Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 105



Màn đêm buông xuống, Hoa Dương gần như vừa nằm xuống là ngủ, hôm sau tỉnh lại, ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, Trần Kính Tông sớm đã đến vệ sở.

Phòng bếp bưng cơm sáng của Công chúa lên.

Sủi cảo pha lê, mì trộn gà xé, thịt dê kho tộ, vịt hấp, móng heo kho tàu, cá trích nấu canh……

Dùng đĩa chén tinh xảo xinh đẹp, mỗi phần đều không quá nhiều, cảnh đẹp ý vui cũng sẽ không làm người cảm thấy dầu mỡ.

Gió mát lạnh từ từ thổi vào nhà chính, mang theo mùi hoa nhàn nhạt.

Hoa Dương thong thả ung dung dùng cơm.

Bốn đại nha hoàn ở bên cạnh nhìn, thỉnh thoảng nói mấy lời dí dỏm chọc Công chúa nhoẻn miệng cười.

Tâm tình Hoa Dương rất tốt, sau khi ăn xong đến Xuân Hòa Đường ngồi trước ba mươi phút, Tôn thị, Du Tú, La Ngọc Yến đều đang có mặt.

Thấy tuy rằng Công chúa hao gầy, tinh thần nhìn rất không tồi, đám người Tôn thị cuối cùng cũng yên lòng.

Hoa Dương cố ý hoạt động gân cốt, còn đến Trần gia học đường đi một vòng, cách cửa sổ rộng mở đối mặt cùng mấy đứa Uyển Nghi.

Buổi chiều bọn nhỏ tan học, toàn bộ đều tới Tứ nghi đường, Uyển Thanh nhỏ nhất, năm nay cũng mới 4 tuổi, bắt đầu thích dính theo phía sau các ca ca tỷ tỷ.

Hoa Dương giữ bọn nhỏ ở lại cùng nàng ăn cơm chiều.

Uyển Thanh đồng ngôn vô kỵ: “Đĩa của Tứ thẩm bên này thật là đẹp mắt!”

Trần Đình Giám dù sao cũng là thủ phụ, lúc trước cũng đã làm Các lão mười năm, đồ vật sử dụng trong nhà sẽ không quá kém, chỉ là Trần Đình Giám, Tôn thị cũng sẽ không theo đuổi đồ vật tinh mỹ quá, chỉ có cô con dâu Công chúa là Hoa Dương này, làm cái gì cũng tùy tâm sở dục.

Hoa Dương cười nói: “Đẹp thì ăn nhiều một chút.”

Uyển Thanh liền ngoan ngoãn ăn cơm.

Bọn nhỏ thân thể khỏe mạnh đều ăn uống rất tốt, ngay cả Hoa Dương cũng không ăn nhiều như vậy.

Sau khi ăn xong Hoa Dương lại chơi trốn tìm với bọn nhỏ trong chốc lát, thẳng đến khi sắc trời tối đi, Du Tú, La Ngọc Yến đều đến đón bọn nhỏ rời đi, để ngừa quấy rầy Công chúa nghỉ ngơi.

Hoa Dương đúng là có chút mệt, nhưng gân cốt được giãn ra rất thoải mái.

Khi Trần Kính Tông trở về, Hoa Dương mới làm khô tóc dài mới gội, bồng bồng lòa xòa rối tung trên vai.

Thả tóc xuống, nhìn như khuôn mặt mảnh khảnh của nàng càng nhỏ.

Cách một cái bàn lùn, ánh mắt của Trần Kính Tông nhìn nàng vẫn cứ mang theo oán khí, trách nàng không giữ gìn thân thể.

Hoa Dương hừ nói: “Không muốn nhìn cũng đừng trở về, chờ ta dưỡng bệnh xong, ta lại phái người đến vệ sở thông báo cho chàng.”

Trần Kính Tông: “Nàng cứ việc không có lương tâm, cũng có lúc nàng phải chịu thua.”

Hoa Dương tiếp tục đọc sách, tâm tư lại đã sớm bay đến chuyện khác.

