Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị [Dịch Full]

Chương 90: Viện phúc lợi Ái Tâm



"Anh nói anh cùng một người cá đuôi lam bạc trong bình hôn môi, sau đó lại cùng một con quỷ trong gương trên một đoàn tàu sắp nổ hôn môi?" Tiểu Bạch Lục giọng mơ hồ chậc một tiếng, "Lịch sử tình cảm của anh thật không giống người thường." 

Bạch Liễu lơ đễnh: "Chỉ là nhân vật trong trò chơi mà thôi, mà hôm nay em nghe lâu vậy không cúp máy, sao vậy, muốn nói đủ ba tiếng sao?" 

"Nếu như có thể, em đúng là muốn gọi đủ ba tiếng." Tiểu Bạch Lục lãnh đạm nói, "Dù sao cũng tính phí theo phút, mà hôm nay hiếm thấy tất cả mọi người đều ra ngoài hấp dẫn sự chú ý của đám trẻ nít dị tật kia, trước mắt chỉ có em và Mộc Kha thành công thông báo người đầu tư ngày mai cần làm gì." 

"Cô bé mù Lưu Giai Nghi kia động tác cũng rất nhanh, mặc dù không nhìn thấy, nó một mức dán tường mà đi, mới vừa rồi em che chở nó một chút, dẫn đi đứa trẻ nít đang đuổi theo nó, nó hẳn sẽ nói chuyện điện thoại xong về nhanh thôi." 

"Hai thằng nhóc còn lại tốc độ còn khá nhanh, em nhớ tên là Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ, mặc dù gọi điện thoại nhưng khóc suốt, không nói rõ được cho người đầu tư mai tới dự lễ." 

Tiểu Bạch Lục vừa chạy nhanh vừa thông báo tình huống cho Bạch Liễu, giọng hơi hổn hển, song vẫn mạch lạc rõ ràng: "Anh có thể yên tâm, em tương đối cảnh giác, khi em không biết rõ anh và người đầu tư của hai đứa nhóc kia có thù hay không, em và Mộc Kha cố ý tránh mặt họ, không bị họ phát hiện bọn em gọi điện cùng nhau, hơn nữa có thể vì có họ hấp dẫn sự chú ý của quái vật, tối nay bọn em mới gọi điện dễ như thế." 

"A đúng rồi, quên không nói với anh, trẻ nít dị tật tối nay không chỉ có một." Tiểu Bạch 

"A không trẻ tật nay không có một." Tiểu Lục bình tĩnh bổ sung, "Có ba con, có khuyết tật khác nhau, không phải con tối qua, một con ngồi chồm hỗm dùng tứ chi để bò, môi tím bầm, một con tứ chi biến dạng, ngoặt vào bên trong, lúc chạy trông như bị thọt, tỉ lệ tay chân và thân thể rất kì quái, còn một con tóc và da trắng không bình thường, lúc nãy em trốn trong cầu trượt nhìn ra, không rõ lắm, nhưng con ngươi nó hẳn là màu tím hồng." 

Bạch Liễu từng sống trong viện mồ côi, khá quen thuộc đối với một vài dị tật thường gặp, hắn như có điều suy nghĩ: "Nghe cảm giác giống bệnh tim, dị dạng xương, với bệnh bạch tạng." 

Đều là bệnh mang tính chất bẩm sinh, trùng hợp với dị tật của mấy đứa trẻ còn sống sót trong viện mồ côi tại thế giới thực. 

Bạch Liễu nhanh chóng phát hiện hai điểm kì lạ. 

Một: Mặc dù ở viện mồ côi trẻ em có dị tật khá nhiều, nhưng cuối cùng sống sót đều là trẻ em có dị tật bẩm sinh, rốt cuộc là vì sao? 

Hai: Tại sao tại thế giới thực trẻ em dị tật đều sống sót, mà ở thế giới này lại biến thành quỷ hồn? 

Điểm thứ nhất Bạch Liễu còn cần nhiều tin tức hơn để giải thích, nhưng điểm thứ hai Bạch Liễu cảm thấy mình đã có đáp án. 

Bạch Liễu có điều hiểu ra dùng ngón tay nghịch nghịch đồng xu trước ngực, rơi vào trầm tư —— 

—— dựa theo tin tức trước mắt phó bản cung cấp, trẻ em bình thường, cũng chính là trẻ em không có dị tật bị tiếng sáo hấp dẫn mất tích, sau khi mất tích chưa từng xuất hiện, mà trẻ em dị tật hiện tại cách thức tử vong chưa rõ, sau khi chết đích xác có thể biến thành quái vật lén lút ra ngoài chơi đùa. 

Nhưng cũng không phải sẽ không chết. 

Dựa vào quy tắc phó bản 《 Viện mồ côi Ái Tâm 》 mà Bạch Liễu biết hiện tại, sáu đứa trẻ còn sống trong hiện thực, bao gồm Lưu Giai Nghi, hẳn là tồn tại phản xạ NPC trẻ 

trẻ còn sống trong hiện thực, bao gồm Lưu Giai Nghi, hẳn là tồn tại phản xạ NPC trẻ nít dị tật trong phó bản, mà NPC trẻ nít dị tật trong 《 Viện mồ côi Ái Tâm 》 đã chết hết, vậy thì tương ứng, sáu đứa trẻ còn chưa xảy ra chuyện gì trong thực tế đại khái phải chết mới phù hợp quy luật của phó bản. 

