Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị [Dịch Full]

Chương 159: Chương 181 + 182 + 183 - Hai Lưu Giai Nghi



Edit : Hằng Nguyễn

🚫 DỊCH SAU CẤM SAO CHÉP, THAM KHẢO DƯỚI MỌI HÌNH THỨC ! 🚫

Chương 181 | Giá trị bảng tiềm năng đạt đến cấp S, và Xếp hạng Giả thần bằng đồng được mở khóa

Hãy like cho tui ! Hãy vote cho tui ! (●'ω●)

Trước khi vào trò chơi, Đường Nhị Đả chỉ muốn lợi dụng Vương hội để "lấp" đầy các trò chơi ngăn cho Bạch Liễu trốn thoát. Nhưng sau khi vào trò chơi thì mục đích của gã và Vương hội lại hoàn toàn khác nhau.

Trong chuyện Phù Thủy Nhỏ, mọi người rõ ràng là không cùng mục đích với nhau —— có lẽ đây cũng là nguyên nhân tại sao Hồng Đào lại phái người của mình theo sau Đường Nhị Đả tiến vào game. Cô ta đã nhận ra vết thương của Phù Thủy Nhỏ là do súng của Đường Nhị Đả gây ra, cho nên chính xác những người mà cô ta phái vào game không phải giết Bạch Liễu, mà mục đích là bảo vệ Phù Thủy Nhỏ khỏi sự tấn công của Đường Nhị Đả.

Đây là lý do tại sao từ đầu đến giờ Đường Nhị Đả đều không chủ động hợp tác hành động với bọn Tề Nhất Phảng.

Đạo bất đồng bất tương vi mưu, không cùng chung mục đích thì không thể nào hợp tác được, mỗi người đều có những mục tiêu khác nhau, có thể hợp tác trong một thời gian ngắn vì một mục đích chung, nhưng không nhất thiết phải luôn đoàn kết —— một liên minh với những mục tiêu khác nhau sớm muộn gì cũng tan vỡ.

Một bàn tay của Đường Nhị Đả bị Tề Nhất Phảng giữ chặt, hai người bọn họ ánh mắt u ám giằng co với nhau trong im lặng, chóp mũi và sau lưng đều chảy mồ hôi lạnh. Hai người chơi khác vẻ mặt cũng rất căng thẳng vây quanh Đường Nhị Đả, nhưng Đường Nhị Đả sắc mặt vẫn như cũ, tay kia vẫn nắm chặt súng không buông.

Tề Nhất Phảng nghiến răng, cậu ta hoàn toàn hiểu tại sao Đường Nhị Đả không bỏ súng xuống ngay cả khi ba người đang bao vây gã ta.

Bởi vì họ hoàn toàn không thể đánh bại gã, đây là một loại áp chế sức mạnh tuyệt đối. Đường Nhị Đả chỉ cần ba phát súng là ba người bọn họ đều phải hít đất ——kỹ năng sử dụng súng của người đàn ông này rất nhanh và chính xác, kỹ năng chiến đấu thể chất của gã cũng thuộc loại đỉnh cao.

Cánh tay phải của Tề Nhất Phảng siết chặt lấy cánh tay của Đường Nhị Đả, toàn bộ trọng lượng cơ thể đang treo trên cánh tay của Đường Nhị Đả, cố gắng ấn xuống cánh tay phải đang cầm súng của gã.

Khi cánh tay phải của Tề Nhất Phảng hơi đau, Đường Nhị Đả đỡ lấy sức nặng của cậu ta mà không cử động tay phải, mạnh như một con quái vật, vẫn giương súng về phía Lưu Giai Nghi.

Công nhân chế biến đang cân bên cạnh gần như chết lặng.
Lưu Giai Nghi bị chĩa súng tiến lên một bước, trong khi tay phải của Đường Nhị Đả cùng với Tề Nhất Phảng đang treo trên cánh tay của anh ta cũng theo đó mà tiến lên một bước vững vàng, vẫn nhằm vào cô.

Nhưng Lưu Giai Nghi không hề hoảng sợ, thay vào đó, cô bé nhắc nhở người công nhân chế biến đang choáng váng, "Anh ơi có thể cân nhanh lên không?"