nhạt, nhánh ô liu màu bạc trên quân hàm đối phương phản chiếu tia nhìn lạnh lẽo.

Lúc Lâm Yêm tra án một mình, cô ấy chỉ gặp ít trắc trở không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng khi hai người cùng nhau điều tra, hành động của đối phương liền tăng dần mức độ.

Đầu tiên là cái chết của Lý Bân, sau đó là cái chết ngoài ý muốn của Lý Dương càng khiến mọi chuyện như một vở kịch đã được tính toán kỹ lưỡng, còn chất hóa học màu xanh kia nhiều lần xuất hiện trong "Bạch Kình án", đó là gì?

Trên đường cả hai lên tỉnh cũng gặp phải trận phục kích, đối phương sử dụng đạn cao su, khí cụ tiêu chuẩn của cảnh sát.

Lại thêm việc nhìn thấy chiếc mic nhỏ gắn sau tai của tên gầy, đây có phải biểu thị cho việc ai đó đang ẩn mình trong tối bí mật thao túng hết tất cả.

Mà nội ứng.... vẫn luôn bên cạnh các nàng.

Nếu là người ngồi đối diện, ông sẽ khống chế toàn bộ trên dưới lực lượng cảnh sát Giang Thành, họ căn bản sẽ không thể chạy thoát.

Tống Dư Hàng không rét mà run.

Phùng Kiến Quốc lên tiếng: "Đúng vậy, nếu là tôi, bây giờ cô vốn dĩ không thể ngồi ở đây."

Tống Dư Hàng căng người, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cố gắng giữ bình tĩnh.

Cô biết nội ứng này có thể là tất cả những người mà cô từng tiếp xúc, nhân viên vệ sinh, bà dì trong nhà ăn, thuộc hạ, cấp trên, đồng nghiệp....

Mỗi người đều có những mối hiềm nghi không thể lí giải, kể cả Phùng Kiến Quốc.

Cái chết của Lâm Yêm khiến cô càng thận trọng hơn.

Cô lén lút uốn lưỡi như một con rắn độc đang thử thăm dò.

"Ngài sẽ không gϊếŧ tôi ở Cảnh cục đâu đúng không?"

"Cô nói đúng, trong lúc cô nằm viện, trong lúc cô chạy đi tìm Lâm Yêm, trong lúc cô khủng hoảng tinh thần vì bi thương, trong lúc cô đau đến không muốn sống, đều là thời điểm tốt nhất để ra tay. "

Đối phương thế nhưng lại xếp cờ im trống.

Tống Dư Hàng ngạc nhiên, phảng phất như có một vệt sáng cắt ngang sự hỗn độn.

Phùng Kiến Quốc không hổ là một hình cảnh lão luyện, từ trong những chi tiết vụn vặt lập tức bắt ngay trọng điểm.

"Hiện tại, cô nên tin rằng người đó không phải tôi."

Thế sự này giống như một vòng xoáy, cô và Lâm Yêm chỉ là hai chiếc lá đơn độc vô tình bị mắc kẹt trong đó.

Trên tầng thượng ở thị trấn Du Linh, khi ấy cô hứa với Lâm Yêm rằng chỉ cần cô còn sống sẽ phá cho bằng được cái chết của Sơ Nam, có lẽ cô cũng không nghĩ đến việc mình sẽ bị những cơn sóng lớn vùi dập đến chết.

Không biết là lạnh hay hận, răng trên răng dưới Tống Dư Hàng va vào nhau, phát ra tiếng "Cạch cạch".

"Rốt cuộc.... là ai đây?"

Phùng Kiến Quốc nghiêng người về phía trước: "Tôi cũng muốn biết."

Ông ngồi ở vị trí này, bên trên trực thuộc sở tỉnh quản lý, bên dưới có mấy trăm ánh mắt nhìn chăm chăm, không thể bứt dây động rừng.



Tống Dư Hàng nớ lỏng móng tay, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn đính hôn.

"Tôi sẽ điều tra."

Phùng Kiến Quốc nhìn cô, lại hỏi một câu không liên quan.

"Kết hôn rồi?"

Tống Dư Hàng đờ đẫn "Ừm" một tiếng.

"Bất kể là cái chết của Lâm Yêm, vụ án mười bốn năm trước hay là tên nội ứng kia, tôi đều phải điều tra rõ chân tướng."

"Cô nghĩ cho kĩ, nếu không điều tra, tôi lập tức thả cô đi, an ổn sống qua ngày, nếu như điều tra, cô không chỉ chịu xử phạt, từ đây vĩnh viễn không có ngày yên ổn."