Song giờ cả sáu đứa tại hiện thực đều được Lục Dịch Trạm trông chừng gắt gao, khả năng tử vong vô cùng thấp, ngược lại người duy nhất rất dễ bị dị hóa thành quái vật chính là Lưu Giai Nghi vừa mới vào trò chơi. 

Chẳng qua từ sự sắp đặt trước sau như một của hệ thống tới xem —— để phù hợp với logic phó bản, đám trẻ trong hiện thực hơn nửa là vẫn phải chết. 

Vậy vấn đề ở chỗ nếu chúng phải chết, chúng sẽ chết như thế nào? 

"Cho nên rất có thể trẻ nít dị tật sống sót ở hiện thực kia cuối cùng sẽ chết, nhưng khi mình vào trò chơi chúng còn sống, nếu chúng tử vong, thì sẽ tử vong theo cách nào đây..." 

Bạch Liễu tựa vào tường lẩm bẩm. 

Trò chơi khi tải không thể thoát khỏi thực tế, cưỡng ép nhập số liệu của 【 NPC tử vong 】, 【 thế giới thực 】 sẽ có BUG, cũng sẽ bị 【 Lục Dịch Trạm 】 quan hệ mật thiết với NPC nhận ra có gì đó không đúng, dĩ nhiên hệ thống có thể sử dụng thủ đoạn lưu manh thủ tiêu tất cả số liệu trí nhớ liên quan đến NPC này, tuy nhiên trí nhớ của 【 người chơi 】 không thể xóa sổ, Bạch Liễu sẽ biết chỗ này có BUG, nếu vậy phiên bản chính thức 【 hiện thực 】 sẽ mất đi ý nghĩa với rất nhiều 【 người chơi 】. 

Cho nên vấn đề ở chỗ, sáu đứa trẻ phải chết rốt cuộc phải chết như thế nào mới phù hợp logic của phó bản và logic của thế giới thực, không bị coi như cưỡng ép tải số liệu BUG? 

Bạch Liễu đột nhiên nghĩ tới đống thi thể ngày đó hắn thấy tại bệnh viện, Lục Dịch Trạm thần sắc ngưng trọng nói với hắn: 

【 Đám trẻ lúc mới vào bệnh viện kết quả kiểm tra đều trúng độc bình thường, nhưng một ngày sau đột nhiên phát tác... Vết hoen tử thi và hiện tượng co cứng xuất hiện quá

một ngày sau đột nhiên phát tác... Vết hoen tử thi và hiện tượng co cứng xuất hiện quá sớm, cảm giác như đã chết từ rất sớm... 】 

Đúng, chính là điểm này, kéo dài tử vong. 

Bạch Liễu bỗng nhiên nghĩ tới —— đây là cách thức hợp lý nhất, phù hợp logic thông thường hơn nữa không dẫn tới BUG. 

Sáu đứa trẻ này không phải không trúng độc nấm, mà là sức đề kháng của chúng tốt hơn, có thể chống chọi với nấm độc lâu hơn, triệu chứng trúng độc kéo dài mãi sau mới xuất hiện, cho nên trước khi Bạch Liễu vào trò chơi, chúng còn chưa có triệu chứng gì, song không có nghĩa là chúng không trúng độc. 

Hoặc là nói chúng đang bước trên con đường dẫn tới hoàng tuyền, nhưng kiểm tra y học không có tác dụng, cho nên trừ Bạch Liễu đang trong trò chơi, không có người nào phát hiện. 

Sáu đứa trẻ may mắn còn sống thực ra vẫn bị bao phủ dưới bóng ma tử vong. 

Bạch Liễu híp mắt —— hơn nữa nếu thế giới thực là một phiên bản của phó bản trò chơi, cách chết của trẻ em trong ngoài trò chơi liệu có phải giống hệt nhau? 

Tiểu Bạch Lục không quấy rầy Bạch Liễu trầm tư, cậu an tĩnh chờ Bạch Liễu hỏi tiếp, không cúp điện thoại —— dù sao tính tiền theo phút. 

Bạch Liễu trầm mặc một hồi sau đột nhiên hỏi: "Hai hôm nay viện mồ côi có ăn nấm không?" 

"Không." Tiểu Bạch Lục lời ít ý nhiều, "Em coi như khá nhạy cảm với mùi vị của nấm, trong thức ăn em ăn hẳn không hề có nấm." 

"Trên người mấy đứa trẻ nít dị tật đuổi theo em có mùi nấm sao?" Bạch Liễu đổi một ý nghĩ. 

Tiểu Bạch Lục trả lời rất nhanh: "Không biết, bọn em cách chúng nó rất xa, không để gần để xác định mùi vị trên người, anh cần em đến gần xác định sao? Dĩ nhiên không miễn phí." 

"Không, tạm thời không." Bạch Liễu nhanh chóng gạt bỏ đề nghị to gan của Tiểu Bạch Lục, "Tốc độ di động của đám trẻ nít không hề chậm, nếu không có người khác dời sự chú ý, em đứng quá gần rất dễ bị bắt." 

