Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị [Dịch Full]

Chương 228: Không trò chơi nào là không thể phá giải



Edit : Hằng Nguyễn

🚫 DỊCH SAU CẤM SAO CHÉP, THAM KHẢO DƯỚI MỌI HÌNH THỨC ! 🚫

Chương 264 – Trên thế giới này, không trò chơi nào là không thể phá giải

"Vậy thì anh định làm gì với ... bọn em?" Lưu Giai Nghi thu mình lại trong ghế, vùi đầu vào đầu gối của mình, "... ném bọn em ra khỏi trò chơi, sau đó thì sao?"

"Anh không ném mọi người ra khỏi trò chơi, mọi người cần phải thay anh làm chuyện khác nữa." Bạch Liễu nhìn Lưu Giai Nghi.

Lưu Giai Nghi hơi ngẩng đầu lên, nhìn hắn với đôi mắt đỏ hoe: "... chuyện gì chứ?"

"Hiện giờ Kỷ Băng Hà chưa có ai vượt cửa, tức là chưa có dòng 【end】 nào xuất hiện, thời gian game tương ứng với thực tế bị trì trệ, phó bản vẫn chưa được tải vào thực tế cho nên vẫn còn đường cứu vãn."

Bạch Liễu nói, "Anh yêu cầu mọi người rời khỏi trò chơi để ngăn chiếc máy bay đó lao xuống Nam Cực."

Lưu Giai Nghi duỗi người ra, cau mày hỏi lại: "Nhưng theo kịch bản thông thường, khi trò chơi tái nhập thực tế thì hơn phân nửa là chiếc máy bay đó đã bay tới Nam Cực rồi, thời gian trong hiện thực trôi qua từng giây từng phút, không bao lâu nữa cũng sẽ rớt xuống thôi."

"Làm sao bọn em ngăn được máy bay rơi ở Nam Cực được chứ."

Bạch Liễu cười: "Được chứ, có người có thể."

Lưu Giai Nghi nghi ngờ ngẩng đầu: "Ai?"

Bạch Liễu: "Đỗ Tam Anh."

Đường Nhị Đả gõ cửa trực thăng: "Nhìn thấy đường viền của hộp kim loại rồi."

Gã thở ra một hơi trắng xóa, lông mày và tóc đều phủ một lớp băng giá, nhưng vẻ mặt của Đường Nhị Đả còn lạnh lẽo hơn cả những lớp sương giá này: "—— đó là hộp của Cục Xử lý Dị đoan."

————————

Thực tế, trên bầu trời Nam Cực.

Chiếc máy bay chuẩn bị hạ cánh phát ra tín hiệu rất lâu vẫn không nhận được phản hồi, 5 người áp giải trên máy bay nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Bọn họ nhìn nhau, một điềm báo không lành hiện lên trong đầu họ.

"Máy bay —— rẹt rẹt —— Gọi trạm liên lạc mặt đất —— rẹt rẹt—— Gặp phải rất nhiều mây mù, các anh nghe được thì trả lời ——"

Máy bộ đàm vẫn im lặng, luồng không khí ở hai bên cánh càng lúc càng mạnh và xóc nảy, những người áp giải hít thở sâu, họ phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

"Phía trước là chỗ nào?"

"Khu vực biển Ross."

"Chuẩn bị hạ cánh khẩn cấp."

......

Nam Cực, khoảng đất trống phía trước trạm quan sát gần Mái vòm A.

Một nhóm đội viên quan sát tiên phong mặc áo khoác đỏ bắt mắt, xoa tay dậm chân ngẩng đầu nhìn trời, thấp giọng bàn luận với nhau, có chút bất an nói: