Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 188



Mặt Trần Bá Tông trầm xuống, một tay nắm lấy cánh tay tam đệ, một tay che miệng tam đệ lại, đưa người tới nơi khác dạy dỗ.

Tôn thị: “Ôi, mặc kệ bọn họ, chúng ta mau vào đi thôi, dọn dẹp một chút rồi ăn cơm chiều.”

Mãi cho đến khi bọn người Tôn thị rửa sạch tay, vây quanh bàn ăn ngồi xuống, Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông mới khoan thai tới muộn.

Du Tú ngồi ở bên người Tôn thị, nhìn chằm chằm một màn trước mắt này, không dám nhìn loạn ai.

Một nửa tâm tư của Tôn thị đặt ở trên người con dâu, một nửa đặt ở trên người Lão Tứ còn chưa biết cầm đũa mà nằng nặc đòi dùng đũa, ba đứa khác đều mặc kệ.

Ban đêm, Tôn thị sắp xếp cho Du Tú ngủ cùng với bà trong một cái phòng, dù sao trượng phu cũng đang ở kinh thành làm quan.

Tôn thị biết Du Tú ở trong nhà cũng đọc sách biết chữ, hỏi Du Tú có muốn đi theo ba nhi tử cùng đến học đường nghe giảng không.

Du Tú không muốn đi, nàng rất không quen thuộc với bên này, càng muốn ở bên người Tôn thị, hoặc là……

“Ta chơi với Tứ đệ đi.”

Du Tú nhìn về phía Trần Kính Tông đòi đi ra ngoài.

Tôn thị cười nói: “Được, tùy tiện dạo trong nhà, phía bắc có một dòng suối nhỏ, đến chỗ đó cũng được.”

Trần Kính Tông: “Cá!”

Ý tứ chính là, hắn muốn đến bên dòng suối!

Du Tú bèn dắt hắn đi đến chỗ dòng suối, Tôn thị phái một nha hoàn đi theo.

Học đường.

Tiên sinh dạy học đến tịnh phòng, nhân lúc này, Trần Hiếu Tông cười chọc chọc cánh tay đại ca: “Đại ca, đại tẩu tới nhà chúng ta ở, có phải huynh rất vui vẻ hay không?”

Trần Bá Tông mắt lạnh xem hắn.

Trần Hiếu Tông: “Ta thấy đại tẩu khá xinh đẹp, tiểu cô nương trấn trên của chúng ta cũng không đẹp bằng nàng, lớn lên nhất định sẽ xinh đẹp giống nương.”

Trần Bá Tông: “Nếu biết nàng là đại tẩu tương lai của đệ, đệ nói loại lời nói này có thích hợp không? Lại có, huynh đệ chúng ta đều là người đọc sách, đệ phải biết lễ thủ lễ, ở bên ngoài không nên tùy tiện đánh giá nữ tử, các nàng có đẹp hay xấu đều không quan hệ với đệ, lại càng không nên tùy ý xen vào, đó là việc làm ăn chơi trác táng.”

Trần Diễn Tông gật gật đầu: “Đại ca nói rất đúng.”

Trần Hiếu Tông chớp chớp mắt: “Ta còn nhỏ, không cần giảng quy củ như vậy.”

Trần Bá Tông: “Khổng Dung 4 tuổi làm lê, đệ đã 6 tuổi.”

Trần Hiếu Tông: “Được rồi được rồi, ta nghe các huynh.”

Sau khi tan học buổi sáng, ba huynh đệ tới gặp mẫu thân, Trần Bá Tông tiến vào nhìn quét qua trước sau một vòng.

Trần Hiếu Tông cũng quét, hỏi: “Nương, bọn Tứ đệ đâu?”

Dù sao đã biết rõ là đại tẩu, bảo hắn ta kêu tỷ tỷ hắn ta kêu không được.

Tôn thị: “Bên dòng suối phía bắc đấy, lão tứ kia tính tình hoang dã, đói bụng là biết trở về, bằng không ngày ngày đều có thể ăn vạ bên dòng suối.”

Trần Bá Tông: “Tứ đệ còn nhỏ, lớn thì tốt rồi.”