Hơn nữa căn cứ theo miêu tả trong Sách Quái Vật, trẻ em một khi bị bắt được liền hoàn toàn mất tích, Bạch Liễu bên này chỉ còn 6 điểm giá trị sinh mạng, những lời hắn nói trước đó với Tiểu Bạch Lục không hoàn toàn là nói dối —— so với chính hắn, Tiểu Bạch Lục giá trị sinh mạng còn đầy đúng là quan trọng hơn nhiều lắm, Bạch Liễu sẽ dùng hết thảy bảo đảm người bạn nhỏ tham tiền này an toàn. 

"Nhưng anh cần em đến gần đúng không?" Tiểu Bạch Lục giọng bình tĩnh. 

"Đúng." Bạch Liễu cực kỳ thành thật, "Anh không chỉ cần em đến gần, anh còn cần em tìm được nhược điểm của chúng." 

Hắn cần mở khóa nhược điểm của quái vật, dựa vào nhược điểm khống chế đám trẻ nít dị tật du đãng vào ban đêm, so với để mặc chúng đêm nào cũng đuổi theo trẻ em thì an toàn hơn nhiều, lực công kích của trẻ nít dị tật theo như Bạch Liễu thấy thì kinh khủng hơn người bệnh thực vật nhiều lắm, có thể nói là một kích giết chết. 

Bây giờ còn chưa có trẻ em mất tích, rất có thể vì mục tiêu của trẻ nít dị tật quá nhiều quá phân tán, một khi bị chúng ghim, rất dễ dàng bị bắt đi. 

Hơn nữa khiến Bạch Liễu thấy nguy hiểm hơn chính là, tối qua một con, tối nay ba con, số lượng trẻ nít dị tật đang tăng nhanh. 

"Anh đúng là cần em đến gần chúng giúp anh tìm nhược điểm, chuyện này rất quan trọng với anh, dĩ nhiên anh sẽ trả tiền cho em." Bạch Liễu nhẹ giọng nói, "Nhưng không phải tối nay, bạn nhỏ, tối nay quá nguy hiểm, anh không hi vọng em làm loại chuyện này, chờ tối mai anh tìm được cách bảo vệ em rồi chúng ta lại làm." 

Đối diện an tĩnh một cách quỷ dị, đại khái một phút sau, Tiểu Bạch Lục như chưa nghe thấy gì đổi đề tài: "Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ đã vào nhà rồi, ba đứa trẻ nít kia đuổi theo em, thưa quý ngài người đầu tư, tối nay tổng cộng nói chuyện điện thoại hết 31

theo em, thưa quý ngài người đầu tư, tối nay tổng cộng nói chuyện điện thoại hết 31 phút, giảm giá cho anh phần lẻ, hết 3000 tệ, anh đã nợ em 6000 tệ." 

Tiểu Bạch Lục ngữ điệu lễ phép song không mất hùng hổ dọa người: "Thiếu tiền lương bồi liêu của trẻ vị thành niên là thói quen xấu, hi vọng ngày mai khi gặp mặt anh có thể nhanh chóng nộp hóa đơn 6000 tệ này, cảm ơn chiếu cố, chúc một buổi tối tốt lành, quý ngài người đầu tư." 

Dựa theo tình hình tối qua, lúc này Tiểu Bạch Lục nên dứt khoát cúp máy, nhưng hôm nay cậu nói xong vẫn không cúp. 

Bạch Liễu có thể nghe thấy tiếng hít thở cùng tiếng bước chân chạy nhanh trong không gian trống trải, sau lưng còn có tiếng cười hì hì của đám trẻ nít, tiếng thở dốc và tiếng khóc nức nở đè nén của Mộc Kha, tiếng bước chân dân dần từ dồn dập trở nên chậm chạp, cảm giác xào xạc như đang giẫm cát biến thành tiếng đạp bê tông cứng rắn, tiếng cười của trẻ nít sau lưng dần xa —— họ hẳn sắp về đến phòng. 

Tiểu Mộc Kha phí sức chạy theo sau Tiểu Bạch Lục, cậu nhóc bị Tiểu Bạch Lục kéo chạy nguyên một đêm, vì tim không tốt nên bờ môi tím tái, vẫn cắn răng bám theo, không nháo loạn, hình như cũng biết Tiểu Bạch Lục kéo mình chạy là vì muốn tốt cho mình. 

Bởi Tiểu Mộc Kha biết nếu không có Tiểu Bạch Lục kéo mình chạy, cậu bé tối nay khẳng định không chống đỡ được đến khi gọi điện xong cho người đầu tư. 

Nếu không có biện pháp thông báo cho người đầu tư, ngày mai cậu không thể tham gia lễ rửa tội, đây là chuyện rất nghiêm trọng, nói không chừng họ sẽ phạt cậu. 

Mà tối nay nếu không có người đầu tư của Tiểu Bạch Lục nói một câu nhờ Tiểu Bạch Lục hỗ trợ trông nom cậu, cậu bạn trông rất lạnh nhạt như Tiểu Bạch Lục nhất định sẽ không quản cậu sống hay chết. 

Tiểu Mộc Kha trộm nhìn điện thoại trên tay Tiểu Bạch Lục, tại sao người đầu tư tiên sinh lại nhờ Tiểu Bạch Lục giúp cậu nhỉ? 

Hơn nữa tại sao Tiểu Bạch Lục còn chưa cúp máy? Đã đến phòng ngủ rồi, giáo viên

Hơn nữa tại sao Tiểu Bạch Lục còn chưa cúp máy? Đã đến phòng ngủ rồi, giáo viên thấy họ sẽ bị mắng. 

