Ta Là Chí Tôn

Chương 496: Đồng quy, ngọc toái, áo gai!



Dưới thế công điên cuồng của Đông Huyền, con thuyền nhỏ phiêu diêu trong sóng dữ kia tùy thời có thể lật úp.

Cho nên lúc này đây, sức chiến đấu của Vân Dương như được thần trợ, mười hai phần công lực tung hết cả ra, tựa như Sát Thần giáng thế, mạnh không địch nổi!

Một bên khác, Chiến Ca cũng đứng trên đài cao chỉ huy chiến đấu, vừa nhìn qua liền phát giác dị số, thân ảnh kia như chớp bổ đôi quân đội của hắn.

Chiến Ca chính là cao đồ của Hàn Sơn Hà, là truyền nhân y bát, tự nhiên cũng là bậc thầy quân sự, lập tức có thể phát hiện tình huống không thích hợp.

Tức thời phát lệnh:

- Đồng quy chiến pháp, toái ngọc chiến thuật! Áp dụng chiến thuật đối với người áo trắng kia cho người áo tím!

Đầu người của Ngọc Đường đều có yết giá, cao nhất đương nhiên là Thu Kiếm Hàn, thứ hai là Phó Báo Quốc mà thứ ba chính là Bạch Y Tuyết!

Sơ sơ cũng bởi vì chuyện lúc trước, Bạch Y Tuyết cầm đầu dẫn động vô số truy sát đối với Hàn Sơn Hà, lần này gặp lại, đương nhiên phải càng thêm chú ý, càng thêm một phần sát tâm, nhưng sau khi thực sự đối đầu, cao giai tu giả Đông Huyền nhanh chóng hồi báo, nếu có thể thì tận lực không nên chọc người này, thực lực người này đã vượt khỏi nhận biết của bọn họ, chiến thuật bình thường hoàn toàn không có ý nghĩa, có lên cũng chỉ là đến tặng đầu người!

Hàn Sơn Hà cũng bởi vậy mà thận trọng đánh giá Bạch Y Tuyết một lần, thậm chí hạ lệnh có thể buông lỏng người này, để Bạch Y Tuyết toàn thân trở ra cũng được. Dù sao Bạch Y Tuyết cũng không phải cao tầng Ngọc Đường, có thả đi cũng không ảnh hưởng đại cục.

Thế nhưng Bạch Y Tuyết từ đầu đến cuối vẫn luôn hộ vệ bên người Thu Kiếm Hàn, không rời không bỏ, như bóng với hình. Có thể nói, muốn giết Thu Kiếm Hàn, trước phải tiêu diệu Bạch Y Tuyết, sau một phe trắc trở, cuối cùng rút ra được kết luận, Bạch Y Tuyết, dù khó giết, cũng phải giết!

Trên thực tế, tàn quân bảo vệ Thu Lão Nguyên soái hiện tại, nếu không có Định Hải Thần Châm như Bạch Y Tuyết, sớm đã bị đại quân Đông Huyền trùng kích tan nát. Cũng bởi như vậy, một mình Bạch Y Tuyết hấp dẫn tới hơn năm thành chiến lực cao cấp của Đông Huyền, cố nhiên là bị sát thương vô số, tuy nhiên Bạch Y Tuyết cũng tiêu hao đến gần như sức cùng lực kiệt, trước mắt chỉ có thể duy trì trạng thái song kiếm hợp bích với Vân Tiêu Dao, duy trì phong tuyến cuối cùng!

Mà lực lượng mới như Vân Dương xuất hiện, lập tức đưa tới sự chú ý của Chiến Ca, Chiến Ca tuy là danh tướng, nhưng hiểu biết đối với cao thủ giang hồ vẫn còn nhiều hạn chế, hắn đem Vân Dương cùng Bạch Y Tuyết để song song, thực sự hiện tại đúng là quá để mắt Vân Dương!

Nhưng bộ dạng uy mãnh đồ ma diệt phật như Vân Dương hiện tại, thực sự so với Bạch Y Tuyết còn hung hãn một phần!

Chí ít trên khí thế, Bạch Y Tuyết so với vị Vân công tử này kém xa!

Có điều đây cũng là tiếng lòng của Chiến Ca, hắn quyết không để xuất hiện thêm bất kỳ một tên Bạch Y Sát Thần nào nữa, càng không để đối phương tụ hợp với Thu Kiếm Hàn, nhất định phải bóp chết trước khi song phương chạm mặt!

- Lại thúc trống trận, tần suất gấp bội, tận sức nhanh chóng kết thúc trận chiến này, ta muốn thấy đầu Thu Kiếm Hàn!

Chiến Ca phấn khởi hét lớn.

Hắn cũng không chú ý tới, ngay sau lưng hắn không xa, gương mặt của Hàn Sơn Hà ánh lên vẻ kỳ quái.

Tựa như đang thở dài, lại như đang cảm thán.

Theo tiếng lệnh của Chiến Ca, tất cả quân hào cùng nhau kêu lên, vẻn vẹn chỉ một cái chớp mắt, trống trận cũng càng thêm dồn dập!

