Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 347: Đột Phá!



Chương 347: Đột Phá!

- Bắt đầu với ngươi trước đi! Hỗn Độn Âm Dương Quyết – Thôn phệ!

Vũ Lôi Phong co tay phải thành trảo, một hấp lực mạnh mẽ dần ngưng tụ thành một vòng xoáy đen kịt trong lòng bàn tay hắn.

Vòng xoáy vừa hình thành, Vũ Lôi Phong lập tức nhìn về phía Hạ Trưởng Lão, ánh mắt lạnh lùng chộp lấy trán hắn.

- A A A A!

Một tiếng hét thất thanh vang lên, hai người Huyền Trưởng Lão và Chu Trưởng Lão của Hoàng Lôi Tông sợ chết khiếp khi nhìn thấy cảnh này. Chỉ thấy Hạ Trưởng Lão gương mặt trở nên dữ tợn vì đau đớn, ánh mắt trợn to đến mức sắp lòi cả nhãn cầu ra ngoài, toàn thân hắn nổi đầy gân xanh và không ngừng run run, nhìn qua giống như hắn đang phải chịu sự thống khổ lớn nhất thế gian này.

Trần Lệ mặc dù đã nhìn thấy cảnh này vài lần, nhưng nàng vẫn vô cùng sợ hãi khi thấy thủ đoạn của Vũ Lôi Phong, thầm than tại sao trên đời lại có loại công pháp biến thái như thế.

Thời gian dần trôi, Hạ Trưởng Lão đã không còn gào thét nữa, hắn vô lực trắng dã ánh mắt nhìn Vũ Lôi Phong, toàn thân hiện tại đã không còn chút sinh cơ nào, thân thể nhăn nheo chỉ còn da bọc xương, toàn bộ Nguyên Lực, Linh Hồn Lực, sinh mệnh và lĩnh ngộ cả đời đều bị Vũ Lôi Phong thôn phệ sạch sẽ.

Nhìn Hạ Trưởng Lão từ một người khỏe mạnh lại bị hút thành một cỗ thây khô, hai người Huyền Trưởng Lão và Chu Trưởng Lão run lên từng cơn, ánh mắt hiện lên sự tuyệt vọng. Nhưng bọn họ căn bản không thể nhúc nhích, chỉ có thể sống từng giờ từng phút trong bất lực chờ đợi cái chết đến với mình.

Hấp thụ một Ý Hồn Cảnh Bát Trọng, Vũ Lôi Phong cảm thấy bản thân vẫn chưa no, qua nhiều trận chiến, không gian Nguyên Lực và Linh Hồn Lực của hắn đã rộng lớn hơn rất nhiều, không chỉ đơn thuần là gấp đôi người bình thường nữa. Vậy nên lực lượng cần thôn phệ để hắn đột phá cũng càng cần nhiều hơn.

Ánh mắt liếc nhìn qua Huyền Trưởng Lão, kẻ này mang tu vi Cửu Trọng Ý Hồn Cảnh, ánh mắt của Vũ Lôi Phong lúc này đập vào mắt Huyền Trưởng Lão trở nên cực kỳ khủng bố, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng hắn.

- Tới đây nào!

Một giờ sau, trước mắt Vũ Lôi Phong hiện ra thêm một cỗ thây khô, Linh Hồn Lực chớp động, Linh Hỏa bùng cháy thiêu hắn thành tro tàn.

Thôn phệ thêm một Ý Hồn Cảnh Cửu Trọng, Vũ Lôi Phong lúc này cảm thấy vô cùng khó chịu, gương mặt hắn đỏ bừng cắn răng chống lại từng cỗ lực lượng không ngừng quậy phá trong cơ thể.

Dặn dò Trần Lệ cẩn thận, Vũ Lôi Phong khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển khẩu quyết của Hỗn Độn Âm Dương.

- Hỗn Độn Âm Dương Quyết – Luyện Hóa!

Thời gian dần trôi, nét mặt của Vũ Lôi Phong rốt cuộc đã trở lại bình thường, Trần Lệ vì thế mà an tâm không ít, nàng chăm chú vừa tu luyện vừa phóng thần thức ra bốn phương tám hướng thăm dò cảnh giác.

Quanh người Vũ Lôi Phong không ngừng có từng luồng Linh Hồn Lực dao động, khí tức chậm rãi kéo lên.

Trần Lệ mở mắt bất ngờ nhìn Vũ Lôi Phong, khí thế của hắn không ngừng dùng tốc độ không thể hình dung mà bành trướng, cảm giác sự tiến bộ của Vũ Lôi Phong lúc này giống như ngồi trên tên lửa mà bay a.

- Rốt cuộc, sư phụ Tiểu Na của chàng là ai, tại sao có thể truyền cho chàng loại công pháp khủng khiếp như vậy!

Nghĩ nhiều chỉ nhức đầu, Trần Lệ mặc kệ không nghĩ nữa, nàng lại lần nữa tiến vào trạng thái tu luyện.

Lúc này, chỉ còn Chu Trưởng Lão nhìn trân trối vào Vũ Lôi Phong với ánh mắt kinh ngạc và sợ hãi, cho đến tận bây giờ, hắn mới hiểu tại sao một thiếu niên mới tu luyện vài năm đã có thể đạt tới tu vi đáng sợ như vậy, hóa ra hắn sở hữu một loại công pháp nghịch thiên thế này.