Tống Dư Hàng từng cho rằng trước đây mình đã đủ hiểu Lâm Yêm, đủ đồng cảm với cô ấy. Hiện tại mới hiểu được, hóa ra trên người gánh vác một sinh mạng là cảm giác nặng nề như thế nào, ép cô đến từng giây từng phút không thở nổi, mỗi lần nhớ tới đều đau lòng đến cực điểm, thậm chí loại đau đớn này sẽ theo cô đến hết quãng đời còn lại.

Chiếc nhẫn này biểu tượng cho một tình yêu không thay đổi, cũng là một xiềng xích vĩnh hằng.

Dù vậy, cô chỉ ngẩng đầu lên nói một cách kiên quyết: "Tôi muốn điều tra."

Một nụ cười hài lòng ẩn hiển nơi đáy mắt của Phùng Kiến Quốc.

Trà cũng đã nguội, ông cũng nên đi.

"Trong cục sẽ mở một cuộc họp để thảo luận về kết quả xử lý cô, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ bị giáng chức và điều đến một vị trí khác, cô chuẩn bị sẵn sàng đi."

Tống Dư Hàng gật đầu: "Tôi chỉ có một yêu cầu, bảo vệ tốt người nhà của tôi."

"Yên tâm, tôi sẽ đích thân thu xếp."

Lúc Phùng Kiến Quốc chuẩn bị quay người rời đi, cô lên tiếng gọi.

"Tôi muốn biết lí lịch của người xưng gọi 'chị Hồng'."



"Bùi Cẩm Hồng, nữ 34 tuổi, người lai Trung Quốc - Miến Điện, biệt hiệu: Cẩm Kê, được người trong giới gọi 'chị Hồng', bà chủ đứng sau hộp đêm Hoan Ca, thông qua mối quan hệ mà buôn lậu hàng hóa ngay trong hộp đêm, lấy danh nghĩa chuyển vận lao động đi Đông Nam Á, trên thực tế là một kẻ môi giới buôn người không hơn không kém."

"Người này âm hiểm xảo quyệt, cảnh sát đã truy lùng không biết bao lâu cũng không thể bắt cô ta về quy án, tạm thời không động đến hộp đêm đó cũng là vì tránh đánh cỏ động rắn."

Một tấm ảnh ố vàng được đặt trước mặt nàng. Người phụ nữ trong ảnh có mái tóc đen ngắn ngang vai, xương gò má hơi cao, cằm nhọn, đuôi phượng hẹp dài, vẻ ngoài có chút sắc sảo cay nghiệt.

Khuôn mặt không tính kinh diễm, cũng không gọi là xấu, nhiều lắm là kiểu nhìn thấy trong đám đông sẽ quay đầu nhìn nhiều một chút.

Ngoài ra còn có một nốt ruồi đen nhỏ ở đuôi lông mày.

Trông giống một nữ nhân bình thường không có gì lạ, thế mà lại là một kẻ môi giới tới lui giữa Trung Quốc và Myanmar làm cầu nối cho băng nhóm tội phạm thâm nhập vào nội địa.

Mấy ngày nay sớm đã đọc thuộc lòng những nội dung này, gần như nhắm mắt lại cũng có thể viết ra.

Người đối diện lại lấy ra một tấm ảnh trắng đen khác đặt lên bàn, là một người đàn ông mũi cao mắt sâu.

Khuôn mặt của người phụ nữ quấn băng gạc, trên cổ cũng thế, vậy nên giọng nói của cô ấy đặc biệt khàn.

"Vương Cường, nam, 45 tuổi, giám đốc của một doanh nghiệp nước ngoài, tình nhân của Bùi Cẩm Hồng, cũng là một trong những cổ đông đứng phía sau hộp đêm Hoan Ca."

Người đối diện lấy một bức ảnh khác từ chồng sách dày đưa ra.

"Lý Liên, nam, 30 tuổi, nhân viên hộp đêm Hoan Ca, có mối quan hệ tình cảm với nữ ca sĩ dưới quyền của Bùi Cẩm Hồng."

Theo từng tấm ảnh đặt trên bàn, người phụ nữ nhận diện từng bức ảnh một.

"Trần Phương, nữ, 24 tuổi, ca sĩ hàng đầu của hộp đêm Hoan Ca, sau khi được Bùi Cẩm Hồng nâng đỡ, lại một lòng muốn leo lên giường của Vương Cường."

"Ngô Phi, nữ, 28 tuổi, là ca nữ có mối quan hệ tình cảm với Lý Liên."

