Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị [Dịch Full]

Chương 169: Chương 203 + 204 - Muốn làm người xấu cũng phải có thiên phú



Edit : Hằng Nguyễn

🚫 DỊCH SAU CẤM SAO CHÉP, THAM KHẢO DƯỚI MỌI HÌNH THỨC ! 🚫

Chương 203 | Chỉ cần ngài thua một lần, trò chơi giết người sói của chúng ta sẽ kết thúc

Hãy like cho tui ! Hãy vote cho tui ! (●'ω●)

Nhìn đôi mắt bướng bỉnh của Lục Dịch Trạm một hồi, Bạch Liễu đứng dậy, cất cây roi xương đã rút ra —— hắn vốn dĩ định cho Lục Dịch Trạm một cái chết thống khoái, nhưng xem ra đối phương không cần thì phải.

Vết roi trắng như tuyết rơi xuống đất, nhuốm máu rỉ ra từ cơ thể Lục Dịch Trạm.

Lục Dịch Trạm lại nằm trên mặt đất, bởi vì đau đớn, hô hấp trở nên nặng nề, giọng nói có chút ngưng trọng: "Đi ra ngoài hỏi đi .. hỏi .. công nhân nhà máy kia.. hức hức .. thiên phú của cậu hẳn là đặc cấp rồi."

Bạch Liễu đi ra ngoài hỏi công nhân nhà máy, công nhân nhà máy nhìn xuống thời gian, sau đó hỏi đặc điểm giấy thử mùi của Bạch Liễu, khẳng định tài năng chế tạo nước hoa của Bạch Liễu là trên mức đặc biệt.

Đồng thời, công nhân nhà máy ngạc nhiên hỏi, giấy thử mùi bên trong vẫn chưa phế hỏng à?

Bạch Liễu trầm mặc một hồi rồi, nói không có.

Công nhân nhà máy đi vào kiểm tra xem Bạch Liễu mô tả có đúng không, Lục Dịch Trạm giống như lần đầu tiên Bạch Liễu nhìn thấy anh trong ngục tối này, anh ngồi xuống bên cạnh giường và cởi quần áo của mình cho công nhân nhà máy kiểm tra.

Sau khi kiểm tra, Lục Dịch Trạm đi khập khiễng, đặt quần áo đẫm máu và mồ hôi của mình vào bồn rửa, có vẻ như anh sẽ đi giặt sau đó.

Nếu không phải vì nhìn thấy hoa văn trên mu bàn tay Lục Dịch Trạm vẫn còn đang lan ra, Bạch Liễu thậm chí sẽ cho rằng người này không sao cả.

Công nhân nhà máy hết lần này đến lần khác kinh ngạc nói rằng, không ngờ sau khi kiểm tra đo lường ra thiên phú đặc cấp mà giấy thử mùi vẫn có thể giữ được.

Sau khi kiểm tra xong mọi việc, công nhân nhà máy chuẩn bị dẫn Bạch Liễu lên, trước khi rời đi, Lục Dịch Trạm gọi Bạch Liễu, Bạch Liễu quay lại thì thấy Lục Dịch Trạm đang ngồi bên giường với nụ cười nhẹ nhõm, hoa văn trên mặt anh không ngừng lan ra rồi lành lại, thoạt nhìn kinh hãi và đẫm máu, chỉ có nụ cười mang hơi ấm của một người bình thường.

Lục Dịch Trạm khó khăn đứng lên, đẩy đẩy lưng Bạch Liễ, tiễn hắn ra khỏi phòng giam, anh nói rất nhẹ:

"Giao dịch lẩu ba mươi năm, cậu hứa rồi đó, hãy thay đổi thế giới này cho tớ xem."

Bạch Liễu mang theo cây roi xương dính máu Lục Dịch Trạm, không nhìn lại, chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi bước ra khỏi phòng giam.

Một bên khác.

Đường Nhị Đả cúi đầu, gã nắm chặt cây súng có dính máu Tô Dạng thất thểu ra khỏi phòng giam.

Khi công nhân nhà máy nhìn thấy Đường Nhị Đả cầm súng trong tay đi ra, ông ta cũng không nói nhiều, chỉ nhìn lướt qua giấy thử mùi dính máu trong phòng giam, thờ ơ gật đầu với Đường Nhị Đả: "Giấy thử mùi báo hỏng rồi, đúng không? Chúng tôi sẽ giải quyết sau, cậu đủ tư cách rồi."