Tôn thị: “Ừm, các con đi qua nhìn xem đi, lại chơi thêm ba mươi phút rồi trở về.”

Ba huynh đệ lại cùng nhau đến bên dòng suối trước.

Bên dòng suối nhỏ róc rách chảy xuôi, Du Tú mệt mỏi ngồi ở trên đá than, nhìn Trần Kính Tông ngồi xổm bên bờ không ngừng dùng tay nhỏ lật tới lật lui cục đá.

Nàng không rõ, lật đá có cái gì vui đâu, cũng không rõ đệ đệ rõ ràng không tìm được mấy con cua sông nhỏ, vì sao còn có thể kiên trì không ngừng mà lật nữa.

Nàng muốn trở về, nhưng nàng đã đồng ý với Tôn bá mẫu sẽ chơi với đệ đệ, như thế nào có thể bỏ dở nửa chừng?

Du Tú vừa mới lười biếng trong chốc lát, đột nhiên phát hiện ba huynh đệ Trần Bá Tông đi tới phía bên này.

Nàng có chút chột dạ, vội đứng lên, một lần nữa ngồi xổm bên người Trần Kính Tông, giúp hắn lật đá.

Nam hài tử hai tuổi cũng không để ý nàng có ở đây không, chỉ lo chơi một mình.

“Ai, như thế nào mới bắt được một con cua đồng?”

Bên bờ để một thùng nước nhỏ, Trần Hiếu Tông thò qua xem, trêu chọc đệ đệ.

Trần Kính Tông nghe thấy giọng tam ca, vui vẻ, tam ca bắt cua đồng giỏi nhất, hắn lập tức đi qua giữ chặt tay tam ca, đẩy vào trong nước.

Đọc sách một buổi sáng, Trần Hiếu Tông đã sớm muốn chơi, cuốn ống quần xách thùng nước lên, lội vào trong sông tìm kiếm.

Cua đồng thích trốn ở chỗ nước có rêu hoặc là nơi bùn đất, biết quy luật này, tự nhiên tìm rất nhanh.

Chỉ trong chốc lát ngắn ngủn, Trần Hiếu Tông bắt được bảy tám con cua sông nhỏ, lấy lại đây cho đệ đệ xem.

Trần Kính Tông vui vẻ ngồi ở bên cạnh thùng nước, đều không được tam ca cho cầm.

Du Tú cũng đứng ở bên này, bội phục nhìn Trần Hiếu Tông: “Tam đệ thật lợi hại.”

Trần Hiếu Tông được khen nên càng ra sức bắt cua đồng.

Trần Bá Tông hơi hơi nhấp môi.

Lúc này, Trần Kính Tông đột nhiên dùng tay nhỏ hơi dơ của nó lau mặt, để lại một chút bùn.

Du Tú thấy, lấy khăn ra ngồi xổm xuống, muốn giúp hắn lau.

“Không cần muội, ta tới.”

Trần Bá Tông ngăn tay nàng, ngón tay dính chút nước ở thùng suối, quét một phát lên mặt đệ đệ, bùn liền biến mất hơn phân nửa, lại sau một chút, hoàn toàn sạch sẽ, chỉ còn một chút bọt nước, được Trần Bá Tông dùng cổ tay áo lau.

Du Tú cúi đầu, cảm thấy hình như Trần đại ca rất không thích nàng, còn không cho nàng chạm vào Tứ đệ.

Trên đường trở về, Du Tú theo bản năng dựa vào Trần Diễn Tông thoạt nhìn hiền lành nhất bên kia.

Thân thể Trần Diễn Tông yếu ớt nhưng lại thông minh từ bé, đại ca lại là người coi trọng lễ pháp như vậy, hắn ta khụ khụ, tìm một lý do đi nói chuyện với tam đệ.

Du Tú nghĩ nghĩ, đi đến bên người nha hoàn Tôn bá mẫu phái tới.

Trần Bá Tông ôm Tứ đệ ra cửa có thể đi một dặm mà về nhà mà nay một hai phải bắt người ôm, nhíu nhíu mi với bóng dáng nho nhỏ của Du Tú.

Mấy ngày kế tiếp, chỉ cần Trần Bá Tông có mặt, mỗi khi Du Tú muốn chăm sóc Trần Kính Tông, đều sẽ bị Trần Bá Tông đánh gãy.