"Em còn gì muốn nói sao?" Bạch Liễu rất thức thời bắt chuyện, "Em về đến phòng rồi đúng không? Sao còn chưa cúp máy? Muốn kiếm thêm tiền?" 

"... Mấy phút này không tính tiền." Giọng Tiểu Bạch Lục như không truyền hết tới, có chút trầm thấp không nói nên lời, cậu nói nhanh như đang che giấu cái gì, "Hai game kinh dị anh kể tối nay rất hay, có thể bù vào." 

Bạch Liễu kinh ngạc nhướng mày: "Tối nay em tốt với anh vậy á? Vừa xóa số lẻ vừa dùng thứ khác bù..." 

"Tút tút tút ——" 

Đối diện không chút do dự cúp điện thoại. 

Bạch Liễu: "..." 

Rõ ràng muốn khen hắn chơi game không tệ lại còn, hắn lúc mười bốn tuổi có ưỡn ẹo vậy sao? 

Oa, ghê quá. 

Bạch Liễu cất điện thoại, ánh mắt hắn rơi vào chiếc giường rơm ẩm ướt quá độ, bỗng nhiên híp lại. 

Tối nay hắn một mực ngửi được trên người người bệnh thực vật mùi thực vật thối như có như không, song vì đang bận đối phó với Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ, không đi xác định xem đó là mùi gì, chỉ cảm thấy giống mùi thực vật hư thối, khá giống rơm rạ lâu ngày, nhưng còn một thứ mùi của loài thực vật khác, ẩn úp dưới mùi rơm rạ nồng nặc. 

Bạch Liễu sờ cái cổ bị cắn của mình, ở đó còn lưu lại chất nhầy trong miệng quái vật, Bạch Liễu dùng ngón tay phết một chút xuống ngửi ngửi —— mùi máu của hắn, mùi rơm rạ ẩm mốc, ẩn dưới đó còn có thứ mùi gì rất nhạt... 

Bạch Liễu thần sắc bình tĩnh cho ngón tay vào miệng. 

—— chất nhầy có mùi nấm nhạt nhẽo.

—— chất nhầy có mùi nấm nhạt nhẽo. 

Ngửi không rõ lắm, nhưng nếm thì có thể nếm ra. 

Ở đây trẻ con không ăn nấm, ngược lại là người bệnh ăn nấm? 

Thức ăn duy nhất của bệnh nhân trong phòng ICU chính là dược vật y tá mang vào phòng mỗi ngày. 

Mà dược vật rõ ràng không phải nấm, bởi nó là chất lỏng, mặc dù không loại trừ khả năng trong chất lỏng chứa các thành phần nấm, nhưng so với khả năng này, Bạch Liễu cảm thấy có khả năng khác cao hơn. 

Ánh mắt Bạch Liễu dừng trên chiếc giường rơm trước mặt. 

Hắn tiến lên đi xung quanh giường rơm một vòng, càng xem càng có cảm giác kì dị, vật này vừa nhìn thì giống giường, nhưng ánh đèn lờ mờ, hơi nước phủ 24 giờ không gián đoạn, cùng với rơm rạ bắt đầu mọc mốc —— tất cả điều kiện trên cộng lại, khiến Bạch Liễu cảm thấy, đây không phải giường, mà càng giống phòng đào tạo nấm tiêu chuẩn, mà giường rơm chính là máy đào tạo nấm. 

Bạch Liễu vén ga trải giường màu trắng lên, lộ ra một mảng lớn rơm rạ khô héo, tùy ý gạt hai cái là có thể thấy nấm nhỏ vừa nảy mầm lộ ra, có vài loại nấm Bạch Liễu biết, một vài ăn được một vài không ăn được, tổng thể mà nói đều là chủng loại thường gặp, ăn cũng không thể kéo dài tuổi thọ, có chút thậm chí mang độc, ăn vào chết ngay —— năm đó tại viện mồ côi Bạch Liễu ở cũng có đứa trẻ ăn nhầm thiếu chút nữa không cứu lại được. 

Bạch Liễu lục soát chỗ nấm nảy mầm trong đống rơm, xác nhận tất cả đều là các loại nấm thông thường, hắn như có điều suy nghĩ. 

Thứ những người bệnh kia ăn hẳn không phải chỗ nấm này —— vậy nấm họ ăn rốt cuộc là cái gì? 

Tầm mắt Bạch Liễu đặt trên giường rơm, trước đó khi hắn ở ICU, bởi người bệnh thực vật một mực nằm trên giường bệnh, không nhúc nhích như không có tri giác vậy, mà giá trị sinh mạng của Bạch Liễu cũng không cao, cho nên Bạch Liễu không đơn độc đi

giá trị sinh mạng của Bạch Liễu cũng không cao, cho nên Bạch Liễu không đơn độc đi quấy rối người bệnh, lục soát ra dưới giường họ có phải đều là các loài nấm thông thường như ở đây hay không. 

Bây giờ nhìn lại rất có thể nấm mỗi phòng đào tạo ra đều khác nhau. 

Vấn đề mấu chốt chính là tại sao lại có sự khác nhau giữa hai bên? Nấm mọc ra trong ICU là thuộc chủng loại gì? 

