Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 326: Cướp đoạt bảo kiếm.



Chương 326:

Thuận Tâm cơ thể nhanh nhẹ tránh né những đòn vuốt sắc bén của Vân Hạo, tốc độ của hai người mơ hồ đã đạt tới cảnh giới Vũ Cảnh, Thuận Tâm lộn nhào chém xuống một kiếm tạo thành thủy luân, Vân Hạo giơ lấy ma trảo trực tiếp ngăn cản lại đòn tấn công kia.

Vân Hạo sát khí cuồng nộ ma trảo vung ra cực kì tán ác muốn bóp chết hắn, Thuận Tâm đang ở trên không cũng không thể né tránh liền làm ra động tác đạp vào hư không, từng gợn sóng nước nhỏ lan tỏa ra thì cơ thể của Thuận Tâm đã ở giữa không trung, hắn dùng những hạt nước còn đọng lại lúc trước làm bàn đạp để né tránh đòn sát thủ, phải nói là vừa thông minh lại linh hoạt.

"Long Uẩn."

Dưới chân Vân Hạo lao ra một đầu thủy long một ngụm nuốt lấy hắn vào trong, bị giam ở trong nước Vân Hạo cố vùng vẫy để tránh thoát, Thuận Tâm điểm tới hừ lạnh nói:

"Ngươi không thoát được, Long Ngục."

Từ bên trong có bốn cái long trảo chộp lấy tứ chi của Vân Hạo làm cho hắn không thể cử động được nữa, Thuận Tâm toàn lực dồn vào một kiếm muốn kết liễu đi mối họa này, nhưng Trung Nguyên lại thở dài nói:

"Thuận Tâm, đừng giết hắn."

Thuận Tâm thở dài kiếm trong tay cũng không còn tụ lực mà chậm rãi tiêu tán, Từ Nghiêm Hiếu cau mày thật không ngờ tới Trung Nguyên lại ra tay ngăn cản Thuận Tâm giết Vân Hạo, hắn hừ lạnh lấy ra một thanh trường kiếm trong lúc không ai để ý liền vung ra, trường kiếm xuyên thấu vào trong long ngục đâm vào ngực của Thuận Tâm, Từ Nghiêm Hiếu lại phản ứng đầu tiên quát:

"Tùng Lâm ngươi vậy mà tự ra tay sát hai đệ tử của mình sao?"

Tùng Lâm lúc này mới ý thức được thanh kiếm kia chính là bảo kiếm mà hắn đã được Ách Âm Châu tặng nhưng đã bị mất, hiện tại lần nữa thấy được nó chính là đã ghim ở trên ngực của nhi tử nàng, nếu Ách Âm Châu biết được thì e là cơn thịnh nộ của Thánh Tông ngay cả ngăn cái mạng của Tùng Lâm hắn cũng không cản được hết, Phong Châu tức giận nhìn Tùng Lâm quát lớn nói:

"Tùng Lâm ngươi điên rồi, dù ngươi cho hắn dùng Hóa Ma Đan thì tông môn cũng chỉ phạt ngươi bế quan, đuổi Vân Hạo ra khỏi tông môn, ngươi như thế nào lại hạ sát thủ, phi tử Ách Âm Châu nhất định sẽ đại nộ."

Từ Nghiêm Hiếu vẻ mặt bình tĩnh cũng mà trong mắt hắn lại lộ ra một tia đắc ý, loại bỏ được một trưởng lão thì trong tương lai hắn cũng bớt đi một đối thủ, Hàn Vũ Thiên thở dài bay tới sân đấu nhìn lấy thi thể đã hóa ma của Vân Hạo thì khẽ cười, nhìn về phía Từ Nghiêm Hiếu bằng ánh mắt đăm chiêu.

Hàn Vũ Thiên nhìn lấy Thuận Tâm cũng ra hiệu cho hắn rời khỏi khán đài, Tùng Lâm vì quá sợ hãi mà đứng ngây ra như tượng đá không nhúc nhích dù chỉ một ngón tay, Trung Nguyên đã nhanh chóng cho người thu dọn toàn cuộc và giam giữ Tùng Lâm chờ ngay xét xử, Ách Âm Châu còn chưa có rời đi nếu để nàng biết được tin này thì sẽ quậy cho Bích Ly Tông một trận tưng bừng khói lửa, Hàn Vũ Thiên ở một gốc nhỏ cột lên cổ con chim nhỏ một viên huyền ảnh thạch rồi thả nó bay đi.

Trở về phủ thì Hàn Vũ Thiên đã lập tức căn dặn khố phòng tông môn đem đến mốt ít tài nguyên luyện khí, tên nhị trưởng lão kia muốn hắn bồi dưỡng đệ tử đương nhiên hắn cũng sẽ không bỏ bê bọn chúng, Hàn Vũ Thiên ngồi ở giữa sân chậm rãi lấy ra một thanh kim loại tản ra màu lam nhạt phiêu động nhẹ nhàng tĩnh lặng như nước, chính là Huyền Thủy Linh thuộc vào khoáng thạch hệ thủy ở tầm trung ở Nam Cương cũng hay sử dụng cho tu sĩ hệ thủy.

Hàn Vũ Thiên lại vung tay lấy ra một cái lò luyện chậm rãi đưa lấy Huyền Thủy Linh Thạch vào bên trong, những đệ tử đi ngang thấy Hàn Vũ Thiên giữa sân đang bắt đầu luyện khí thì tò mò đứng xem lại là chăm chú coi thử vị trưởng lão này cuối cùng là muốn làm chuyện gì, một đệ tử bên ngoài có chút tự cho là hiểu biết thấp giọng nói:


"Là Huyền Thủy Linh Thạch, dùng nó luyện khí nhất định phải dùng địa hỏa có âm tuyền, không được dùng dương hỏa chí cương để luyện bằng không thủy thuộc tính bên trong nó sẽ bị chí hỏa dần dần cho bốc hơi đi, sẽ lại trở thành một khối khoáng thạch vô dụng không còn sử dụng được nữa."

Những người xung quanh cũng là nhẹ gật đầu tỏ ý đã hiểu, Hàn Vũ Thiên bàn tay bốc lên huyết diễm làm cho toàn bộ đệ tử đang xem trố mắt không thôi, hắn là đang dùng chí hỏa chứ không phải là âm hỏa để luyện chế Huyền Thủy Linh Thạch, một vài trưởng lão đến xem náo nhiệt cũng là cau mày lắc đầu không thôi, tuy Huyền Thủy Linh Thạch không có quý giá, nhưng đối với ngoại môn mà nói thì cũng là thứ có thể thưởng cho những đệ tử xuất chúng, cũng coi như là không tồi, mà Hàn Vũ Thiên lại luyện chế nó bằng chí hỏa, nếu vạn nhất thất bại thì sẽ hao tổn một khối cũng là rất đáng tiếc.

"Lãng phí."

Một vị trưởng lão trong đó không nhịn được tức giận cũng chỉ biết lắc đầu thở dài mà thôi, một khi bắt đầu luyện chế nếu đột nhiên dừng lại thì tài nguyên bên trong coi như bị hủy hết, cũng chỉ có tiếc nuối tiếp tục quan sát Hàn Vũ Thiên luyện đan mà thôi.

Hàn Vũ Thiên rèn lam thạch cho đến khi nó trở thành màu xám thì bắt đầu lấy ra khỏi lò, rèn sắt khi còn nóng liền dùng búa nện liên tục lên khối sắt nóng hết búa này tới búa khác, tốc độ và lực đạo phải nói là hoàn mỹ không hề sai sót, Hàn Vũ Thiên vừa gõ sắt vừa nói:

"Vật cùng địa hợp, địa cùng thiên hợp, thiên cùng đạo hợp mới có thể rèn ra được vũ khí lợi hại."

Hàn Vũ Thiên đột nhiên tăng nhanh tốc độ gõ búa liền làm búa trượt khỏi tay, hắn rất nhanh đã bắt lại tiếp tục gõ khối sắt trở nên dị dạng, gõ liên tục không ngừng nghĩ khối sắt đã dẹp và có hình trường kiếm mà không cần khuôn đúc, đột nhiên pháp tắc xuất hiện liên tục xoay quanh trường kiếm mà Hàn Vũ Thiên đang rèn đúc, mấy trưởng lão tu vi thấp nhất cũng là Thánh Nhân tầng 1 cũng cảm nhận được pháp tắc xuất hiện quấn lấy trường kiếm, một vị trong đó không khỏi kinh hãi nói:.