Một ngày này, Trần Bá Tông để nhị đệ, tam đệ ở trong nhà, y đơn độc đi đến bên dòng suối đón Du Tú và Tứ đệ về nhà.

Sau đó y liền thấy, Du Tú lại tự lau mặt cho Tứ đệ.

Trần Bá Tông trầm mặt đi qua.

Du Tú nhìn thấy y liền sợ hãi, ngồi xổm bên dòng suối cúi đầu lật đá.

“Muội đi theo ta, ta có lời muốn nói với muội.”

Trần Bá Tông bảo nha hoàn chăm sóc Tứ đệ, hắn xụ mặt nói với Du Tú.

Du Tú không muốn đi, lại không dám không nghe hắn.

Trần Bá Tông mang theo Du Tú đi ra một khoảng cách, thấy nha hoàn không có nhìn về bên này, y mới nhấp nhấp môi, nhìn Du Tú lùn hơn hắn rất nhiều, hỏi: “Muội nên biết, muội là vị hôn thê của ta, chờ muội lớn lên, ta sẽ cưới muội qua cửa.”

Du Tú biết, nàng nắm chặt góc áo, nghiêng đầu nhìn về phía suối nước, không hiểu vì sao Trần đại ca phải nói chuyện này.

Trần Bá Tông: “Nếu muội là thê tử của ta, sao có thể tùy tiện đụng chạm đệ đệ ta?”

Du Tú mới bảy tuổi, bởi vì bị người giễu cợt nhiều mới sớm biết quan hệ của nàng và Trần Bá Tông, chuyện khác vẫn ngây thơ như cũ.

Nàng ngẩng đầu lên, cả trong đôi mắt hạnh hắc bạch phân minh đều là nghi hoặc.

Trần Bá Tông ma xui quỷ khiến nhớ tới lời tam đệ nói, nàng đúng là khá xinh đẹp.

Nhưng y vẫn phải giảng giải rõ ràng: “Chúng ta có hôn ước trong người, trước khi thành thân, muội và ta đều không thể có tiếp xúc thân thể, huống chi là tiếp xúc với người khác?”

Du Tú vẫn mờ mịt.

Trần Bá Tông dừng một chút, nói: “Tóm lại muội nhớ kỹ, muội là vị hôn thê của ta, không thể lại đụng vào nam nhân khác, đặc biệt là bọn đệ đệ của ta.”

Cái này dễ hiểu, Du Tú nhớ kỹ, thử nói: “Ta không chạm vào bọn họ, huynh có phải liền không chán ghét ta nữa hay không?”

Trần Bá Tông nhíu mày: “Khi nào ta chán ghét muội?”

Du Tú cúi đầu: “Huynh cũng chưa từng cười với ta, lúc nói chuyện với ta cũng đều hung dữ.”

Trần Bá Tông: “…… Ta chỉ là tuân thủ lễ pháp nghiêm ngặt, chẳng sợ chúng ta là hôn phu hôn thê, cũng không nên quá mức thân mật, bằng không sẽ làm mất danh dự của muội.”

Du Tú hơi hơi hiểu ra.

Từ đây về sau, gần như khi nào Du Tú nhìn thấy Trần Diễn Tông, Trần Hiếu Tông, Trần Kính Tông đều trốn tránh đi, đương nhiên, nàng cũng như thế với Trần Bá Tông, khác nhau là ở chỗ, nàng là ngại Trần Bá Tông mới trốn ba người kia, còn với Trần Bá Tông là thiệt tình sợ hãi, phụ thân đối xử với nàng còn chưa nghiêm khắc bằng Trần Bá Tông!

Nửa tháng sau, Du phụ hết bệnh rồi, mang thê tử cùng tới Trần gia nói lời cảm tạ, thuận tiện đón nữ nhi về.

Trần Kính Tông đã gọi tỷ tỷ nửa tháng, lúc này tỷ tỷ muốn đi, Trần Kính Tông khóc hết cả nước mắt.

Trần Diễn Tông vẫn mang theo một nụ cười như cũ, Trần Hiếu Tông cũng có một chút không nỡ như vậy, nhưng không đến mức gào khóc như giống đệ đệ hai tuổi.

