Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị [Dịch Full]

Chương 154: Chương 168 + 169 + 170 - Thuốc độc & Súng



Edit : Hằng Nguyễn

🚫 DỊCH SAU CẤM SAO CHÉP, THAM KHẢO DƯỚI MỌI HÌNH THỨC ! 🚫

Chương 168 | Thuốc độc và Súng

Hãy like cho tui ! Hãy vote cho tui ! (●'ω●)

Từ trong những bụi hoa hồng leo lét, bóng đen của những kẻ bị ruồng bỏ lần lượt trồi lên, bộ xương trơ trụi, nhãn cầu rỗng và đôi môi thối rữa được bao phủ bởi những xúc tu màu da thịt uốn éo như dây leo và lá, kéo chúng xuống bùn đất được kết nối với rễ của những bông hồng đang đung đưa. Những kẻ lưu dân này giống như một bầy mực đầm lầy nguy hiểm, dùng hai tay kéo những xúc tu trong đất để tiếp cận Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi trên bờ.

Những chiếc xúc tu tươi tốt tràn ra khỏi mép ruộng giống như một chiếc bát câu đầy giun đất và mồi, một chiếc xúc tu dày như đuôi ngựa chồm lên khỏi mặt đất, vặn cổ chân quấn lấy Bạch Liễu, cố gắng kéo hắn vào trong đất.

Bạch Liễu nhanh tay lẹ mắt quất một nhát roi xương cá, bắt buộc đám xúc tu vặn vẹo này phải buông ra.

Lưu Giai Nghi bên kia cũng phun độc ăn mòn một cái xúc tu muốn quấn lên eo cô bé.

Sau khi bị quái vật tấn công, Lưu Giai Nghi và Bạch Liễu đồng thời kích hoạt Sách Quái Vật cùng một lúc.

Bạch Liễu lướt nhanh qua thông tin đặc điểm của loại quái vật này, sau đó bình tĩnh ra mệnh lệnh: "Lưu Giai Nghi, em dùng khói độc mở rộng phạm vi tấn công, giết nhiều càng tốt, đám lẻ tẻ còn lại anh sẽ kết thúc sau đó."

"Bọn chúng là quái vật cấp A+ hay là nhóm quái vật cấp A+ gì đó." Sắc mặt Lưu Giai Nghi càng ngày càng xấu, cô bé nhanh chóng quan sát hai bên trái phải, khói độc đang tạo thành một vòng vây quanh cô bé và Bạch Liễu để phòng ngừa đám xúc tu tới gần, "Chúng không xuất hiện riêng lẻ mà họp lại thành nhóm, nhìn thì giống như cá thể riêng biệt nhưng chúng được kết nối với nhau bằng các xúc tu trong lòng đất, chúng là một đám sinh vật cộng sinh với hoa hồng ..."

Trong tình huống không có cách nào khôi phục giá trị tinh thần, lại phải chiến đấu với đám quái vật không thể tiêu diệt hoàn toàn như vậy được thì bọn họ dần dần sẽ bị tiêu hao thể lực, lũ quái vật này còn mọc thành từng đám cho nên thua chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Nhưng Lưu Giai Nghi cũng không nghi ngờ quyết định của Bạch Liễu, chỉ dứt khoát nhanh chóng làm theo.

Lưu Giai Nghi hít sâu: "OK, vậy em nên làm thế nào đây?"

Bạch Liễu quất một roi đem con quái vật ném trở về ruộng hoa, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Lưu Giai Nghi: "Kéo dài thời gian, thời gian hồi chiêu của em là 1 giờ, vì vậy kéo dài đến lúc đó thì chúng ta sẽ thắng, hơn nữa trong 1 giờ này em phải kiểm soát được liều lượng thuốc độc nữa."

"Kiểm soát như thế nào?" Lưu Giai Nghi hỏi.

Bạch Lưu giương mắt nhìn đám lưu dân đông như kiến, giọng điệu nhẹ nhàng: "Kiểm soát đủ để giữ chân đám lưu dân này hơn 1 giờ, sau khi kỹ năng của em hết cool down, anh sẽ dụ chúng vào trong không gian nhỏ, tiếp đó là dùng kỹ năng kích nổ để thuốc độc của em phát huy tác dụng lớn nhất."
Lưu Giai Nghi ngẩn người ra rồi rất mau hiểu ý Bạch Liễu muốn làm gì, vẻ mặt cô bé thay đổi liên tục, cuối cùng như trút đi gánh nặng rụt rè nói: "Đương nhiên là được."