Lập tức tách nhau lâu như vậy, không thấy mặt còn ổn, một lần nữa nằm ở trên cùng một cái giường giống tối hôm qua, Trần Kính Tông mới đi vào giường Bạt Bộ, nàng liền bắt đầu nhũn tay chân ra.

Ngày hôm qua không có chén hoa sen dự bị, hắn thành thật ngủ, hôm nay chính là dự bị.

Thật ra Hoa Dương cũng không có cố ý nghĩ đến việc này, Triều Vân theo thói quen mà xin chỉ thị nàng muốn rửa đồ hay không, Hoa Dương do dự trong chốc lát, gật đầu.

Trần Kính Tông vào trong viện đánh răng, Hoa Dương vào nội thất trước.

Chờ Trần Kính Tông tiến vào, liền thấy nàng đã nằm xuống.

Trần Kính Tông đứng cởi áo ngoài ở trước tấm bình phong, tầm mắt đảo qua hoa sen chén đặt trên bàn trang điểm bên kia, đồ vật kia như đầu cá ngốc trôi lềnh bềnh trong chén.

Hắn cười cười, thổi mấy cái đèn.

Tới trên giường, Trần Kính Tông xốc chăn của mình lên, đưa lưng về phía Hoa Dương nằm xuống.

Hoa Dương:……

Liền ở ngay lúc nàng nghi hoặc người này sao có thể sửa tính tình, Trần Kính Tông nhàn nhạt mở miệng: “Mấy ngày nay đều không cần dự bị cái kia, ta không có hứng thú với tiên nữ gầy trên người không có mấy lượng thịt.”

Hoa Dương:……

Nàng rất tức, nhưng lúc này lại không thể mắng hắn, mắng thì thật giống như nàng đặc biệt ngóng trông chuyện kia rồi đặc biệt thất vọng.

Dừng một chút, Hoa Dương dường như đã ngủ lại bị hắn đánh thức, mơ hồ không rõ mà lầu bầu nói: “Chàng vừa mới nói cái gì?”

Nàng cho rằng Trần Kính Tông sẽ tiếp tục âm dương quái khí, trong bóng đêm, hắn lại chui vào ổ chăn của nàng, vừa ôm lấy nàng vừa hôn lỗ tai nàng, hơi thở nặng nề tựa như sóng nhiệt trong ngày mùa hè nóng bức, từng đợt đánh vào bên tai gương mặt nàng: “Ta nói, lão tổ tông ngài ăn cơm cho đàng hoàng, dưỡng trở về sớm một chút, chờ cả thân mình và tinh thần tổ tông đều bình phục, ta lại dùng sức hiếu thuận ngài.”

Hoa Dương:……

Nàng giơ tay tiếp xuống người hắn!

Trần Kính Tông đổi thành nằm thẳng, buồn cười tùy ý để nàng đánh, chờ nàng đánh đến thở hồng hộc, hắn lại kéo người vào trong lòng ngực, hôn môi nàng.

Hoa Dương choáng váng nghĩ, nàng sẽ không chủ động khuyên Trần Kính Tông, nhưng Trần Kính Tông tự mình nuốt lời đổi ý, nàng cũng sẽ không cười nhạo hắn.

Nhưng Trần Kính Tông chỉ hôn nàng thật lâu, cuối cùng giận dỗi dùng chăn quấn chặt nàng, hắn lại trở về ổ chăn bên cạnh.

Mười tám tháng tư là sinh nhật Hoa Dương.

Cảnh Thuận đế còn nhớ thương thân thể nữ nhi, hơn nữa đã ba năm không có đón sinh nhật cùng nữ nhi, mười bảy này đã sớm phái Tiểu Mã công công tới Trần phủ đón nữ nhi tiến cung.

Thái tử đọc sách ở Đông Cung, Cảnh Thuận đế và Thích Hoàng hậu ngồi ở Phượng Nghi Cung chờ nữ nhi.

Khi Hoa Dương tới, Đế Hậu cùng nhìn lại.

