Ta Mạnh Lên Nhờ Group Chat

Chương 59: Chương </span></span>57



Chương 57: Nguy Hiểm!!! (3)

"1… 2… 3… Đẩy!"

Tiếng hô vang lên, 6 binh sĩ vận sức hợp lực đẩy hai cánh cửa đá khổng lồ hòng mở nó ra. Để chắc ăn hơn các pháp sư còn niệm thêm ma pháp "Cường hoá" lên người họ.

Elment đứng đằng sau quan sát các binh sĩ làm việc, đứng bên cạnh cậu là một nữ cung thủ xinh đẹp tóc đỏ. Tên cô là Jennifer Lancer.

Jennifer tuy là cung thủ nhưng cô có xuất thân từ gia tộc Lancer, gia tộc nổi tiếng với các thành viên là kỵ sĩ đánh giáo. Vì là chi thứ, lại còn không có tài năng kỵ sĩ nên cô không được trọng dụng, đành chuyển sang làm cung thủ.

Tuy nhiên, dù không có thiên phú kỵ sĩ thì cô vẫn là một đối thủ đáng gờm đối với bất kỳ kẻ địch nào dám coi thường. Mỗi mũi tên của Jennifer bắn ra có tỉ lệ chính xác lên tới 99% kể cả khi đối phương có đoán được mà né đi chăng nữa. Kết hợp với thiên chức "Sát thủ hắc ám" giúp cô ẩn mình vào trong bóng tối thì Jennifer sẽ trở thành nỗi ác mộng mà không một ai muốn đối đầu.

Nói một chút về ngoại hình, thì Jennifer có vóc dáng khá thấp bé (bé là bé theo tiêu chuẩn của ma pháp thế giới. Chứ nếu so ra thì vẫn lớn hơn nhiều so với con gái Việt Nam. Nhất là ở cơ thể, chỗ cần nở thì nở, chỗ cần công thì cong), mái tóc hung đỏ dài cùng đôi mắt xanh ngọc tuyệt đẹp. Nhan sắc thì khỏi phải nói, ai ở thế giới này mà chẳng xinh đẹp tới nghiêng nước nghiêng thành.

Trang phục của Jennifer là tiêu chuẩn cung thủ của Anh quốc. Mặc giáp sắt bên ngoài giáp lưới bên trong. Phía sau lưng mang theo một cái ống đựng mũi tên, và được trang bị mỗi người một cây cung và một con dao ngắn dùng để lao vào cận chiến nếu chẳng may hết tên.

Đáng lẽ người chỉ huy tạm thời của toán quân phải là Elment, nhưng khi biết Jennifer đã từng được huấn luyện chỉ huy quân đội thì cậu quyết định giao chức vụ này cho cô nàng luôn.

"Hả? Không được đâu, tôi sao có thể chỉ huy mọi người được chứ." Jennifer nói. Một người lính như cô không thể ra lệnh cho người khác được chứ huống gì là đồng đội.

"Nhưng tôi nghe bảo cô từng được huấn luyện chỉ huy quân đội?"

"Đúng là thế thật, nhưng chỉ có ba tháng thôi ạ." - Khoảng thời gian ít ỏi đó chỉ giúp Jennifer biết được một chút cơ bản về nghệ thuật cầm quân mà thôi. Đừng nói ba tháng, cho dù có là ba năm đi chăng nữa thì cũng chưa chắc cô đã trở thành tướng quân được. Đào tạo ra người tài mà dễ thế thì chẳng có ai trên đời là vô dụng cả.

Tuy nhiên, Elment đâu thể dễ dàng buông tha cho Jennifer được.

"Ba tháng là đủ rồi, vậy vẫn còn đỡ hơn một kẻ không biết gì như tôi cả. Từ giờ cô sẽ là lãnh đạo của chúng tôi."

"Nhưng...

"Không nhưng nhị gì cả!" - Elment hắng giọng - "Đây là lệnh, và cô không được phép từ chối."

Giọng nói đầy quyền uy của Elment làm Jennifer bất giác lùi lại, cô quay ánh mắt tội nghiệp sang cầu cứu các đồng đội. Cứ tưởng là họ sẽ đi lên giải vây cho Jennifer nhưng không, việc duy nhất họ làm là đưa ngón tay cái lên khích lệ tinh thần. Điều này làm cho cô nàng tóc đỏ suýt khóc. Thế là bất đắc dĩ, Jennifer trở thành chỉ huy (tạm thời) của toán quân.

Đối với Elment mà nói, ai là người chỉ huy không quan trọng, chỉ cần không phải là cậu. Bởi lẽ, Elment không muốn lại mắc thêm một sai lầm nào nữa, một sai lầm trong quá khứ mà đến hiện tại cậu vẫn chưa thể tha thứ cho bản thân mình vì để nó xảy ra. Tất cả là tại tính cách kiêu ngạo trước đây của cậu.

"Mở ra rồi!"

Trở lại với hiện tại, cánh cổng nặng nề đã được các binh sĩ hợp sức mở ra. Cũng giống như Hoàng Vĩ và nhóm Roland, toàn đội tìm ra cánh cổng này khi đi thám thính xung quanh khu vực bị dịch chuyển đến.

