Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 498: Thiên Hương



Thanh Sơn, phía sau núi, Thiên Hương khu phòng.

Vị này Thánh Nữ đại nhân từ sau tết liền rúc đầu vào trong phòng, chưa từng cùng ngoại nhân tiếp xúc. Ngay cả hàng ngày đưa cơm cũng là Dương Mật mang đến trước cửa cho nàng, rồi một lúc sau hạ nhân sẽ đi qua thu dọn bát đĩa.

Cũng không biết Tiểu ớt cay đang nghiên cứu cái môn gì tuyệt thế thần công, bao giờ mới đột phá được đến Thất giai Chân Khí cảnh võ giả. Mấy ngày không sỉ vả con hàng này, Tống gia cảm thấy miệng mình cũng đặc biệt ngứa ngáy.

Hôm đó, khi trời vừa mới vào đêm.

Đang đắm chìm trong tu luyện Huyết Ma Kinh Tống Khuyết bỗng bị một tiếng hét dài sau núi làm cho bừng tỉnh.

Hầu như đồng thời, hắn cùng Hùng Bá, Dương Kế Nghiệp mấy người liền cấp tốc phi thân chạy về phía đó, muốn đích thân kiểm tra xem xét tột cùng.

“Ồm ộp ... ộp ộp ....”

Chỉ thấy, Thiên Hương gian phòng bên trong vậy mà đang bốc lên từng đợt huyễn lệ ánh sáng màu xanh ngọc rực rỡ, mọi người còn cảm nhận thấy từ đó sức nóng không ngừng lên cao, thật giống như bên trong đang bị đại hỏa đốt cháy vậy. Dọa đến Hồng Bảo Thạch sợ hãi nhảy lên nhảy xuống, liên tục hé miệng kêu vang như sấm động, điếc tai vô cùng.

“Im mồm!”

Đón nhận vị kia Thái Thượng Ngọc Thần Nguyên Hoàng Đại Đạo Quân tại nhân gian hóa thân nghiêm nghị ánh mắt, Mãng ca liền ngoan ngoãn ngậm miệng giấu đầu trốn sau cột nhà.

“Tiểu tặc, không được bắt nạt bảo bối của ta!” – Thấy mình sủng thú bị ủy khuất, ở trong phòng Tiểu ớt cay liền bất mãn kêu lên.

Tống gia nghe nàng giọng nói trong còn mang theo đầy vui sướng thì đoán được cô nàng này đã thành công, lúc này cười hỏi:

“Nha đầu, ngươi đột phá rồi?”

“Hì hì, tất nhiên! Bản cô nương thiên tư thông tuệ, ngộ tính phi phàm, đáng lẽ đã sớm nên đột phá. Hiện nay có bảo vật như Độc Châu trợ giúp, luyện thành Chân khí không phải việc nước chảy thành sông sao?”

“Ai dô, rất mạnh miệng sao! Ra đây để bản thiếu xem ngươi võ công có bao nhiêu tăng trưởng.”

Yêu nữ này hiển nhiên cũng là đứng hàng tuyệt thế thiên kiêu.

Thân mang thế gian cường đại nhất thể chất Tiên Thiên Độc Thể như nàng còn không trở thành thiên kiêu thì mới là không có thiên lý.

Tống Khuyết cũng rất ngứa ngáy muốn biết giữa mình cùng đỉnh cấp thiên tài tầm đó hiện có bao nhiêu cách biệt, nên đối với Thiên Hương hiện tại thực lực sau khi đột phá hắn cũng là tò mò cực kỳ, lúc này liền muốn mở cửa kéo nàng ra ngoài để cùng mình thử đánh một trận.

Nhưng tiểu nha đầu kia như bị cái gì kích thích vậy bỗng dưng giật mình hét lớn một tiếng để hắn sững sờ.

“Dừng lại!”

“Làm sao rồi?”

“Ngươi không được vào! Tất cả các ngươi về hết đi, a Mật a Tử ở lại.”

Thánh nữ đại nhân giọng điệu không tha nghi vấn, cái này để Tống gia khá là nóng mắt.

“Yêu nữ, ngươi nhầm đi! Dám đem bản thiếu người đến làm nha hoàn sai sử, có phải hay không cảm thấy mình thành Nhất lưu cao thủ liền ghê gớm rồi, muốn cùng ta bẻ cổ tay?”

“Tiểu tặc, hôm nay ta mới đột phá, trong người cảm thấy không quá thoải mái cần a Mật a Tử các nàng giúp đỡ một chút. Lần sau chúng ta sẽ đánh được không, bây giờ các ngươi trở về phòng trước đi.”

Nghe cái này táo bạo Tiểu ớt cay thế mà cũng biết đường xuống giọng nhẹ nhàng, Tống Khuyết thiếu điều nghĩ rằng mình vừa mới nghe lầm. Nhưng lý do xác thực cũng rất thỏa đáng, hắn đành tiếc nuối gật đầu:

“Được rồi, a Mật các ngươi chịu khó giúp nàng một chút.”

Dặn dò hai tiểu xong, Tống lão gia mới lắc lư thân mình dẫn theo một đám tiểu đệ trở về. Dương Kế Nghiệp, Đao Tử hai người còn là nhanh chóng chạy xuống lưng núi báo tin và trấn an cho phía dưới đám hộ vệ được biết mà giải trừ cảnh giới.

Cảm nhận người đã hết thảy đi xa, bên trong phòng Thiên Hương mới thở phào nhẹ nhõm buông ra chốt cửa gọi:

“A Mật, a Tử, mau vào!”

“Hì hì, vâng, Thiên Hương tỷ!”

.....
Sáng sớm hôm sau,

Dậy sớm cùng Hùng Bá mấy vị gia tướng tiến hành thần luyện một hồi, Tống Khuyết mới thần thanh khí sảng dẫn mọi người về sân viện dùng điểm tâm. Làm sao hôm nay nhìn a Mật, a Tử bộ dáng cứ thấy quái quái, bộ dáng như có điều cần nói sau hắn mới hiếu kỳ vẫy tay hai tiểu nha đầu đến dò hỏi:

“A Mật, a Tử, có chuyện gì sao?”

Nhìn chung quanh các vị đại ca đều đã bận rộn đi làm việc của mình, Dương gia tỷ muội mới dám đến gần nhà mình thiếu gia làm nũng.

“Thiếu gia, ngài có biện pháp nào chỉ cần xoa bóp một hồi, chỗ này sẽ biến lớn lên không?”

Nói rồi còn ủy khuất chỉ vào hai cái bánh bao trước ngực mình. Tống đại quan nhân nghe thế buồn cười:

“Các ngươi mấy tiểu nha đầu này không cần suy nghĩ linh tinh, rồi mấy năm nữa các ngươi sẽ phát dục hoàn toàn. Dù không làm gì cả chỗ đó cũng sẽ tự nhiên mà lớn lên. Hơn nữa trên đời làm gì có biện pháp nào mà thần kỳ như thế được, nếu có toàn bộ thiên hạ nữ nhân đã sớm điên cuồng.”

“Có mà, có mà thiếu gia!” – Hai tiểu hiếm khi phản bác lại nhà mình chủ nhân.

Chỉ thấy a Tử tín thề đán đán như có sự thật vậy khẳng định:

“Thật sự chỉ xoa bóp một hồi, nơi đó sẽ phổng phao lớn lên. Đêm qua chúng ta còn tự tay giúp Thiên Hương tỷ ... á.”

Gặp nha đầu này bô lô ba la định đem chuyện kể ra hết, Dương Mật vội vàng chọc tay nhắc nhở, a Tử thế mới sợ hãi bưng kín miệng của mình lại.

“Làm sao, Thiên Hương yêu nữ kia lại có vấn đề gì?”

