Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 72



Dù sao Trần Kế Tông cũng là đích tử của Trần Đình Giám, sau khi Lăng Châu Tri phủ xét xử xong vụ án này, lập tức trình vụ án lên kinh thành.

Tính cách Cảnh Thuận Đế dịu dàng nhân hậu, mà lòng nhân ái này chủ yếu thể hiện trên người thần tử mà ông ta thiên vị, cho nên dù có người trình chứng cứ phạm tội của đối phương trước mặt, ông ta cũng có thể giả bộ hồ đồ và không phạt nặng đối phương.

Cảnh Thuận Đế nhờ vào việc tin tưởng nội các, tin tưởng đến mức bản thân ông ta chỉ hưởng lạc ở hậu cung, hoàn toàn giao triều chính cho nội các.

Có lẽ ý kiến của các lão khác nhau, nhưng đều là tâm can của ông ta, trong đó có cả Trần Đình Giám.

Nếu Trần Đình Giám muốn thiên vị cháu ruột thì Cảnh Thuận Đế sẽ khoan dung độ lượng, tìm cớ đánh Trần Kế Tông một trận rồi thả ra, nhưng Trần Đình Giám không muốn bênh vực nên đã tự mình đưa cháu trai vào đại lao với thái độ kiên quyết, Cảnh Thuận Đế cũng không hao tâm tổn trí nữa, chấp thuận xử phạt Trần Kế Tông treo cổ, hơn nữa còn chính tay viết tấm biển bốn chữ “Công chính nghiêm minh” và phái người đưa đến Lăng Châu phủ.

Tấm biển đưa đến Trần gia của Thạch Kiều trấn đã là trung tuần tháng chín.

Trần Đính Giám quỳ gối nhận tấm biển rồi treo cao tấm biển trong Đàm Viễn đường của nhà chính Trần gia rồi để cả nhà lạy ba lạy, lấy mẫu tử Tề Thị làm gương, lại một lần nữa nhắc nhở người nhà không được tham nhũng và lạm dụng quốc pháp, gây họa cho hương thân phụ lão.

Hoa Dương nhìn Trần Đình Thực.

Mẫu tử Tề thị bị nhốt ở đại lao Tri phủ, không bao lâu nữa sẽ bị xử tử, Quách thị mang hậu lễ của Trần gia về nhà thân mẫu, nghe nói ca ca và đệ đệ Hổ được đưa đến một tòa danh tự xa.

Cả đông viện, bây giờ chỉ còn lại một mình chủ tử Trần Đình Thực.



Người đàn ông gần năm mươi tuổi, vai rũ xuống và lưng hơi cong, đứng đó một mình, có vẻ rất đáng thương.

Hoa Dương lại không đồng tình với ông ta chút nào, cho dù Tề thị hay Trần Kế Tông gây vạ đến dân phụ thì đều là chuyện xảy ra bên cạnh ông ta, thế nhưng Trần Đình Thực lại ngu xuẩn đến mức không hề cảnh giác.

Nhìn Trần Kính Tông một chút, nàng chỉ dùng ánh mắt tán thưởng đánh giá hai vị phu huynh mấy lần, Trần Kính Tông đều phát hiện ra, còn ở đó kỳ kỳ quái quái nàng có thể nuôi nam sủng, nếu Hoa Dương thật sự muốn nuôi nam sủng thì có lẽ bên này nàng vừa chọn nam sủng xong rồi, Trần Kính Tông đánh đến đây, sao có thể để người khác đội mũ xanh cho hắn hơn hai mươi năm chứ.

Hoa Dương càng thích thủ đoạn nổi trận lôi đình của công công, hoàn toàn diệt sạch hai mầm tai họa bên nhà tổ Trần gia, lúc về kinh đưa người thành thật như Trần Đình Thực về, ai cũng nhìn chằm chằm, có lẽ tội danh "Túng thân phạm pháp" đã không còn cách nào đổ lên đầu công công nữa.

.

Ngày hôm sau Trần Đình Giám nhận được chữ mà đế vương ban thưởng, Trần trạch có một vị khách quý.

Bình thường nhìn thấy người mặc đồ tang, gia chủ không nên ra ngoài trong thời gian để tang, các tân khách mạo muội đến cũng là thất lễ, trừ phi có lý do hợp tình hợp lý.

Nếu đã là khách quý, Trần Đình Giám đã gọi ba nhi tử đến đây, bốn phụ tử đi vào với nhau.

Bên ngoài Trần trạch có một vòng bách tính chạy đến xem náo nhiệt.

Vốn dĩ một người vợ đang quét sân ở trong nhà, vừa nghe thấy ồn ào trên đường lập tức vứt chổi đi chạy đến với vẻ vô cùng hào hứng, chen vào giữa đám người rồi tiến lên phía trước, chỉ thấy một chiếc xe ngựa rất sang trọng dừng ở trước cửa Trần trạch, sau xe có tám thị vệ cường tráng đi theo. Trước xe ngựa, có một nam tử to béo đầu đội Dực Thiện quan và mặc long bào màu đỏ tía, nhìn bóng lưng thì thấy vòng eo thô hơn cái xô!