"Dù là luyện khí sư cũng không thể nào trong quá trình rèn sắt đã dẫn động pháp tắc, trừ khi ngươi là cường giả luyện khí sư Đạo Tổ cảnh, nhưng Hàn Vũ rõ ràng chỉ mới là Vũ Cảnh làm thế nào lại có được khả năng này?"

Trong lúc bọn họ bàn tán thì Hàn Vũ Thiên cũng gõ xuống một búa cuối cùng, búa này hạ xuống thổi ra một cơn cuồng phong kinh người, trường kiếm lam sắc lơ giữa không trung hấp thu pháp tắc xung quanh bắt đầu rung lắc dữ dội, Hàn Vũ Thiên nhìn lấy một kiếm nói:

"Ngươi là Lam Tinh Kiếm, tên gọi Tiểu Lam."

Lam Tinh Kiếm như nghe hiểu được lời này cũng rung lên đáp trả, Hàn Vũ Thiên nhìn về phía Thuận Tâm nói:

"Nhỏ máu vào đi, từ giờ Tiểu Lam là của ngươi rồi."

"Vâng, sư tôn."

Thuận Tâm bước lên một bước còn chưa kịp cắt máu nhận chủ thì đã có mấy chục giọt tinh huyết từ nơi khác lao tới, Hàn Vũ Thiên hừ lạnh nhanh tay nắm được chuôi kiếm quét ra một dòng thủy lưu hòa loãng đám tinh huyết kia rồi vung xuống mặt đất.

"Hàn Vũ, đồ tốt như vậy ngươi không sài lại đưa một tên đệ tử làm gì."


"Không lấy thì hiếu kính cho bọn ta."

"Đưa ra bảo kiếm, bọn ta đảm bảo không tham gia tranh đoạt vị trí đệ ngũ trưởng lão ngoại môn của ngươi."

Mấy chục thân ảnh lao lên không trung toàn bộ đều nhắm tới thanh kiếm trong tay của Hàn Vũ Thiên, đồ vật vừa rèn đã tự thân hấp thu pháp tắc còn lợi hại hơn Thánh Khí rất nhiều lần, Thánh Khí là Thánh Nhân dẫn động pháp tắc tích tụ mà thành Thánh Ý, còn kiếm trong tay Hàn Vũ Thiên là tự thân hấp thu không cần tốn thời gian và công sức của tu sĩ, còn mang tới sức mạnh vượt bậc.

"Cướp đồ trong tay Hàn mỗ, e là chư vị không đủ đảm lượng."

Hàn Vũ Thiên đứng ở đó nhìn lên bầu trời với hơn chục thân ảnh Thánh Nhân thản nhiên nói.

"Hừ, nếu đã không tự giao ra thì đừng nói bọn ta không niệm tình đồng môn, lên!"

Hàn Vũ Thiên cơ thể chớp động cũng hóa thành lam quang lao thẳng lên phía chục vị Thánh Nhân ở trên bầu trời, Lục Nhan sắc mặt kinh hãi còn chưa từng thấy được cảnh chục vị Thánh Nhân liên thủ, Thuận Tâm cũng là lo lắng nói:

"Sư tôn, nếu họ muốn thì cứ giao ra, đệ tử cũng không có yêu cầu gì, ngài đừng mạo hiểm."

Cuộc chiến trên trời diễn ra vô cùng khốc liệt, một mình trưởng lão Hàn Vũ đối chiến cùng hơn chục vị trưởng lão khác trên không trung, pháp tắc va chạm ầm ầm nổ vang trên bầu trời thu hút rất nhiều sự chú ý của chúng đệ tử, Từ Nghiêm Hiếu đang nằm trên giường cũng chợt mở bừng mắt phóng thần thức ra khỏi phủ thăm dò tính huống bên ngoài, hắn cười nhạt cũng bay ra khỏi phủ lao tới chiến trường bên này một quyền nhắm tới một tên trưởng lão đánh tới, nhưng hắn cũng hét một tiếng thật lớn làm cho trưởng lão kia tránh được một kích.

"Dám liên thủ bắt nạt Hàn Vũ trưởng lão, thật quá đáng."

Quyền này đánh trượt lại nhắm trúng ngay hướng của Hàn Vũ Thiên mà lao đi, hắn hừ lạnh cước bộ nhanh chóng lách người tránh đi xoay kiếm chém một đã cắt đứt một phần tay áo của Từ Nghiêm Hiếu.

"Hàn Vũ ta tới giúp đệ."

Từ Nghiêm Hiếu ngoài mặt thì là nói giúp đỡ những cũng không ít lần vô ý đánh trúng hắn, mấy trưởng lão kia cũng biết Từ Nghiêm Hiếu cũng chỉ là giả vờ nên rất phối hợp diễn với hắn, Hàn Vũ Thiên có thêm sự góp mặt của Từ Nghiêm Hiếu cũng không thay đổi được cục diện, chỉ là tu vi bị áp chế chỉ còn Vũ Cảnh thượng vị không có khả năng đồ sát Thánh Nhân.

"Hừ, vậy thì dựa vào dịp này âm thầm nới lỏng tu vi ra một chút, dạy dỗ các ngươi cho thật tốt."

Hàn Vũ Thiên công phá liên tục lại bạo phát ra khí tức của Vũ Cảnh viên mãn làm cho đám trưởng lão kinh ngạc không thôi, tăng cao tu vi trong chiến đấu cũng là điều hay xảy ra, nhưng họ thật không ngờ Hàn Vũ Thiên còn chưa có nhận thương thế hay hao tổn qua nhiều linh lực đã đột phá, chuyện này rất khác so với lẽ thường, nhưng họ không quan tâm nhiều đến như vậy cũng tranh nhau cướp đoạt kiếm trong tay của Hàn Vũ Thiên.


Ở một trang viên mát mẻ nước chảy lá rơi cùng chim hót sóc chạy, Trung Nguyên và Phong Châu đang đánh cờ với nhau rất an nhàn, một đệ tử ngoại môn phá cửa xông vào kinh sợ nói:

"Hai vị trưởng lão không hay rồi, ngoại môn có chuyện rồi."

"Chuyện gì?"

Phong Châu hạ quân cờ trong tay xuống bàn cờ rồi cau mày hỏi, đệ tử kia gấp gáp chỉ ra ngoài nói:

"Các vị trưởng lão đang vây công Hàn Vũ trưởng lão ngoài kia, nếu hai vị không mau ứng cứu e là Hàn Vũ trưởng lão không trụ được lâu."

Trung Nguyên lập tức hỏi:

"Tại sao lại vây công?"

Đệ tử kia mau chóng nói:

"Hàn Vũ trưởng lão luyện ra được một thanh bảo kiếm nghe nói tự có thể hấp thu pháp tắc cho Thuận Tâm làm lễ, nào ngờ các vị trưởng lão nổi lòng tham thi nhau cướp đoạt."

"Bọn thối tha, ngay cả ở trong tông môn cũng dám cướp đoạt, thật không xem tông quy ra thể thống gì cả rồi!"

Trung Nguyên tức giận tu vi Thánh Nhân viên mãn bộc phát lao ra khỏi trang viên hướng tới ngoại môn đệ tử mà lao đi, từ trang viên nơi này phải nói là rất xa cho dù có tu vi Thánh Nhân viên mãn thì Trung Nguyên cũng phải mất không ít thời gian, Phong Châu cũng đã sớm theo sát phía sau nói:

"Đại ca, ngươi nghĩ chuyện này có ẩn tình gì nữa không?"

Trung Nguyên một mực chăm chú toàn lực bay phía trước cau mày nói:

"Bọn chúng thường ngày tham lam cũng rất biết che giấu không lộ ra ngoài, nhưng giờ đây toàn bộ bộc phát công khai cướp giật, e là thứ bảo kiếm của Hàn Vũ trưởng lão không có đơn giản."

main cực kỳ bá đạo, phong cách cơ bắp dùng lực phục người, tay xé hằng tinh