“Không thể nói, không được nói! Thiếu gia, chúng ta đã hứa với Thiên Hương tỷ không được nói ra, xin ngài đừng hỏi nữa.” – Hai tỷ muội đồng thời lắc đầu như trống bỏi, mắt còn đáng thương hề hề cầu xin, bộ dáng thập phần đáng yêu.

Tống gia vậy càng hứng thú muốn biết, lúc này mới kéo a Tử ngồi xuống lòng mình, cưng chiều bấu nhẹ má nàng rồi hỏi:

“A Tử ngoan nhất rồi, mau kể lại cho thiếu gia tối qua có chuyện gì?”

Bị nhà mình thiếu gia khen ngợi, Dương Tử lập tức không chút do dự định đem mỗ vị Thánh nữ đại nhân bán, hớn hở nói ra:

“Hì hì hì, thiếu gia, ngài sẽ không tưởng tượng được đâu ...”

“A Tử, hôm qua chúng ta đã hứa với Thiên Hương tỷ rồi mà. Phải để tỷ ấy tự mình cho thiếu gia một cái bất ngờ.”

Bị tỷ tỷ nhắc nhở, Dương Tử cũng cảm thấy tiến thoái lưỡng nan:

“Nhưng mà, thiếu gia hỏi ...”

Hai nha đầu này càng bộ dáng úp úp mở mở thế này, Tống Khuyết lại càng thêm tò mò muốn biết. Lúc này liền kéo nốt Dương Mật ngồi xuống lòng mình, định nghiêm hình tra khảo hai tiểu phản đồ:

“Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị! Các ngươi hai người là định thành thật khai báo hay cần bản thiếu phải dùng nghiêm hình bức cung?”

“Á ... hì hì hì, Thải Hồng tỷ tỷ, mau cứu mạng!”

“Hì hì hì ...”

Thải Hồng dường như cũng có ý định chống cự đến cùng, lúc này cũng xà vào lòng Tống gia. Không biết là định cứu người hay tự mình hiến thân, dù sao nha đầu này là phát huy hết đằng yêu thiên phú, như con bạch tuộc vậy cuốn chặt lấy người hắn, nhất quyết không buông.

Sáng ra, chủ tớ mấy người đã hi hi ha ha náo loạn thành một đoàn, chơi cực kỳ vui vẻ. Đúng lúc này một tiếng quát khẽ vang lên, để 4 người không khỏi đưa mắt nhìn về phía xa người đang đi đến.

.....
“Tiểu tặc! Ai cho ngươi sáng ra đã bắt nạt của ta bảo bối a Mật, a Tử!”

Nghe yêu nữ Thiên Hương thế mà dám ngang nhiên tuyên bố chủ quyền đối với mình đáng yêu nha hoàn. Tống đại quan nhân tất nhiên cực kỳ nóng mắt, lúc này liền quay đầu qua muốn sỉ vả con hàng kia một hồi.

Làm sao, lúc đó như nhìn thấy cái gì không thể tưởng tượng nổi việc kỳ diệu phát sinh vậy. Tiện nhân này cứ thế ngơ ngác há hốc mồm đương trường, ngay cả một câu trọn vẹn cũng không thể nói nên lời.

“Ngươi ... ngươi ....”

Nếu không phải Lĩnh Vực thiết thân cảm nhận được đối phương khí tức không hề biến hóa, vẫn là cái kia táo bạo Tiểu ớt cay mình quen biết. Có đánh chết Tống Khuyết cũng không tin Sửu Nhi Thiên Hương cùng đứng trước mặt mình vị này Thần Tiên Tỷ Tỷ là cùng một người.

Bởi vì hiện diện trước mắt hắn vị kia thật sự quá xinh đẹp rồi, đẹp đến kinh tâm động phách, đẹp không lời nào có thể diễn tả hết.

Mái tóc màu xanh rêu đặc biệt, mềm mại như tơ liễu khẽ buông nhẹ lên bờ vai, vừa vặn để lộ ra một trương dung nhan khuynh quốc khuynh thành. Mỹ nhân như một đóa hoa còn chớm nụ hàm tiếu, bao nhiêu nét tươi trẻ thanh xuân đều ẩn hiện trong góc mắt, đuôi mày.

