Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị [Dịch Full]

Chương 126: Chương 124 ( Phần 1 )



Ta phong thần trong trò chơi kinh dị ( Tên gốc : 我在无限游戏里封神 )
Tác giả : Hồ Ngư Lạt Tiêu
Edit: Hằng Nguyễn
@Chương này cũng ~1OK chữ, chia làm 2 nha mn 🥲🥲

Chương 124  ( Phần 1 ) – Không tiêu đề

📚 Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Lưu Hoài đang cố kìm lại một cảm xúc nào đó: "... Giai Nghi, bây giờ anh đón em được không? Anh muốn gặp em"

Vẻ mặt thờ ơ vốn có của Lưu Giai Nghi dịu dàng đi trông thấy, giọng cô bé trở nên phấn khích: "Nhưng ngày mai viện mồ côi mới mở cửa tổ chức ghép đôi, anh hai, anh đợi em đến ngày mai nhé! Ngày mai chúng ta gặp nhau rồi!"

"... Có người chỉ anh biết một đường hầm thông đến viện mồ côi, anh theo đường hầm đó lại đây rồi." Lưu Hoài nhắm mắt lại, cổ họng cuộn trào, không kìm được nghẹn ngào, "... giá trị sinh mệnh của anh chỉ còn 1, không đợi được đến ngày mai đâu, Giai Nghi, anh muốn nhìn thấy em trước khi chết."

Lưu Giai Nghi nghẹn thở, vẻ mặt nháy mắt đông đặc như tảng băng.

Cô bé nắm chặt điện thoại, thậm chí bỏ qua giọng điệu ngập ngừng của Lưu Hoài khi nói chuyện, trực tiếp hỏi thẳng, "Sao lại giảm thấp như vậy?! Bây giờ anh đang ở đâu?!"

Lưu Hoài không phải ở trong bệnh viện sao?! Ngay cả khi Lưu Hoài từ bỏ việc rút máu của mình, hợp tác với Bạch Liễu để bảo vệ trẻ em thì dựa vào kỹ năng của anh ấy, cho dù đối kháng với cả quái vật và Miêu Phi Xỉ cùng lúc thì cũng không đến nỗi thê thảm đến mức độ này! Nếu đánh không lại thì Lưu Hoài có thể dùng kỹ năng để chạy trốn và ẩn núp.

Với tính cách của Lưu Hoài, anh ấy ghét nhất là bị người khác khống chế, lại cộng thêm sự ám chỉ của mình, Lưu Hoài cũng biết Bạch Liễu khống chế người khác dựa vào đồ vật và phải được sự đồng ý của đối phương, đã hiểu rõ như vậy thì không thể nào anh ấy bị Bạch Liễu dễ dàng nắm thóp và lợi dụng đến mức chỉ còn 1 HP như vậy được!

Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?! Tại sao HP của Lưu Hoài lại giảm xuống chỉ còn 1? !

——Một Lưu Hoài chỉ có 1 HP, đây giống như một miếng mồi ngon do đối thủ hiểu rõ tính cách cô bé thiết lập ra.

Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Lưu Giai Nghi, nhưng nhanh chóng bị giọng nói yếu ớt của Lưu Hoài cắt ngang.

"Anh đang ở giáo đường."

Nếu tối nay mình không trị liệu cho Lưu Hoài, chắc chắn Lưu Hoài sẽ chết ——  Lưu Giai Nghi nghĩ nhanh.

"Được, anh hai ở trong giáo đường đừng đi đâu hết." Lưu Giai Nghi hít sâu một hơi, cô bé lo lắng đi tới đi lui, ép bản thân bình tĩnh lại, nhưng tay cầm điện thoại lại run lên một cách thảm hại, "Anh chờ Giai Nghi đến được không? Giai Nghi lập tức đến liền đây!"

Giọng của Lưu Hoài càng thêm nhỏ nhẹ: "Anh thật sự có thể chờ được em sao, Giai Nghi?"

Lưu Giai Nghi hai mắt đỏ lên, cô bé nghiến răng: "Chờ được, anh hai, hãy tin tưởng Giai Nghi, em nhất định sẽ không để cho anh gặp chuyện, em đến liền đây!!"