Tuy rằng mới qua bảy ngày, nhưng bảy ngày này Hoa Dương ăn ngon ngủ ngon, thịt trên mặt đã khôi phục hơn một nửa, xương eo tinh tế, dáng điệu uyển chuyển, xuân phong phất liễu nhu nhược động lòng người, khác với nàng ngày xưa ung dung hoa quý.

Cảnh Thuận đế yên tâm hơn một nửa, một nửa kia đương nhiên vẫn là đau lòng nữ nhi gầy, lần trước thật đáng thương.

Thích Hoàng hậu thì nghĩ, nữ nhi có thể khôi phục nhanh như vậy, trừ bỏ lành bệnh, khẳng định cũng là ở Trần gia thư thái, đặc biệt là Trần Kính Tông, vợ chồng son tất nhiên vô cùng ân ái.

“Hiện tại vừa lúc mẫu đơn nở, đi, một nhà ba người chúng ta đi ngắm hoa một chút.”

Cảnh Thuận đế rất có hứng thú đi chơi.

Hoa Dương, Thích Hoàng hậu đương nhiên mừng rỡ tiếp khách.

Bởi vì Hoa Dương thích mẫu đơn, Ngự Hoa Viên dường như nơi chốn đều có thể nhìn thấy bóng dáng mẫu đơn. Cảnh Thuận đế nhìn nữ nhi kéo cánh tay ông mà đi, hoài niệm nói: “Trẫm còn nhớ rõ khi Bàn Bàn mới sinh ra, mẫu đơn bên này còn chưa có nhiều như vậy, chờ Bàn Bàn ba tuổi, mẫu đơn vừa nở liền thích hái một đóa hoa to cài lên trên đầu.”

Hoa Dương: “Phụ hoàng sao không nhớ những chuyện tốt của ta chứ, nhớ những chuyện này thật làm người ta thẹn thùng.”

Cảnh Thuận đế: “Làm gì mà phải thẹn thùng, Bàn Bàn cùa trẫm đã có tư dung của mẫu đơn, lại có linh vận của trăng tròn, thiên vị mẫu đơn chính là mệnh số.”

Hoa Dương: “Ta là nữ nhi ngài, đương nhiên ngài phải khen, chỉ là khi ghi tạc sách sử truyền xuống, sợ là hậu nhân không tin.”

Cảnh Thuận đế: “Đó là do bọn họ không có cơ hội nhìn thấy con, nếu nhìn thấy con, liền sẽ biết những câu trẫm khen là thật.”

Hoa Dương nhìn mẫu hậu bên cạnh, cười nói: “Mỹ mạo của ta đều đến từ mẫu hậu, phụ hoàng đã khen mẫu hậu như thế bao giờ chưa?”

Thích Hoàng hậu giận liếc mắt nữ nhi một cái.

Cảnh Thuận đế ý vị thâm trường mà trao đổi ánh mắt với Thích Hoàng hậu.

Chạng vạng Thái tử cũng tới, nếu là sinh nhật, dù là nhà Đế Vương, trên bàn cũng không thiếu được một bát mì trường thọ.

Bàn tiệc bày ở trong viện Tê Phượng điện.

Ánh trăng mười bảy tuy rằng không tròn lắm, nhưng ánh trăng vẫn sáng trong như cũ, ấm áp chiếu xuống một nhà bốn người ngồi vây quanh ở bên nhau.

Ánh mắt Hoa Dương, theo thứ tự đảo qua phụ hoàng tươi cười từ ái, mẫu hậu dung mạo mỹ diễm giấu giếm uy nghiêm, cùng với đệ đệ gần đây vóc dáng lại cao lớn hơn mấy phần.

Trong lúc thất thần, nàng lại về tới những năm tháng trước khi ra khỏi cung, vô ưu vô lo mà làm Hoa Dương Công chúa của nàng.

Nếu phụ hoàng mẫu hậu vĩnh viễn đều sẽ không già đi, nếu về sau mỗi cái sinh nhật bọn họ đều sẽ trải qua cùng nàng, vậy thật tốt.

Ăn mì trường thọ xong, ngày hôm sau mới là sinh nhật chân chính.