Mắt nàng thanh minh thấu triệt, hai con ngươi linh động như biết nói, lúc này đang ánh lên sự hân hoan. Kết hợp với đôi môi hồng tươi đang hé mở chúm chím cười, thật không khác nào ánh dương quang tỏa ra rực rỡ vậy để mọi người đều cảm thấy choáng ngợp.

“Làm sao, tiểu tặc ngươi không nhận ra ta rồi?” – Thấy Tống Khuyết bộ dáng như này, Thiên Hương nội tâm cực kỳ vui vẻ, lúc này liền cười trêu.

Từ một con khô lâu xấu xí để Tống Thần y cũng phải bó tay toàn tập không cách nào thẩm mỹ, thoắt một cái biến thành một vị so với Thiên hạ thập mỹ như Minh Nguyệt, Nguyệt Thiền cũng không nửa phân tốn sắc như bây giờ.

Thế giới này biến chuyển quá nhanh để Tống đại quan nhân còn không kịp phản ứng.

Hơn nữa nhìn yêu nữ này trước lồi sau lõm ma quỷ dáng người, nhất là trước ngực giấu hai thứ kia đang ngạo nghễ vươn thẳng như muốn phá tan trói buộc, Tống gia lại một lần nữa hoài nghi nhân sinh.

“Cái này không khoa học!”

Thật sự là quá mức phản khoa học rồi!

Trừ khi là bóng bay, nếu không đồ vật làm bằng da bằng thịt là không thể nào lớn nhanh đến như thế đấy.

Nhìn con chó kia cứ trợn mắt há mồm chăm chú vào mỗ bộ vị trên người mình, Tiểu ớt cay cảm thấy hơi ngại ngùng sắc mặt đỏ lên. Nhưng đồng thời trong thâm tâm cũng là vui sướng, đêm qua mình cùng Dương Mật, Dương Tử hai tiểu nha đầu kia cố gắng cũng không phải vô ích.

Nghĩ thế, Thánh nữ đại nhân càng thêm cố tình ưỡn lưng thẳng tắp, giả vờ không phát hiện con sắc lang nào ánh mắt vậy rồi tự nhiên hào phóng đi về một chỗ ghế bên cạnh Tống Khuyết ngồi xuống.

“A Mật, giúp tỷ tỷ lấy một phần bữa sáng, cả đêm qua bận bịu, bây giờ ta đã đói chết lên được.”

“Hì hì, Thiên Hương tỷ ngươi chờ.”

Đợi Dương Mật mấy người chạy đi rồi, trong sân chỉ còn hai người. Thiên Hương mới quay sang thần hồn bất xá Tống đại quan nhân híp mắt mỉm cười:

“Làm sao, tiểu tặc ngươi chưa từng thấy mỹ nữ rồi?”

Ca cái gì sóng to gió lớn còn chưa thấy qua? Thiên hạ thập mỹ còn từng quen biết thân mật với 2 người đây.

Bị hỏi như thế Tống tiện nhân mới tiếc nuối thu hồi tầm mắt, giả ra một bộ chính nhân quân tử ngồi đàng hoàng mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm khinh thường lắc đầu:

“Chỉ là một lớp túi da dl215 mà thôi, giống như ta đối với chính mình phong thoa tuyệt thế thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử vẻ bề ngoài cũng không để ý. Còn cần đi chú ý người khác dáng vẻ thế nào rồi.”

“Tống mỗ cùng người kết giao chưa từng nhìn dáng vẻ bên ngoài, chỉ chú ý đến tâm hồn, hiểu không? Chỉ cần tâm hồn đẹp là được.”

Vừa lúc bên cạnh một vị tâm hồn dường như cũng rất đẹp.

Tu Tiên Tại Đấu La đồng nhân đấu la...
Trảm vũ hồn điện, diệt hạo thiên tông, đánh bom hải thần đảo, xiên đường tam, chém đầu thất quái đây...