Bạch Liễu cảm thấy hết thảy câu trả lời đều ẩn núp trong thứ mà hệ thống gọi là 【 thuốc hay tục mệnh 】. 

"Mộc Kha." Bạch Liễu lẩm bẩm, tựa như đang thở dài, "Bây giờ thì phải xem cậu có thể tìm ra 【 thuốc hay tục mệnh 】 rốt cuộc là gì trong một đêm hay không." 

—————— 

Phòng ICU. 

Mộc Kha thoi thóp bò ra từ dưới gầm giường, đỡ thành giường thở hổn hển đứng lên. 

Cậu đứng dậy xong đầu chóng váng, đi chưa được mấy bước lại thở hổn hển lùi lại ngồi trên giường bệnh. 

Mộc Kha ngồi trên chiếc giường Bạch Liễu nằm trước đó, cả người mệt lả ngã xuống, vùi đầu vào vải trắng còn vương mùi Bạch Liễu, như con chim non chưa trưởng thành vùi đầu vào cánh chim mẹ, đây là hành động tìm kiếm cảm giác an toàn. 

Nỗi sợ hãi sau khi thoát chết trong đường tơ kẽ tóc khiến tay chân cậu run rẩy mạnh, mặc dù Mộc Kha vừa rồi núp dưới giường đã uống mấy chai thuốc tẩy trắng tinh thần hồi phục đầy giá trị tinh thần, lí trí cơ bản khôi phục, nhưng giá trị sinh mạng của Mộc Kha chi nhiều hơn thu, dẫn tới trạng thái cơ thể cậu vô cùng kém. 

Cậu bị hút quá nhiều máu, lâm vào trạng thái sốc mất máu, tay chân co quắp không ngừng run rẩy. 

Mộc Kha cắn răng co rúc trong cái chăn vương mùi Bạch Liễu mà run lẩy bẩy, hốc mắt đỏ bừng, cố gắng khôi phục nhanh hơn một chút, thời điểm bị quái vật hút máu cậu

đỏ bừng, cố gắng khôi phục nhanh hơn một chút, thời điểm bị quái vật hút máu cậu cho rằng mình phải chết, đến cuối cùng Mộc Kha mắt nổ đom đóm, mạch máu trên mu bàn tay đều xẹp hết lại. 

Song cậu nhất định phải bị hút đến trình độ này, trạng thái phơi bày ra ngoài của cậu và Bạch Liễu mới giống nhau, Bạch Liễu mới có thể giả trang thành cậu thuận lợi cắm vào đội của Miêu Phi Xỉ. 

Mộc Kha nhắm mắt lại, cậu nhớ tới kế hoạch Bạch Liễu bàn với cậu trước đó nhằm dời đi sự chú ý, giúp bản thân mình dễ chịu hơn chút. 

Kế hoạch của Bạch Liễu vô cùng đơn giản lại to gan, chính là trò chơi 【 cốc giấy và quả quýt 】. 

Chính là giấu quả quýt dưới một cái cốc giấy, sau đó xáo trộn các cốc với nhau để đối phương đoán xem quả quýt ở cái cốc nào, người đầu tư giống nhau như đúc chính là cốc giấy, giấu dưới cốc giấy là Bạch Liễu, quả quýt mà bọn Miêu Phi Xỉ muốn tìm. 

Kế hoạch tưởng chừng như đơn giản này có rất nhiều vấn đề phức tạp phải giải quyết. 

Vấn đề đầu tiên, ánh mắt Mộc Kha rơi vào ba chiếc cốc giấy to bằng nhau Bạch Liễu để trên bàn, cậu cau mày: "Bề ngoài của anh và bệnh nhân trong ICU không hoàn toàn giống nhau, nó nhỏ dài hơn anh." 

"Đúng, không sai, không riêng gì chuyện này, cha con Miêu Phi Xỉ là người chơi cấp bậc S-, họ hoàn toàn có thể hành động không theo quy tắc chúng ta đặt ra." Bạch Liễu thật nhanh xáo trộn ba chiếc cốc giấy, giọng không nhanh không chậm, "Họ có năng lực trực tiếp bóp nát cốc giấy, sau đó kiểm tra xem bên dưới có quả quýt họ muốn tìm hay không —— cũng chính là tôi." 

Bạch Liễu vừa nói vừa bình tĩnh bóp xẹp ba chiếc cốc giấy, để lộ ra quả quýt màu vàng cam bên dưới, sau đó như không có chuyện gì xảy ra ném cốc giấy vào thùng rác. 

Mộc Kha chậm rãi nuốt nước miếng, "... Vậy phải làm sao bây giờ?" "Cho nên bước đầu tiên, chúng ta phải khiến họ cho rằng, ba chiếc cốc giấy này họ

không có năng lực tùy tiện bóp nát, mới có thể bắt họ đi theo quy tắc trò chơi." Bạch Liễu lấy ra ba chiếc cốc khác, dùng ngón tay chỉ ở một cái cốc, bên trên viết 【 A+ 】, "Tôi sẽ ngụy trang thành một quái vật cấp A+, đồng thời giả trang cả ba quái vật, thời 

gian y tá giao ban chỉ có mười lăm phút, coi như họ là người chơi cấp S-, khi đồng thời đối mặt ba quái vật cấp A+, tôi cảm thấy họ sẽ nghiêng về chỉ giết một con." 