Thứ công pháp hấp thu tu vi của người khác rồi gia tăng thực lực cho mình này đúng là phải dùng từ nghịch thiên để hình dung. Hắn muốn nói cho cả Đại Lục Thúy Hằng này biết Vũ Lôi Phong là một kẻ như vậy, nhưng đáng tiếc sẽ không ai biết được cả, vì người tiếp theo trở thành đá kê chân cho Vũ Lôi Phong đi lên chính là hắn, kết cục đã định…

Từng tia Nguyên Lực hội tụ không ngừng tẩm bổ đan điền, Linh Hồn Lực bao trùm trong khí hải, Vũ Lôi Phong thỏa mãn mỉm cười, cảm nhận từng đợt căng cứng truyền ra từ đan điền và khí hải, hắn biết thời khắc đột phá đã đến.

- Nén! Nén nữa! Nén tiếp! Áp súc lại!

Vũ Lôi Phong cắn răng dồn nén lực lượng đang căng cứng trong đan điền khí hải của mình, hắn đang tụ lực, tụ một đòn cực mạnh để đột phá rào cản.

- Đột phá cho ta!

Như nước tràn bờ đê, đan điền khí hải vốn đã căng cứng không thể chống đỡ nổi đột ngột thả lỏng, từng đợt trùng kích đánh mạnh vào không gian Nguyên Lực và Linh Hồn Lực của Vũ Lôi Phong, đan điền không ngừng mở rộng, khí hải được bành trướng ra rất nhiều.

Quanh người Vũ Lôi Phong, từng luồng năng lượng thiên địa hội tụ, bù đắp lại những khoảng trống trong đan điền và khí hải của Vũ Lôi Phong sau khi mở rộng, khi một Đấu Sĩ đột phá, hai nơi này sẽ được bành trướng và họ sẽ được thiên địa ban phước, được thiên địa lấp đầy khoảng trống đó, khiến cho trạng thái của họ sau khi đột phá sẽ là trạng thái sung mãn đỉnh cao nhất!

Trần Lệ lần nữa mở mắt, nàng kinh ngạc nhìn Vũ Lôi Phong, mới qua bao lâu a? Tên này lại muốn đột phá rồi?

- Ý Hồn Cảnh Thất Trọng! Xem ra Bát Trọng nằm trong tầm tay chàng rồi!

Cảm nhận khí tức của Vũ Lôi Phong, Trần Lệ mỉm cười đầy tự hào, nam nhân của nàng mạnh mẽ như vậy, sao có thể không tự hào cơ chứ.

Từng luồng năng lượng thiên địa theo đà đột phá của Vũ Lôi Phong mà lao vào, Vũ Lôi Phong vốn đã rất quen thuộc với chuyện này, hắn lập tức cong tay thành trảo, hấp lực tạo thành một vòng xoáy đen ngòm tóm lấy trán của Chu Trưởng Lão.

Có đà đột phá, năng lượng thiên địa được Hỗn Độn Âm Dương Quyết tham lam cắn nuốt không ngừng nghỉ, tốc độ thôn phệ của Vũ Lôi Phong tăng lên gấp vô số lần, tên Chu Trưởng Lão nào còn chưa kịp trải qua thống khổ như hai đồng bạn thì đã ngất lịm đi rồi đăng xuất khỏi thiên địa. Chỉ trách tốc độ thôn phệ của Vũ Lôi Phong lúc này quá nhanh.

Nhưng mãi cho đến khi mất hẳn ý thức, Chu Trưởng Lão lại khẽ cười. May mà hắn số hên, không phải chịu dày vò như hai tên kia, đùng cái chết luôn thật là khỏe a.

Gương mặt của Vũ Lôi Phong lần nữa căng cứng đỏ đậm, toàn thân hắn giống như mập ra vài chục cân vì sưng vù.

- Ta đã đánh giá thấp lực lượng của Hư Hồn Cảnh, quả thật so sánh với Hư Hồn Cảnh, Ý Hồn Cảnh chẳng là cái thá gì cả.

Vũ Lôi Phong khó khăn thầm nhủ, Huyền Trưởng Lão là Ý Hồn Cảnh Cửu Trọng, còn Chu Trưởng Lão là Hư Hồn Cảnh Nhất Trọng, chênh lệch chỉ có một trọng thực lực, nhưng chớ tưởng đó là chỉ thua nhau một trọng. Giữa Ý Hồn Cảnh và Hư Hồn Cảnh là hai cái rãnh trời cực lớn, không thể nào so sánh với nhau. Lực lượng hấp thụ vào mạnh mẽ hơn quá nhiều.

Theo đà đột phá, Vũ Lôi Phong tăng tiến rất nhanh, mới qua không bao lâu, tu vi của hắn đã nhảy vọt lên Ý Hồn Cảnh Cửu Trọng, khiến cho Trần Lệ phải câm nín không biết nên nói gì nữa.

Cảm nhận lực lượng sau khi đột phá Ý Hồn Cảnh Cửu Trọng mà vẫn còn cảm giác khó chịu vì ăn no. Vũ Lôi Phong thầm tính toán.

- Theo thống kê thì dư để đột phá lên Hư Hồn Cảnh, được lắm, ta hôm nay sẽ điên cuồng thăng cấp!



Hết chương 347…



Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu – Tác giả: Weekend Anh

Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây:

MoMo: 0963617753 Ngo Duc Anh Tuan

MB Bank: 927105201314 Ngo Duc Anh Tuan