Hoa Dương đi vào cung Phượng Nghi, Cảnh Thuận đế, Thích Hoàng hậu, Thái tử đều đã có mặt, lúc trước đã ước hẹn, sáng nay phải cùng nhau dùng cơm, thuận tiện tặng quà.

Cảnh Thuận đế tặng nữ nhi một cái mâm ngọc, phía trên có điêu khắc trăng tròn cực giống mặt trăng, văn án cây quế, nếu vào ban đêm treo ở ngọn cây, đúng như một vầng trăng tròn vậy.

Phần lễ vật này không giống phần đời trước Hoa Dương nhận được, lần đó tuy rằng cũng quý trọng, lại không dụng tâm bằng mâm ngọc này.

Xem ra trận bệnh này của nàng thật sự rất làm phụ hoàng lo lắng, chỉ có thể dùng món quà càng tốt biểu đạt tâm ý yêu con gái.

“Thật đẹp.” Hoa Dương yêu thích món quà không buông tay.

Nữ nhi thích, Cảnh Thuận đế liền vui.

Thích Hoàng hậu lại tặng một bộ váy áo trăng tròn, vì để tương xứng với lễ vật của Cảnh Thuận đế, gấm vóc kia nhu thuận, thêu đầy mẫu đơn hồng nhạt, ám văn bích sắc, ban ngày mặc sẽ không có vẻ quá đơn giản, ban đêm mặc cũng sẽ hiện ra ánh trăng.

Hoa Dương trêu chọc nói: “Thì ra phụ hoàng và mẫu hậu đã thương lượng từ trước.”

Thái tử nhìn phụ hoàng lại nhìn mẫu hậu, mặt lộ vẻ do dự.

Hoa Dương cười nói: “Không phải đệ chưa chuẩn bị lễ vật cho tỷ tỷ chứ?”

Thái tử đương nhiên đã chuẩn bị, chỉ là độ quý giá thua xa quà của phụ hoàng mẫu hậu, nhất thời có chút không đưa ra nổi.

Hoa Dương phí môi lưỡi một phen mới cầm được lễ vật của đệ đệ tới tay, là một bức tranh mỹ nhân mẫu đơn hắn ta tự họa, mỹ nhân đương nhiên chính là Hoa Dương.

Cái này làm cho Hoa Dương nhớ tới quà Trần Kính Tông đưa năm trước, không thể không nói, luận độ giống của ngũ quan, Trần Kính Tông vẽ càng giống.

Nhưng nàng vẫn rất kinh hỉ khen đệ đệ, cũng tuyên bố nàng sẽ treo bức họa này của đệ đệ ở thư phòng.

Thái tử liền cười.

Hoa Dương ở trong cung dùng cơm trưa, sau khi ăn xong liền không màng phụ hoàng giữ lại, rời cung trở về Trần phủ.

Nàng vừa trở về, Tôn thị, Du Tú, La Ngọc Yến liền đều đến, mỗi người mang theo một phần lễ vật, thậm chí Trần Đình Giám cũng viết một bức thư, nhờ thê tử chuyển giao.

Rốt cuộc năm nay Hoa Dương gặp nạn lớn, mọi người đều rất coi trọng lần sinh nhật này của nàng, Tôn thị còn sắp xếp gia yến đêm nay, cùng nhau chúc mừng ngày Hoa Dương sinh ra.

Tôn thị cười tủm tỉm: “Ta đã nói với Lão Tứ, bảo nó về sớm một canh giờ.”

Hoa Dương hổ thẹn nói: “Năm nay cứ như vậy, về sau phụ thân mẫu thân ngàn vạn không cần lại tốn công vì ta, đám nhóc Đại Lang còn chưa có, ta là trưởng bối, ngượng ngùng lắm.”

Tôn thị rất sảng khoái: “Được, đều nghe Công chúa!”

Tới chạng vạng, Trần Kính Tông quả nhiên trở lại trước, sau khi xuống ngựa hỏi thủ vệ gã sai vặt trước: “Công chúa hồi phủ chưa?”

Hắn sợ mẫu thân chuẩn bị sung túc, nàng lại ở lại trong cung khánh sinh.