"Nhưng anh chỉ có một, làm sao đồng thời giả trang thành ba..." Mộc Kha chưa nói xong liền dừng. 

Bạch Liễu lấy tốc độ hoa cả mắt nhanh chóng xáo trộn cốc giấy, trong lúc nhất thời chỉ thấy được tàn ảnh, mà cốc giấy viết 【 A+ 】 bởi vì thành tàn ảnh, trông giống như cả ba cốc giấy đều viết A+ vậy, Bạch Liễu mỉm cười giương mắt: "Dựa vào tốc độ." 

"Còn vấn đề vẻ ngoài cậu nói, bệnh nhân ở đây bệnh càng nặng người càng dài nhỏ, mà đối với người chơi như chúng ta mà nói, có hai chỉ tiêu để cân nhắc bệnh có nặng hay không." Bạch Liễu ngước mắt nhìn thẳng Mộc Kha, "Hai chỉ tiêu đó là giá trị sinh mạng và giá trị tinh thần, từ suy luận khách quan, chúng ta chỉ cần giảm giá trị sinh mạng và giá trị tinh thần xuống còn chừng khoảng giống quái vật là được." 

"Giá trị sinh mạng giảm rất đơn giản, mà muốn giảm giá trị tinh thần thì phải lợi dụng quái vật bệnh nhân mới được." 

Mộc Kha mím môi, trên mặt cậu viết rõ ràng hai chữ phản đối với kế hoạch này, rất nhanh cậu lên tiếng phản bác: "Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ là người chơi lâu năm, trò lừa bịp đơn giản này rất khó lừa gạt đến họ, coi như là một người chơi mới như tôi, cũng có thể dựa vào trí nhớ phân biệt ra chiếc cốc giấy nào là chính xác, nhưng khi chúng ta giảm giá trị sinh mạng và giá trị tinh thần xuống quá thấp, mà nếu đối phương tìm ra..." 

"Anh sẽ chết, Bạch Liễu." Mộc Kha nhìn Bạch Liễu, ánh mắt mang theo chút cầu xin, "Anh sẽ chết thật đó." 

"Mộc Kha, cái chính của kế hoạch không phải sự sống chết của tôi, tôi chẳng qua chỉ đang hưởng một nửa giá trị sinh mạng của chính mình mà thôi." Bạch Liễu dùng chất

đang hưởng một nửa giá trị sinh mạng của chính mình mà thôi." Bạch Liễu dùng chất giọng bình tĩnh gần như tàn khốc nói với Mộc Kha, "Mục đích chính của kế hoạch là để cậu an toàn ở trong ICU một buổi tối tìm thuốc hay tục mệnh." 

"Sau khi 

trong tay cậu có tiền đặt cược - 【 thuốc hay tục mệnh 】, nhiệm vụ thân phận chính của cậu liền hoàn thành, mà nhiệm vụ bên tuyến thân phận phụ, cũng chính là bên trẻ em thì Tiểu Bạch Lục trước mắt hoàn thành nhanh nhất, cậu chỉ cần tiền là có thể sai khiến cậu nhóc kia làm việc, nó sẽ phối hợp với cậu, từ đó qua cửa, nếu tôi chết rồi, cậu liền mang theo 50 điểm giá trị sinh mạng khác của tôi qua cửa, biết chưa?" 

Mộc Kha lã chã khóc, điên cuồng lắc đầu: "Tôi không làm được! Tôi thật sự không làm được!" 

"Không làm được chúng ta cùng chết đi, Mộc Kha." Bạch Liễu lạnh nhạt nhìn thẳng Mộc Kha, khi hắn nói những lời này, trên mặt hãy còn mang nụ cười không để ý. 

Bạch Liễu không hề uy hiếp Mộc Kha, hắn chỉ rất bình tĩnh kể một sự thật, nếu Mộc Kha không làm được, họ rất có thể sẽ cùng chết ở chỗ này. 

Mộc Kha bị nụ cười của Bạch Liễu làm cho rùng mình, cậu cúi đầu cắn chặt môi dưới như đang tự đấu tranh không nói gì, cách rất lâu mới nâng đôi mắt ướt nước nhìn Bạch Liễu: "Tôi, tôi sẽ cố thử..." 

Giọng Bạch Liễu hòa hoãn, hắn vỗ vai Mộc Kha: "Nhưng tôi chết là khả năng tồi tệ nhất, cho nên chúng ta cần phòng ngừa nó xảy ra, trò chơi đơn giản như 【 cốc giấy và quả quýt 】 rất dễ lộ tẩy trước mặt người chơi cũ, bạn từ nhỏ của tôi còn chơi qua mười mấy lần là có thể đoán trúng 100%, vì vậy thứ chúng ta cần chuẩn bị không chỉ là trò 【 cốc giấy và quả quýt 】 đơn giản." 

Mộc Kha hai mắt ngấn lệ mông lung nhìn Bạch Liễu: "Không chỉ là trò cốc giấy và quả quýt đơn giản?" 

Bạch Liễu: "Đúng, trò cốc giấy và quả quýt hai tầng, giống như tuyến thân phận đôi trong phó bản này vậy."

trong phó bản này vậy." 

