Ta Rất Mỹ Vị

Chương 30



Nửa đêm, tiểu Mẫn đánh thức bạn học bên cạnh.

Trong đêm tối, bạn học mơ mơ màng màng tỉnh lại thấy cô ta tóc tai bù xù, suýt chút nữa bị dọa thét chói tai, sau đó dùng sức ngồi dậy: “Cậu làm gì vậy?”

Tiểu Mẫn vẫn không ngủ nổi, trên mặt nước mắt loang lổ: “Tớ muốn đi WC… Cậu đi với tớ có được không?”

Trước khi ngủ, tiểu Mẫn đã dày vò mọi người rất lâu, khó khăn lắm mới đồng ý ở lại trên núi. Đang ngủ ngon lành lại bị đánh thức, bạn học cũng không nhịn được bực bội, trở mình: “Cậu tìm người khác đi, tớ không dậy nổi.”

Tiểu Mẫn thấy cô ta xoay người không nghe, càng tủi thân hơn.

Chung một lều còn không để ý cô ta, nếu cô ta sang lều khác gọi người, chẳng phải kết cục càng bi thảm hơn sao.

Nhưng không nhịn tiểu được, tiểu Mẫn ra khỏi lều, không thấy có bất cứ lều nào còn sáng đèn, mọi người đều ngủ, chỉ có ánh trăng chiếu xuống mặt đất lạnh lẽo, nhưng cũng không chiếu sáng nổi rừng cây u ám.

Tiểu Mẫn càng muốn khóc, bật đèn pin soi xung quanh, run run rẩy rẩy đi sang bên cạnh.

Từ nhỏ giác quan thứ sáu của cô ta đã tương đối mạnh, nhưng không ai tin cô ta, ngược lại cảm thấy cô ta đang ảo tưởng, cô ta không gặp được chuyện gì có thể làm chứng cho mình.

Tiểu Mẫn cầu nguyện, đừng dùng tính mạng của chính mình để chứng minh.

Cô ta bước thấp bước cao đi về phía trước, nghĩ đến đi WC bên cạnh lùm cây, cô ta thật sự ngại ở nơi cắm trại, nhưng trong hoàn cảnh khó khăn này đành phải vậy thôi.

Tiểu Mẫn vén váy, ngồi xổm xuống, vừa định cởi quần, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng, lập tức cứng đờ cả người, toàn thân rét run. Tiếng hít thở đó còn hình như càng ngày càng gần, toàn thân tiểu Mẫn run lẩy bẩy, lại nhịn tiểu đã lâu nên lập tức đi ra quần.

Nhưng bây giờ tiểu Mẫn không quan tâm được nhiều như vậy, cổ họng nghẹn lại, không phát nổi ra tiếng, trong lòng cực kỳ sợ hãi, cho đến khi cảm nhận được càng ngày càng gần sát sau lưng, cuối cùng nức nở một tiếng, hôn mê bất tỉnh.



Chu Sâm đang ngủ bỗng hoảng hốt vì hụt hơi, như bị một tảng đá lớn đè trước ngực. Anh thở hổn hển mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy Hạ Thì ghé vào ngực mình, tay chân cũng quấn rất chặt.

Chu Sâm gỡ mãi không ra chỉ có thể xoay người, đổi tư thế nằm nghiêng.

Bây giờ trời vẫn tờ mờ sáng, Chu Sâm không ngủ nổi nữa, hai mắt nhìn lều chằm chằm.

Mà Hạ Thì còn đang nói mớ: “A Sâm…”

Đêm ngủ cũng gọi tên bạn trai?

Chu Sâm cẩn thận nghe, ngoài biệt danh của mình cô chỉ nói gì mà “nya nya”.

… Làm bạn trai thật không dễ dàng gì.

Khu vực dựng lều có tiếng con gái nức nở, liên miên không dứt, như có như không, Chu Sâm nghe nhưng không để tâm. Anh cũng không cảm thấy có gì nguy hiểm, sinh vật nguy hiểm nhất đang nằm trong lòng anh rồi.

Chu Sâm bị Hạ Thì ôm cứng như thế cho đến hơn 7 giờ, Hạ Thì cuối cùng cũng tỉnh lại.

Tinh thần Hạ Thì sáng láng, ngẩng đầu hôn Chu Sâm một cái.

Nói thật, sáng sớm là thời điểm Chu Sâm cảnh giác nhất. Trải qua một đêm say giấc nồng và tiêu hóa, sinh vật lúc này có ham muốn ăn nhất. Nhưng hôm nay vẫn tốt, tối hôm qua Hạ Thì đã ăn bữa khuya rồi.

Hạ Thì không dùng túi ngủ, với tố chất thân thể cô có lẽ không có gì là vấn đề, cô bò dậy khỏi người Chu Sâm, bắt đầu chải tóc, sửa sang lại vẻ ngoài.

Chu Sâm cũng chết lặng ngồi dậy theo, anh đã tỉnh táo từ sớm rồi.

Tiếng khóc bên ngoài vẫn cứ thỉnh thoảng truyền vào tai, mà bây giờ rất nhiều người lục tục tỉnh dậy, bọn họ cũng nghe thấy tiếng khóc đó, thò đầu ra xem.

Vừa nhìn đã ngây người, tóc tai tiểu Mẫn rối loạn, quần áo không gọn gàng ngồi giữa khu vực cắm trại khóc lóc.

Mạnh Chương bực mình thức dậy, không có phong độ ga lăng gì nữa: “Sáng tinh mơ diễn cái gì mà diễn? Không phải nói tối hôm qua có con ma nào thèm cô nhỏ dãi ba thước sao, sao không gặm cô đi luôn đi.”

Những người khác cũng nghĩ lại lời tiểu Mẫn nói tối qua, ai cũng châm chọc.

