Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị [Dịch Full]

Chương 175: Tìm thấy cậu rồi, Tạ Tháp!



Edit : Hằng Nguyễn

🚫 DỊCH SAU CẤM SAO CHÉP, THAM KHẢO DƯỚI MỌI HÌNH THỨC ! 🚫

Chương 211 | Tìm thấy cậu rồi, Tạ Tháp

Hãy like cho tui ! Hãy vote cho tui ! (●'ω●)

"Anh tiếp thu chuyện tham gia đấu giải với chúng tôi nhanh thật đấy." Bạch Liễu trầm ngâm nhìn Đường Nhị Đả, "Ở các dòng thời gian khác tôi đã từng mời anh tham gia à?"

Đường Nhị Đả đang ngồi xổm tìm cái đầu bên trong thi thể của con quái vật đã chết kia đột nhiên sững sờ, giống như nhớ tới chuyện gì đó cực kỳ khó chịu, ánh mắt lại trở nên dữ tợn.

"Ừ." Gã thở ra hơi chế giễu, "Nhưng không phải theo cách dễ chịu như bây giờ."

Dễ chịu ư?

Bạch Liễu không cảm thấy cách mời chào Đường Nhị Đả tham gia đấu giải của mình dễ chịu như thế nào.

Hắn lợi dụng điểm yếu của Đường Nhị Đả, gần như xuyên thủng hoàn toàn hàng phòng ngự về thể chất và tâm lý của Đường Nhị Đả. Khi lý trí của Đường Nhị Đả yếu ớt, lời nói của người khác sẽ định hình lại quan điểm và ý kiến của bản thân gã.

Bạch Liễu cũng lợi dụng những đặc điểm dễ đồng cảm của Đường Nhị Đả với tư cách là một công chức chính trực, để Đường Nhị Đả chứng kiến trải nghiệm đau đớn tương tự của mình, điều này khiến vị đội trưởng tốt bụng về cơ bản có tương tác tâm lý đối với Bạch Liễu, sinh ra sự phụ thuộc và cảm giác thuộc về quần thể.

Con người là sản phẩm của quần thể và môi trường, cô độc quá lâu có thể khiến con người ta phát điên, xu hướng chấp nhận những quần thể quen thuộc là bản năng của một người bình thường có nhận thức xã hội.

Mà Đường Nhị Đả, vốn là một đội trưởng lại bị các đội viên trong Cục dị đoan nghi ngờ và bài xích, thậm chí bị cô lập, nên dần dần đã không còn nơi để về.

Đường Nhị Đả cũng không thể tiếp cận những người bình thường khác để thiết lập các mối quan hệ xã hội ổn định, bởi vì ý thức đạo đức của gã không cho phép gã gieo rắc điều xui xẻo gọi là "trò chơi" cho những người vô tội khác.

Mà nếu chọn thiết lập liên lạc với những người trong trò chơi, chẳng hạn như các hiệp hội lớn, thì họ chỉ đơn giản là lợi dụng và lấy lòng Đường Nhị Đả chứ họ không thể đồng cảm với Đường Nhị Đả, vì vậy Đường Nhị Đả chỉ chấp nhận bản thân được thuê bởi những người này thay vì thành lập một nhóm cố định tạo ra sự kết nối tình cảm.

Trong khoảng thời gian dài đen tối vô biên đó, lúc nào Đường Nhị Đả cũng phải lang thang cô độc một mình.

Mà sâu trong lòng gã luôn khao khát có sự liên hệ với một ai đó, một nhóm nào đó.

Trong trường hợp đó, cách tiếp cận của Đường Nhị Đả sẽ không cảm thấy có lỗi, cũng không phải chịu trách nhiệm về điều đó, thậm chí gã còn hiểu biết Đoàn Xiếc Thú Lang Thang ở một mức độ nào đó trong quá trình thù địch lâu dài, từ sự tàn nhẫn của Bạch Liễu, hắn suy xét đến những cảm xúc cá nhân của Đường Nhị Đả  ——