"Tiền Minh, nam, 36 tuổi, là nhân viên được Bùi Cẩm Hồng rất coi trọng."

"Hồ Kiệt, nam, 50 tuổi, nhân viên dọn vệ sinh hộp đêm."

...

Người đối diện đặt bức ảnh cuối cùng xuống.

Người đàn ông trên ảnh chỉ có một góc nhìn từ phía sau, mặc một chiếc áo phông đen cộc tay, lộ cánh tay rắn chắc, tóc húi cua, đứng trong rừng, giống như một bức ảnh chụp lén.

"Người này tên là Khố Ba, cho tới nay vẫn chưa có ai nhìn rõ khuôn mặt anh ta, bức ảnh này cũng là do người của chúng ta liều mạng mang về."

"Theo các nguồn tin uy tín, người mỗi lần tiếp tay cùng Bùi Cảm Hồng ở Myanmar chính là anh ta, nhưng bởi vì Bùi Cẩm Hồng bản tính thận trọng lại đa nghi, nên mỗi lần gặp nhau thường là thỏ khôn có ba hang, chúng ta chưa bao giờ bắt được hắn."

*Thỏ khôn có ba hang: Dựa theo điển tích "Giảo thố tam quật", nghĩa là "con thỏ khôn có ba ngách hang". Ý nói: con thỏ khôn đào ba ngách hang để tránh cho khỏi bị chết; cũng như con người muốn tồn tại phải có trí có mưu.

"Người mật báo đáng tin này, có lẽ là Tiền Minh." Bàn tay quấn băng của người phụ nữ gõ nhẹ vào một trong những bức ảnh đặt trên bàn.

"Không sai, anh ta đã chết rồi."

Người đàn ông lật úp tấm ảnh lại, giọng điệu có chút tiếc nuối.

"Trước khi chết, anh ta không chỉ gửi đến bức ảnh này, còn có cái này—"

Người đàn ông từ dưới gầm bàn lấy ra một chai thủy tinh trong suốt.

Chất lỏng màu xanh lam đung đưa như một viễn cảnh trong mơ.

Đôi mắt duy nhất lộ ra bên ngoài của người phụ nữ phản chiếu trên thân chai, con ngươi đen nhánh tràn đầy lạnh lẽo.

"Tôi đã từng thấy."

"Bọn họ gọi nó là 'Túy mộng'."



Sống mơ mơ màng màng, không cần quản thế sự, thật tốt vô cùng.... Một cái tên tuyệt vời.

Cô nghiến răng, lòng tràn ngập hận ý.

"Được rồi, đó là tất cả những gì tình báo đưa về mà tôi có thể cung cấp cho cô. Tôi cần nhắc nhở cô, "Cẩm kê" có quan hệ xã hội rất phức tạp, nhân viên lui tới mật thiết, tình báo nhất định sẽ có chỗ sơ suất, đến lúc đó phải trông chờ vào năng lực tùy cơ ứng biến của cô cùng tạo hóa ban tặng."

"Cô đơn độc một mình đi vào chỗ nguy hiểm, không có bất kì viện trợ bên ngoài và trợ thủ nào, chúng tôi cũng không sắp xếp thêm tình báo, cho nên, không được tin tưởng bất kỳ ai."

"Lúc cần thiết, ngay cả tin tức tôi cung cấp cho cô cũng không cần tin, trừ khi tôi tự mình đến gặp cô."

"Cô.... Chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

Người phụ nữ gỡ xuống miếng băng gạc ở cổ tay, cử động gân cốt một chút, đưa một tay ra sau đầu, nới lỏng nút thắt mà bác sĩ buộc lại, từng lớp băng gạc rơi xuống, lộ ra một bóng hình lạ lẫm nhưng lại cùng tấm ảnh nào đó trên mặt bàn giống nhau như đúc.

"Tôi còn đường lui nào khác sao?"

Nàng ngồi trong bóng tối hỏi lại.

Người đàn ông im lặng trầm mặc, cuối cùng quay người rời đi để lại một câu.

"Trước khi bắt đầu, đến xem cô ấy chút đi."



"Tống đội, người nhà của cô đến, cô vẫn đang dưỡng thương, nguyên nhân xảy ra sự tình cũng có thể hiểu, cấp trên quyết định cho cô nghỉ ngơi, trở về chờ thông báo đi."

Cánh cửa sắt mở ra, Tống Dư Hàng vươn tay, điều tra viên giúp cô tháo mở còng tay.