Trần Bá Tông giống ngày thường, không có biểu tình dư thừa nào, đối xử với Du phụ Triệu thị cung kính có lễ, ánh mắt nhìn Du Tú, đạm bạc như nước.

Du Tú vẫn sợ hắn, cũng rất muốn tránh hắn, thế nhưng nàng cũng có chút buồn, người đều đã đứng ở trên xe ngựa, khi quay đầu lại, vẫn nhìn lại về phía Trần Bá Tông.

Trần Bá Tông nắm chặt tay.

Xe ngựa xuất phát.

Trần Hiếu Tông trước hết trêu ghẹo huynh trưởng: “Đại tẩu đi rồi, có phải đại ca rất khó chịu hay không?”

Trần Bá Tông lại lần nữa che miệng đệ đệ lại, mang về nhà giáo huấn, trước kia đều là giảng đạo lý, lần này Trần Bá Tông còn dùng hai bàn tay đánh mông tam đệ.

Trần Hiếu Tông ăn đánh chạy tới trước mặt mẫu thân cáo trạng.

Tôn thị: “Xứng đáng, biết rõ trong lòng đại ca ngươi khó chịu, ngươi còn một hai phải đi trêu chọc hắn.”

Trần Hiếu Tông: “Huynh ấy gặp nạn gì sao? Ta thấy huynh ấy vẫn giống ngày thường mà.”

Tôn thị: “Nó đó là hỉ nộ không biểu hiện ra ngoài, chỉ là công phu của hắn còn chưa tới nơi tới chốn, bởi vì ngươi mà lộ ra sơ hở.”

Trần Hiếu Tông như suy tư điều gì.

Xe ngựa đã rời khỏi trấn trên, Du phụ ngồi ngay ngắn, nghe thê tử dò hỏi tình hình nữ nhi cư trú ở Trần gia.

Triệu thị uyển chuyển hỏi hỏi nữ nhi ở chung với Trần Bá Tông như nào.

Du Tú nói đúng sự thật, chỉ che giấu đoạn lời nói Trần Bá Tông nói riêng với nàng ở bờ sông kia, bởi vì Trần Bá Tông không cho nàng nói cho người khác.

Triệu thị có chút lo lắng mà nhìn về phía trượng phu.

Nữ nhi còn nhỏ, Trần Bá Tông đã tới tuổi hiểu chuyện, lãnh đạm với nữ nhi như thế, hay là không thích?

Triệu thị vẫn chưa trông cậy vào thiếu niên lang động tình tư với nữ nhi mới bảy tuổi nhà mình, liền chỉ sợ Trần Bá Tông khinh thường gia cảnh nhà mình.

Du phụ chỉ khen ngợi có thêm với Trần Bá Tông: “Người này thông tuệ hơn người, trầm ổn nội liễm, rất có phong thái của phụ thân, tương lai tất thành châu báu.”

Ông tin tưởng Trần Đình Giám tuyệt không phải người thất tín bội nghĩa, cũng tin tưởng ánh mắt nhìn người của mình.

Triệu thị nhìn về phía nữ nhi, bà ngược lại không hy vọng nữ nhi đi theo Trần gia leo lên cành cao, chỉ hy vọng tương lai Trần Bá Tông đừng ghét bỏ nữ nhi, đừng khiến nữ nhi phải chịu ấm ức.

Du Tú an tĩnh ngồi trên xe, nàng mới bảy tuổi, còn chưa suy xét quá nhiều.

Thẳng đến năm mùa thu nàng cập kê này, Tôn thị mang theo Trần Bá Tông, Trần Diễn Tông, Trần Hiếu Tông từ kinh thành trở lại, chính vì việc hôn nhân của hai người.

Hàng xóm láng giềng sôi nổi tới cửa chúc mừng cha mẹ nàng.

Du Tú trốn ở trong phòng, nghe thấy bọn họ nói Trần Bá Tông mười chín tuổi đã đậu cử nhân, Trần bá phụ càng là vào Nội Các, mỗi người đều tôn một tiếng Trần Các lão.

Như vậy, đại công tử của Các lão gia, thật sự sẽ thích nàng sao?