Gã sai vặt cười nói: “Đã trở lại, ở trong cung dùng cơm trưa xong liền trở lại.”

Trần Kính Tông không có biểu tình dư thừa nào, phảng phất chỉ là thuận miệng hỏi thăm, Phú Quý phía sau trộm làm mặt quỷ.

Trần Kính Tông đi nhanh đến Tứ nghi đường, chỉ là gia yến bên Xuân Hòa Đường sắp bắt đầu rồi, hắn cũng chưa có thể nói mấy câu với Hoa Dương, Hoa Dương liền thúc giục hắn xuất phát nhanh lên.

Đêm nay thái sắc gia yến phong phú, Tôn thị chuẩn bị cho cha con Trần Đình Giám mấy chai rượu ngon dự bị, cũng chuẩn bị cho mẹ chồng nàng dâu các nàng rượu trái cây dự bị, uống chính là vui mừng.

Hoa Dương biết tửu lượng của mình không được, nhưng nhìn gia đình bên này đều đang đoàn viên, cha chồng, Trần Bá Tông, Trần Kính Tông đều có mặt, nàng rất vui vẻ, đứt quãng uống hai ly rượu trái cây.

Men say tác loạn ở trong cơ thể, mới về Tứ nghi đường, mới đơn giản rửa mặt một phen, Hoa Dương liền mềm tới phải dựa vào khuỷu tay rắn chắc của Trần Kính Tông.

Trần Kính Tông tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng: “Vui vẻ như vậy, thích tất cả mọi người khánh sinh vì nàng vậy sao?”

Có lẽ Công chúa chú ý phô trương, quả thực như thế, về sau hắn bảo mẫu thân hàng năm đều lo liệu yến tiệc khánh sinh cho nàng.

Hoa Dương say khướt lắc đầu.

Không thể giải thích cho hắn, cũng không muốn giải thích, nàng nhắm hai mắt, hương má ửng hồng lên, cánh môi hồng nhuận khẽ nhếch.

Trần Kính Tông thật ra còn tưởng lại phải chờ thêm mấy ngày.

Nhưng tối hôm qua phát hiện nàng lại chạy tới trong cung, Trần Kính Tông tuy rằng có thể thông cảm lòng yêu con gái của Cảnh Thuận đế, nhưng nhớ tới hai tháng phải chia lìa kia, hắn vẫn nổi lên lửa giận một phen.

Trước khi ăn tiệc, Trần Kính Tông đã hạ quyết tâm đêm nay liền phải muốn nàng, vì chuyện này, hắn thậm chí ngay cả một giọt rượu cũng không uống, vì chính là tiết kiệm đi thời gian say rượu.

Không nghĩ tới hắn không uống, nàng còn uống đến rất tận hứng, trong hơi thở đều là mùi rượu ngọt thanh.

Đừng nói rượu thơm, cho dù là mùi rượu tầm thường, Trần Kính Tông cũng không chê.

Hắn bế Hoa Dương vào nội thất.

Trên bàn trang điểm, chén hoa sen quen thuộc đang nằm đó, thứ đồ như cá ngốc cũng nằm đó.

“Vì ta mà trở về, có phải hay không?” Trần Kính Tông một tay ôm nàng, một tay nâng cằm nàng hỏi.

Công chúa say khướt dùng ánh mắt mê mang nhìn hắn, lại lắc đầu.

Trần Kính Tông:……

Khi thanh tỉnh không chịu nói câu nào dễ nghe, uống say cũng dỗ không được, chẳng lẽ nàng thật sự một chút cũng không…

Không chờ tâm Trần Kính Tông lạnh đi, Công chúa trong lòng bàn tay có khả năng ngủ bất cứ lúc nào, đột nhiên cười một cái, cứ việc chợt lóe rồi biến mất, vẫn là bị Trần Kính Tông nắm được.

Hơi thở hắn căng thẳng, câu lấy eo nàng lên trên: “Không chịu nói thật đúng không?”

“Ta ngược lại muốn nhìn xem, nàng có thể cậy mạnh bao lâu!”