"Hơn nữa chúng ta còn chuẩn bị sẵn đáp án tầng thứ nhất của cốc giấy và quả quýt cho họ." Bạch Liễu lấy ra sáu cái cốc mới tinh, giống nhau như đúc đặt lên bàn. 

Hắn cúi đầu tùy tiện lấy ra một cái bút trong ngăn kéo, viết 【 Bạch Liễu 】 lên một chiếc cốc giấy, viết 【 Mộc Kha 】 lên một chiếc cốc giấy khác, sau đó sắc mặt bình tĩnh úp cốc 【 Bạch Liễu 】 lên trên cốc 【 Mộc Kha 】. 

Bạch Liễu đem một cái cốc viết 【 Mộc Kha 】 úp lên cái cốc viết 【 quái vật 】. Cuối cùng, Bạch Liễu úp cái cốc viết 【 quái vật 】 lên trên cái cốc viết 【 Bạch Liễu 】. Mộc Kha mê mang nhìn hành động của Bạch Liễu. 

"Đây là đáp án của tầng thứ nhất." Bạch Liễu chỉ chữ trên cốc giấy, giảng giải cho Mộc Kha, "Ba cốc giấy này theo thứ tự là Bạch Liễu, Mộc Kha, quái vật đúng không? Sau đó họ nhất định sẽ không dễ dàng tin tưởng như vậy, họ sẽ hoài nghi thân phận của tôi, cho nên chúng ta chuẩn bị xong đáp án tầng thứ hai." 

Bạch Liễu lật tầng cốc giấy bên trên, lộ ra cốc giấy bên dưới: "Đây là đáp án tầng thứ hai họ sẽ thấy, sau đó ——" Bạch Liễu mặt không biểu tình bắt đầu nhanh chóng xáo trộn cốc giấy, rồi dừng lại hất cằm, mỉm cười hỏi Mộc Kha, "Bây giờ đoán xem quả quýt ở cốc nào?" 

Mộc Kha rất tự tin với trí nhớ của mình, cậu chỉ vào cái cốc viết 【 Mộc Kha 】: "Cái này." 

"Đoán sai rồi." Bạch Liễu cong khóe miệng, hắn mở ra cái cốc thứ ba, "Quả quýt nằm dưới cốc 【 quái vật 】." 

"Tại sao lại thế?!" Mộc Kha rất kinh ngạc, "Tôi rõ ràng thấy anh đặt quả quýt dưới cái cốc 【 Mộc Kha 】." 

"Người quả nhiên là động vật bị lừa dối bởi tin tức chính mình đạt được, cậu nhớ không lầm, nhưng tôi ăn gian." Bạch Liễu rũ mi, ý cười không rõ, trên tay từ từ nhấc cốc 【 Bạch Liễu 】 lên, trong ánh mắt kinh ngạc của Mộc Kha, ngón út và ngón trỏ Bạch Liễu

Bạch 】 lên, trong ánh mắt kinh ngạc của Mộc Kha, ngón út và ngón trỏ Bạch Liễu kẹp lấy mép cốc nhẹ nhàng kéo một cái, hai cốc giấy bị hắn chia thành ba cái. 

Bạch Liễu ngước mắt, khẽ cười: "Một trò lừa bịp thô thiển mà thôi, cậu thật ra nhớ không sai, nhưng tôi còn làm thêm một tầng chuẩn bị —— tôi úp lên trên cốc giấy thân phận 【 Bạch Liễu 】 ba cái cốc khác, cậu chẳng qua chỉ thấy tầng cốc thứ hai, nhưng thực ra có ba tầng, cho nên 【 quả quýt 】 là tôi, thực ra giấu ở dưới tầng cốc thân phận thứ ba." 

Bạch Liễu cầm quýt lên: "Đổi cách nói khác, tại tầng cuối cùng của trò chơi cốc giấy và quả quýt, tôi sẽ còn lợi dụng những tin tức khác che thêm một tầng ngụy trang lên thân phận của tôi, coi như tầng cốc thứ ba bảo vệ chính tôi, mê hoặc hai cha con Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ." 

"Mà họ tuyệt đối sẽ không nghi ngờ tin tức mình có được ở tầng này." Bạch Liễu bẻ quả quýt thành hai nửa, đưa một nửa cho Mộc Kha. 

Hắn cười như không cười: "Bởi tin tức này do một nửa khác của quả quýt nói cho họ, Mộc Kha, ăn quýt không?" 

Mộc Kha có chút ngây ngốc lắc đầu, từ chối không ăn quýt Bạch Liễu đưa, cậu đã bị hành động của Bạch Liễu làm cho ngốc ngốc, còn chưa hiểu hết được, thấy Mộc Kha từ chối Bạch Liễu thờ ơ nhún vai, bóc vỏ quả quýt ăn. 

Nháy mắt cắn vào, mặt Bạch Liễu hơi vặn vẹo một chút, hắn nghiêm mặt chậm rãi nhè múi quýt vào cốc giấy viết 【 Bạch Liễu 】: "... Chậc, quýt ở bệnh viện chua quá." 

Mà cách thức hoán đổi thân phận 

thành công của kế hoạch chính là —— quái vật lấy thân phận Bạch Liễu chết đi, Mộc Kha lấy thân phận quái vật an toàn ở trong ICU một đêm. 

