Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị [Dịch Full]

Chương 248: Cho đến khi cái chết chia cắt chúng ta



Edit : Hằng Nguyễn

🚫 DỊCH SAU CẤM SAO CHÉP, THAM KHẢO DƯỚI MỌI HÌNH THỨC ! 🚫

Chương 284 - Tôi muốn ở bên người tôi ghét mãi mãi, cho đến khi cái chết chia cắt chúng tôi một lần nữa

Rudy trên sân khấu chụm tay lại thành loa, cười lớn: "Bạch Liễu! Đồng ý đêeee!"

"Cậu ta vừa mượn váy cưới của tôi đấy!" Rudy cười đến chảy cả nước mắt, "Tôi không cho mượn, chỉ đưa mạng che mặt cho cậu ta, thế mà cậu ta lại còn định nhào tới cướp váy cưới của tôi, thiếu điều muốn rách bươm luôn rồi này!"

Alex đột nhiên ngẩng đầu lên, cậu ta mơ mơ màng màng ôm eo Rudy, nghiêm túc nhìn quanh quất: "—— Ai muốn xé áo cưới của Rudy đâu!"

Rudy cười sằng sặc, cúi đầu hôn Alex.

Alex say khướt được hôn thì im thin thít, ánh mắt Rudy tỏa sáng lấp lánh nhìn Bạch Liễu, bên trong tràn đầy chân thành tha thiết hiền hòa và chúc phúc.

"Đồng ý cậu ta đi, Bạch Liễu, hai người thật sự yêu nhau mà."

Nụ cười hạnh phúc của Rudy ẩn chứa một nỗi buồn lặng lẽ:

"Đừng đợi người yêu của cậu chết đi rồi mới thấy hối tiếc, mỗi giây phút các cậu ở bên nhau đều rất quý giá."

Hắc Đào quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu cầm bó hoa, háo hức chờ đợi câu trả lời của Bạch Liễu.

Đám đông xung quanh nhảy nhót một cách vô nghĩa, vung vẫy tay, cười toe toét, mở hết chai sâm panh này đến chai rượu khác, bọt rượu sủi tăm ngọt ngào và say sưa bay khắp phòng, vô số pháo hoa rơi trên mái nhà tạo thành những mảnh vỡ vàng óng, tiếng cười ngoài cửa sổ vang vọng xuyên qua bầu trời đêm.

Có một vài mảnh nhỏ lấp lánh rơi trên tóc của Hắc Đào.

Bạch Liễu cụp mắt xuống, hắn vươn tay nhẹ nhàng lấy đi những mảnh vụn, sau đó gạt tóc mái trước trán của Hắc Đào.

Đôi mắt dưới mái tóc đen tuyền, trong sáng, hoàn toàn phản chiếu bóng ngược của Bạch Liễu, như thể chỉ nhìn thấy Bạch Liễu trong thế giới ồn ào này.

"Em có bằng lòng lấy tôi không?" Hắc Đào nghiêm túc hỏi, y nâng bó hoa lên sát dưới mũi Bạch Liễu.

Bạch Liễu hé môi, có rất nhiều điều muốn nói, muốn hỏi.

Nhưng hắn lại chẳng thốt lên nổi một lời.

Bởi vì người hắn muốn hỏi không nhớ gì, không hiểu gì, thậm chí ngay cả Bạch Liễu cũng không chắc người mất đi ký ức trước mặt chính là Tawil trong trí nhớ của hắn.

Thoại nhìn, bọn họ rất khác nhau.

Nhưng Hắc Đào luôn mang lại cho Bạch Liễu một cảm giác .... thân thuộc khó tả, đủ để hắn biết rằng Hắc Đào chính là người đó.

NPC Edmund của trò chơi trước đã nói với Bạch Liễu rằng, con người không phải là vật chứa được tạo thành từ trí nhớ và da thịt, có thứ gì đó cao hơn cấp độ này trong cơ thể mọi người để phân biệt họ với những con quái vật giống hệt mình.