Cả đêm không ngủ, sắc mặt cô xám xịt vì thức trắng, hốc mắt trũng sâu, đầu tóc rối bời, ngơ ngác đi về phía trước.

Thấy cô bước ra, Quý Cảnh Hành vội đỡ cô xuống bậc thang, mẹ Tống cũng đang đợi ở bên ngoài.

Nhìn thấy bà, Tống Dư Hàng cúi đầu khàn giọng gọi: "Mẹ—"

Hốc mắt liền đỏ hoe.

Mẹ Tống không nói gì, biết trong lòng cô khó chịu chỉ xoa đầu cô giống như khi còn nhỏ.

"Được rồi, mẹ biết cả, chúng ta về nhà thôi."

Trên đường trở về xe đi ngang qua siêu thị nơi cô lái xe một mình mua thức ăn ngày hôm đó.

Tống Dư Hàng ngẩn người nhìn chăm chăm ra ngoài cửa: "Chị, dừng lại, em đi mua chút đồ, tối nay chúng ta ăn lẩu đi."

Nấu lẩu rất tốn thời gian, bình thường cô rất không thích chúng.

Quý Cảnh Hành chỉ xem như cô đột nhiên đổi tính chứ không hề biết đây là món ăn yêu thích của Lâm Yêm.

Một người phương nam khẩu vị thanh đạm, nhưng lại thích ăn lẩu.

Hiếm khi cô có chút hào hứng, Quý Cảnh Hành lập tức đỗ xe bên đường.

"Được, chúng ta cùng đi, vừa hay mẹ cũng đã lâu không ra ngoài mua sắm."

Tống Dư Hàng không nói gì theo hai người xuống xe, đến khi vào siêu thị, mẹ cô cùng Quý Cảnh Hành đẩy xe hàng đi vào bên trong, vừa xoay người cô đã biến mất.

Bãi đỗ xe

Phòng bảo vệ

"Xin chào, cảnh sát, tôi muốn xem camera giám sát ngày 25 tháng 01." Tống Dư Hàng lấy thẻ ID ra đưa cho đối phương, đợi cho đối phương xem xong thì bỏ lại vào trong áo khoác.

Nhân viên bảo vệ lộ vẻ khó xử: "Thật ko may, ngày hôm đó đường dây đang bảo trì, thường xuyên bị cắt điện, camera giám sát cũng không hoạt động."

Tống Dư Hàng sắc mặt rét run: "Sớm không bảo trì, muộn không bảo trì, tại sao lại bảo trì lúc đó?"

"Cũng không phải." Sợ cô tức giận, bảo vệ có chút rối rít.

"Cửa hàng quy định, ngày 25 hàng tháng sẽ tiến hành kiểm tra, cô không tin.... không tin tôi liền cho cô xem."

Vừa nói, nhân viên bảo vệ vừa lấy xuống một chồng lớn giấy thông báo trên tường, ngón tay chấm nước bọt đếm một mạch cho đến ba tháng trước.

"Đây, đây là thông báo trước một ngày."

Sau khi đưa biên lai cho cô, nhân viên bảo vệ lại gõ vào máy tính, mở camera giám sát ngày hôm đó, màn hình một màu đen kịt.

"Xem đi, tôi thật không có lừa cô."

Tống Dư Hàng mím môi muốn nói gì đó, điện thoại trong túi chợt rung lên.

Là Quý Cảnh Hành.

Cô bắt máy: "Không có gì, em đi toilet, hai người mua xong rồi sao? Mua xong chúng ta gặp ở bãi đỗ xe."

Sau khi tắt điện thoại, nhân viên bảo vệ vẫn chăm chú nhìn cô, đoán chừng đang thắc mắc tại sao cảnh sát điều tra cũng phải lén lút như vậy.

Tống Dư Hàng trở lại nét mặt thường thấy: "Ngày hôm đó có ai có hành động gì đó khác thường khiến anh chú ý đến không?"

Nhân viên bảo vệ lắc đầu: "Nơi này một ngày không biết bao nhiêu người ra vào, tôi gặp cũng không ít người."

"Được rồi, cảm ơn." Tống Dư Hàng tạm thời rút lui.

Có vẻ như manh mối bắt đầu với việc tìm người động tay đến chiếc xe đã bị cắt đứt.

Khả năng đối phương bị hung thủ phía sau sai khiến, giống như hai anh em tên béo vậy, cho nên cô cũng không ôm quá nhiều hi vọng.

Việc quan trọng nhất bây giờ là tìm thời cơ thích hợp đến hộp đêm Hoan Ca một chuyến, tìm cái người được xưng gọi 'Chị Hồng' này.