Còn quả quýt Bạch Liễu lấy thân phận Mộc Kha, chờ ở nơi nguy hiểm nhất - ngay dưới mí mắt hai cha con Miêu Phi Xỉ. 

Vì đạt thành mục đích này, Bạch Liễu cho ba người, hoặc là nói ba 【 quái vật 】 đội hai tầng 【 cốc giấy thân phận 】 trở lên.

tầng 【 cốc giấy thân phận 】 trở lên. 

Sau khi 【 xáo trộn thân phận 】 lần thứ nhất, Bạch Liễu cho Miêu Cao Phụ một đáp án đối ứng thân phận đơn giản —— quái vật bị giết chết là 【 Bạch Liễu 】, quái vật ẩn núp dưới giường là quái vật thật, mà quái vật hắn ta mang đi là 【 Mộc Kha 】. 

Nhưng Miêu Cao Phụ dĩ nhiên không tin tưởng đáp án dễ thấy mà Bạch Liễu đưa cho. 

Vì vậy Bạch Liễu chuẩn bị cho Miêu Cao Phụ vòng chơi 【 cốc giấy và quả quýt 】 thứ hai. 

Tại vòng chơi 【 cốc giấy và quả quýt 】 thứ hai, Bạch Liễu rất to gan giao quyền 【 xáo cốc giấy 】 cho Miêu Cao Phụ, hắn và Mộc Kha dùng các loại phương thức ám chỉ cha con họ Miêu rằng thân phận của mình không bình thường, chẳng hạn như hành động trợ giúp Bạch Liễu nhìn như ẩn núp nhưng thực ra rất rõ ràng của Mộc Kha, hay hành động trợ giúp người bệnh thực vật đầy bất thường của Bạch Liễu, kích thích sự nghi ngờ của Miêu Cao Phụ, khiến Miêu Cao Phụ không ngừng sửa 【 nhãn thân phận 】 trên người ba quái vật, cuối cùng, Miêu Cao Phụ sẽ giống Mộc Kha vô cùng tin tưởng trí nhớ mình, sau đó —— phạm sai lầm y hệt Mộc Kha từng phạm. 

Quá tin tưởng kinh nghiệm và tin tức mình lấy được để cho ra kết luận, Miêu Cao Phụ hoài nghi quả quýt nằm dưới cốc giấy 【 Mộc Kha 】, từ đó kích hoạt tầng 【 cốc giấy thân phận 】 thứ ba Bạch Liễu đã chuẩn bị —— cuộc gọi tự chứng minh từ Tiểu Mộc Kha. 

Mộc Kha thở hổn hển ngẩng đầu nhìn thời gian —— hiện tại đã 9 giờ rưỡi, tất cả y tá bắt đầu tuần tra, nhưng Mộc Kha không nghe được tin tức người bệnh nào tử vong, cũng không có tiếng đánh nhau, cho nên xác suất rất lớn là tầng cốc giấy bảo vệ thứ ba của Bạch Liễu phát huy tác dụng. 

Cậu nằm trên giường, hai mắt bởi kích thích quá độ mà thất thần, vô ý thức thở dài một cái. 

Quá trình thực hiện kế hoạch, là Mộc Kha phải phụ trách dẫn hai cha con họ Miêu vào ICU, bị dị hóa tinh thần và giảm giá trị sinh mạng tới mức bề ngoài trở nên nhất trí với

ICU, bị dị hóa tinh thần và giảm giá trị sinh mạng tới mức bề ngoài trở nên nhất trí với quái vật, cùng với giữ vững tỉnh táo ở mức giá trị tinh thần thấp để phối hợp với Bạch Liễu, cuối cùng cũng là quan trọng nhất, cậu dùng thân phận quái vật đã chết hoàn mỹ an toàn nghỉ ngơi một buổi tối, dựa theo chỉ thị của Bạch Liễu tìm ra 【 thuốc hay tục mệnh 】 từ giá sách. 

Tất cả bộ phận nguy hiểm còn lại —— đều do Bạch Liễu phụ trách. 

Mộc Kha nhắm mắt, nhịp tim cậu còn chưa hoàn toàn khôi phục bình thường, cậu ấn ngực mình, có thể cảm giác được trái tim yếu ớt của mình đang thình thịch thình thịch vang —— bởi sợ hãi, bởi nghĩ mà sợ. 

—— bởi quá trình thực hiện kế hoạch rất nhiều lần thiếu chút nữa lật xe. 

Miêu Phi Xỉ căn bản không dựa theo giả thiết ban đầu của Mộc Kha mà hành động, gã ỷ vào thuộc tính và giá trị vũ lực cao của mình muốn giết chết tất cả quái vật, còn thiếu chút nữa thành công, nếu không phải Bạch Liễu cứng rắn dựa vào kĩ năng và đạo cụ chống cự Miêu Phi Xỉ mười phút, Miêu Phi Xỉ nói không chừng thật sự có thể đạt thành tựu Triple Kills trong ICU, mà Mộc Kha hiện tại tuyệt đối đã die. 

Sau khi khôi phục nhịp tim bình thường, Mộc Kha thở phào nhẹ nhõm, cậu rúc trên giường nghỉ một hồi, miễn cưỡng thích ứng trạng thái thân thể, cắn răng lảo đảo đứng lên, bắt đầu sửa sang lại một đống hỗn độn trong phòng bệnh. 

Thời gian không nhiều, cậu phải tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ.