Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị [Dịch Full]

Chương 138: Chương 136 + 137 - Cục Xử lý Dị đoan Nguy hiểm



Chương 136 - So với giết cậu thì sảng khoái hơn nhiều!

Editor: Hãy like cho tui ! Hãy vote cho tui ! (●'ω`●)

---

Viên đạt sượt qua mắt Bạch Liễu, va vào vách tường phía sau hắn, "bangg" một tiếng mạnh mẽ làm mấy người bên ngoài gõ cửa dồn dập hỏi có chuyện gì, Tô Dạng thì mở cửa sổ nhỏ ra nghiêm túc cảnh cáo Đường Nhị Đả.

"Đường Nhị Đả, trong phòng nhỏ như thế mà anh nổ súng, muốn tìm chết à? Đạn văng ra cũng đủ bắn thủng đầu anh rồi! Anh không cần năm lần bảy lượt chơi trò tự sát vì không cẩn thận trước mặt tôi mãi thế đâu, trong tay anh là súng, không phải đồ chơi." Tô Dạng lạnh lùng nói, "Anh cứ đùa chết chính mình đi, tôi sẽ không nhặt xác cho anh đâu."

Đường Nhị Đả vờ vĩnh đặt khẩu súng lên bàn, gã quay đầu cười giả dối với Tô Dạng, đưa hai tay lên ý bảo mình không chơi súng nữa.

Gã nhìn Bạch Liễu nãy giờ vẫn không dao động chút nào, cợt nhả cười nói: "Tôi muốn dọa cậu ấy một tí, ai ngờ lại dọa cậu, đội trưởng Tô, vị đồng chí Bạch đây hẳn là không cần chúng ta quan tâm rồi."

"Vẫn là tôi với cậu ta chẳng buồn để ý đến chuyện sống chết." Đường Nhị Đả nhướng mày cười tới gần Bạch Liễu, giọng nói gần như thì thầm, "Cũng đâu có chết được, cậu thấy đúng không, Bạch Lục?"

Tô Dạng không nghe được câu nói sau của Đường Nhị Đả, anh ta liếc mắt cảnh cáo gã rồi đóng cửa sổ nhỏ lại, nói với đội viên bên ngoài không có chuyện gì.

"Cuối cùng thì cậu cũng chết thôi, nhưng không phải bây giờ, cũng không phải ở trong Cục Xử lý Dị Đoan, cậu chết ở chỗ này phiền phức lắm." Đường Nhị Đả nhướng mắt, "Tôi cũng không phải là lần đầu tiên giết chết cậu, Bạch Lục, cho nên nếu cậu không muốn chưa kịp kiếm tiền mà đã lăn ra chết thì mau thành thật nói ra cách giải quyết khí Hoa hồng Càn Diệp là gì cho tôi đi!"

Đường Nhị Đả vừa nói vừa dùng họng súng đẩy đẩy chiếc lọ thủy tinh, trên mặt lộ ra biểu tình chán ghét quen thuộc: "Thứ này vừa xuất hiện thì đã nhanh chóng phổ biến khắp nơi rồi, trong mắt ai cũng toàn là hoa hồng."

"Người không có tiền mua thì sẽ héo tàn chết rục trên đường trên phố, mấy xóm nghèo và phụ cận nhà trọ giá rẻ đầy rẫy cánh hoa máu thịt khô héo, mà kẻ có tiền thì sinh trưởng non tươi mơn mởn, cuối cùng ai ai cũng tham gia chế tạo buôn bán cái thứ này, chúng tôi không tra được nguồn gốc của nó nữa, lần này không hiểu sao lại đột nhiên xuất hiện."

"Tôi rất chán ghét loại kinh doanh này, nhưng mà chắc hẳn là cậu thích đồ vật này lắm phải không, Bạch Lục?" Ánh mắt Đường Nhị Đả bình tĩnh nhìn về Bạch Liễu.

"Tại sao anh lại cảm thấy tôi có liên quan đến khí hoa hồng này chứ?" Bạch Liễu không nhanh không chậm hỏi lại, "Lại còn có phương pháp giải quyết nó?"

"Bởi vì trong một dòng thời gian kia tôi bắt cậu, cậu đã giúp Cục Xử lý Dị đoan giải quyết chuyện này." Đường Nhị Đả nói.

Bạch Liễu phản ứng mau lẹ bắt được trọng điểm trong câu nói của Đường Nhị Đả: "Tôi sẽ không vì anh bắt tôi và muốn giết tôi mà làm việc miễn phí cho anh, các anh phải trả tiền cho tôi đúng không?"