Bạn học của tiểu Mẫn đi đến cạnh cô ta, còn ngửi thấy mùi lạ, sắc mặt lập tức đặc sắc hẳn lên.

Rạng sáng, tiểu Mẫn tỉnh lại trong cơn gió lạnh, cũng không biết vì sao mình lại không chết, nước tiểu đã hong gió, nhớ lại bản thân tiểu ra quần, lúc đi đến chỗ cắm trại thì cảm xúc của cô ta đã hoàn toàn không ổn rồi, ngồi sụp xuống khóc.

Đáng tiếc, mọi người đang ngủ rất sâu, không ai bị cô ta đánh thức, người tỉnh lại duy nhất là Chu Sâm cũng ngó lơ cô ta.

“Thật sự… Thật sự khó hiểu mà…” Tiểu Mẫn nghẹn ngào, giọng nói khàn khàn: “Tối qua, suýt chút nữa tớ đã…”

Mọi người nào có hứng thú nghe cô ta bịa chuyện: “Suýt chút nữa bị kéo đi hả? Không phải cô không bị kéo đi sao, đại nạn không chết, tất có phúc cuối đời, vui vẻ đi.”

Tiểu Mẫn không biết vì sao mình không sao, cô ta tin chắc bản thân không bị ảo giác, nhưng bây giờ không ai tin cô ta, ngược lại còn châm chọc, cô ta hận tại sao bản thân lại không bị thương.

Hạ Thì cầm tấm khăn to khoác lên cho cô ta, dịu dàng nói: “Tôi tin cô, mau đứng lên thay quần áo rồi xuống núi, về nhà nghỉ ngơi cho tốt, rời khỏi nơi này là tốt rồi.”

Thật thánh mẫu - mọi người thầm nghĩ.

Tiểu Mẫn nhìn Hạ Thì, lần đầu khóc lớn tiếng: “Cảm ơn chị, chị, em biết chị đang an ủi em, hu hu…”

Chạm vào bàn tay mềm mại mát lạnh của Hạ Thì, cô ta lập tức cảm thấy tuy mọi người không đặc biệt như cô ta, không biết sự thật trái lại còn mắng cô ta, nhưng ít nhất có một người tốt nguyện ý an ủi cô ta.

Hạ Thì đỡ tiểu Mẫn vào lều của cô, giúp cô ta kéo kín lều lại: “Mau xử lý một chút đi.”

Sau khi Hạ Thì đi ra, Mạnh Chương xoa đôi mắt nói: “Chị dâu, tính chị tốt quá, còn an ủi cô ta, làm màu mà, nhát gan thì đừng đi cắm trại.”

Bạn gái Mạnh Chương cũng nói: “Đúng đấy, chị, chị không thấy chị càng quan tâm cô ta còn càng làm quá à, ôi chúng ta chạy nhanh thôi, đừng chung đường với họ nữa, thật đáng ghét.”



Đoàn người Mạnh Chương nhanh chân thu dọn xong, gặm bánh mì qua loa, xuống núi ăn bữa tiệc lớn.

Sau khi ra khỏi nơi cắm trại, Mạnh Chương kêu một tiếng: “Từ từ đã, đây là cái gì?”

Anh ta khom lưng nhặt thứ gì đó lên, mọi người nhìn qua, là răng, to mà sắc nhọn, vừa nhìn đã biết của mãnh thú.

“Fuck, cái gì đây, trên núi sao lại có dã thú? Chẳng lẽ có sói?” Sắc mặt Mạnh Chương rất đặc sắc, may mà tối qua họ không gặp nguy hiểm gì. Nhưng gần đây rõ ràng không có mãnh thú, nếu không anh ta cũng không dám chọn chỗ này.

“Có phải là chó không?” Có người nói.

Nhưng hình dạng và kích thước đó không giống chó, nhưng nếu muốn hỏi bọn họ giống cái gì thì cũng không ai trả lời được.

Bạn gái Mạnh Chương cười lạnh một tiếng: “Là quái thú đó, tối qua cắn cô gái kia, xem ra tuổi già sức yếu rồi, chưa gặm được đã rụng răng rồi.”

Mọi người đều cười vang: “Có lý, có lý.”

Chu Sâm liếc nhìn Hạ Thì.

Hạ Thì cũng vô tội nhìn Chu Sâm, cười nhe răng với anh.

Chu Sâm nhíu mày, rõ ràng anh nhớ rõ Hạ Thì đều nuốt gọn, sao lại chỉ có một răng, hay là răng của động vật khác?

Chu Sâm không nhịn được hỏi: “Răng không thể ăn?”

Hạ Thì kề tai thì thầm với anh: “Cắn vào ngón tay em, răng bị gãy rồi.”

Chu Sâm: “…” Đúng là bị gãy.



Đó chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, mọi người không đặt trong lòng, cùng lắm thì khi xuống núi chú ý một chút, nhưng cũng không xảy ra chuyện gì, có thể thấy tiểu Mẫn hoàn toàn nghiện diễn rồi. Sau khi xuống núi không bao lâu, Chu Sâm nhận được điện thoại.

Lâm đại sư nói dồn dập: “Chu Anh làm ướt bùa tôi đưa cho rồi, còn bỏ vệ sĩ đi hẹn hò, bị Thẩm Đoan Minh đưa đi rồi.”

Từ sau chuyện của Thẩm Cẩm Minh, Chu Sâm tăng cường bảo vệ người nhà trên tất cả các phương diện, nhưng trên đời vẫn không có gì là vẹn toàn, vẫn có người trong nhà bị bắt cóc.

Lúc này, trong lòng Chu Sâm không hề dao động, thậm chí còn muốn cười lạnh.