"Bên trong tối quá, cho thêm chút ánh sáng vào đi." Jennifer ra lệnh cho các pháp sư. Tuy nói là ra lệnh nhưng cô lại nói bằng giọng nhỏ nhẹ như cầu xin vậy, điều này khiến mọi người kể cả Elment đều không nhịn được cười. Ai mà ngờ những tràng cười rôm rả đó lại là mở đầu cho một bi kịch khủng khiếp chứ.

"Light Ball!" (Quang cầu)

Các quả cầu ánh sáng với kích thước cỡ trái bóng tennis lần lượt xuất hiện trên đầu các pháp sư. Đừng thấy nó nhỏ mà coi thường, hiệu quả mà nó mang lại còn lớn hơn nhiều so với bóng đèn leg E27 thường dùng.

Có ánh sáng rồi thì việc tiếp theo là tiến vào bên trong xem xét. Dù sao con người cũng là sinh vật thích tò mò, họ rất nóng lòng muốn biết có thứ gì bên sau cánh cổng kia. Giống như chiếc hộp Pandora, ma lực của sự tò mò là không thể cưỡng lại được.

Cánh cổng dẫn thẳng vào một căn phòng rộng lớn trống trãi. Mọi người đi theo đội hình an toàn, tức là để các pháp sư và linh mục ở trong cùng, xung quanh là cung thủ và binh sĩ giáp trụ, mục đích là khi có biến thì binh sĩ sẽ phản ứng nhanh hơn. Elment là trường hợp đặc biệt, cậu đi sau cùng để đề phòng có con Undead nào đó nhảy ra úp sọt cả đám hay không. Cẩn thận chưa bao giờ là thừa thải.

Két

Ầm

Bất thình lình hai cánh cửa đá sau lưng toán quân đóng sầm lại. Vì đã đi khá sâu vào bên trong nên Elment không phản ứng kịp. Toàn quân bị nhốt bên trong căn phòng.

"Các ngươi đã đến."

Một giọng nói vô cảm ghê rợn vang lên, cùng lúc đó khắp căn phòng sáng lên ánh lửa đèn treo tường. Nhưng mấy ngọn lửa này lại có màu tím quỷ dị thay vì vàng cam như bình thường.

Cũng nhờ ánh sáng mà Elment và toàn quân mấy nhìn rõ được chân dung chủ nhân giọng nói kia.

Đứng trước mặt mọi người, ngay chính giữa trung tâm căn phòng là một kỵ sĩ mặc giáp đen toàn thân, từ các khớp trên bộ giáp liên tục toả ra Vong khí đậm đặc cho thấy đó là một Undead. Nhưng quan trọng hơn tất cả là... Đối phương đầu không nằm trên cổ mà lại tách rời ra kẹp trong tay trái, còn tay phải cầm một thanh kiếm dài.

"Không thể nào! Tại sao ở đây lại xuất hiện một Undead cấp cao như vậy chứ?!!" Jennifer kêu lên. Cô không ngờ bản thân lại gặp phải kẻ địch khó xơi như vậy, phen này khó mà lành lặn trở về rồi.

Elment cũng mau chóng nhận ra: "Ngươi là... Dullahan!"

Dullahan, hay còn gọi với cái tên là kỵ sĩ không đầu. Một dạng Undead được tạo ra không theo cách thông thường, thay vì sử dụng xác chết thì Chiêu hồn sư chọn một bộ giáp đã qua sử dụng - những bộ giáp như thế ít nhiều cũng đã trải qua nhiều chiến trận, chắc chắn nhuốm máu rất nhiều người - rồi niệm ma thuật lên nó, oán khí của những kẻ bị giết bởi chủ nhân bộ giáp sẽ ám lên nó, tạo ra một nhân cách khác điều khiển bộ giáp và sẽ trung thành tuyệt đối với Chiêu hồn sư. Về cơ bản, Dullahan chỉ là một bộ giáp rỗng hoạt động độc lập chứ không phải thây ma.

"Phải, ta là Dullahan." Kỵ sĩ không đầu đáp.

"Khi nãy ngươi nói 'các ngươi đã đến' nghĩa là ngươi biết chúng ta sẽ tới đây sao?" Elment hỏi. Chính cậu cũng muốn biết câu trả lời.

"Đúng vậy."

"Tại sao ngươi phải làm thế?"

"Ta nhận lệnh của chủ nhân ở đây chờ các ngươi."

"Thế chủ nhân của ngươi là ai?"

Biết Elment định gài bẫy mình, Dullahan chọn cách im lặng không đáp. Xem ra gã thông minh hơn nhiều so với lũ Undead kia, chỉ biết tấn công theo bản năng.

"Ngươi có vẻ không ngu như ta nghĩ." Elment nói.

Không để ý tới lời nói kháy của Elment, gã nói:

"Mệnh lệnh của chủ nhân là tiêu diệt những kẻ xâm nhập. Thật đáng tiếc, nhưng các ngươi sẽ phải bỏ mạng lại đây!" Nói xong Dullahan vung kiếm lên chỉa thẳng về phía Elment.

"Coi bộ sẽ phải đổ máu đây!" Elment thầm nghĩ.

Hết chương 57