Gấp gáp kéo dài, phảng phất như muốn cứ thể thổi xuống, một mực gõ xuống!

Trong chớp mắt này, toàn bộ chiến trường như vị một đầu Thần thú bừng tình, trái tim kịch liệt nhảy lên, huyết dịch toàn thân sôi sục!

Binh mã Đông Huyền giết đến đỏ mắt!

- Đồng quy chiến pháp! Lại là đồng quy chiến pháp!

Một vị tướng quân Đông Huyền nghiêm nghị phi ngựa, ngửa mặt thét dài, thanh âm thê lương oanh liệt.

- Ngọc toái chiến thuật, lại lần nữa khởi động ngọc toái chiến thuật sao?!

Nhất niệm cùng xuất hiện trong đầu vô số tướng sĩ Đông Huyền, phảng phất như hóa thành dã thú điên cuồng, nhưng vẫn cùng nhau bạo phát hung tính!

Giờ khắc này, cái gì mà tử vong, hay vinh quang.. Hết thảy tất cả, đều bị tiếng trống trận này loại ra khỏi đầu, kèn lệnh rung trời, chính là tử vong triệu hoán lệnh, hoặc cũng chính là Tử Thần Tấu Minh Khúc!

Đây là lần thứ hai trong trận chiến này, Đông Huyền tấu vang Đồng quy chiến pháp, Ngọc toái chiến thuật, trước đó dùng để ức chế Bạch Y Tuyết cường thế phá vây, hạn chế cục diện ác liệt trước mắt, hiện tại lại dùng, chính là nhằm vào Vân Dương!

Vân Dương lập tức cảm nhận được lực cản tăng mạnh, tăng đến gấp đôi!

Binh sĩ Đông Huyền trên thông lộ dùng tư thế liều mạng nhào tới, lúc này không chỉ dùng binh khí, chiêu pháp mà là dùng cả thân thể, cưỡi ngựa va chạm, dùng tính mạng mình làm chướng ngại cản trở... Điên cuồng như vậy, quả là hoàn toàn không để ý tới sinh tử.

Cách làm này, có dùng từ “không màng sinh tử” cũng đã không thể hình dung được nữa.

Bởi vì trong lòng người chặn đường, đã không còn suy nghĩ sinh tử, chỉ có ngăn cản, ngăn cản và ngăn cản!

Đại quân nhanh chóng ép chặt Vân Dương, người bên trong, dù không tận lực lao lên, cũng sẽ bị người bên ngoài ép lại.

Thế trận này, chặn đường như vậy, trừ phi biết bay căn bản không thể vượt qua?!

Chỉ trong nháy mắy, trước sau Vân Dương đã bị đám người lít nha lít nhít vây kín, vô luận hướng nào đều chỉ thấy biển người, khắp nơi là đầu người!

Trong thế công điên cuồng cực đoan này, binh mã hộ tống Thu Kiếm Hàn sinh sinh bị ngăn lại, thậm chí còn hơi bị ép ngược trở về, Bạch Y Tuyết nỗ lực ứng phó, nhưng vẫn phải từng bước lui lại.

Nhân lực có hạn, cho dù là đỉnh phong cường giả, đối mặt chiến thuật biển người không cần mạng như thế, vẫn không thể làm gì cho nổi!

Vân Dương lần này xem như cảm nhận được cảm giác bất đắc dĩ mà Bạch Y Tuyết từng phải chịu, đại đao vung lên, thanh không một con đường, nhưng trong nháy mắt, con đường phía trước đã lại bị lấp lại, lần nữa không thể đi lên.

Chiến thuật biển người, chính là thủ đoạn cuối cùng để ứng phó siêu cấp cường giả của quân đội.

Đồng thời cũng là thủ đoạn hữu hiệu nhất.

Coi như ngươi có trâu bò hơn nữa, ngươi có thể giết trăm người, ngàn người, thậm chí vạn người, nhưng ta còn có mười vạn người, trăm vạn người, coi như đứng đó cho ngươi giết, cũng có thể mài chết ngươi, cuối cùng ngay cả đao cũng không nhấc lên nổi!

Mệt mỏi cũng có thể mệt mỏi chết ngươi!

Chớ nói chi người ứng chiến ở đây, vẫn còn không ít cường giả, mặc dù thực lực cá nhân cách biệt xa xôi, không thể chính diện quyết đấu, nhưng bọn hắn liên hợp, cũng có thể tạo ra tác dụng nhất định!

Giết người như cắt thịt, nhưng trong quá trình cắt thịt này cắt phải xương cốt, hơn nữa còn là xương cứng, kiểu gì cũng phải hao tổn khí lực.

Mắt thấy Vân Dương bị nhân triều nuốt chửng, đã thấy đại đao rời tay, một đao xoay tròn tạo thành cự quang vòng, xoay quanh bốn phía, trực tiếp chém ngang mấy trăm người áp sát. Cái nơi mới chật như nêm cối, hiện tại lại đột nhiên rõ ràng, cơ hồ cùng lúc đó, Vân Dương khẽ đưa tay tìm tòi, một thanh đại đao lóe sáng đã đột nhiên xuất hiện trong tay, lại một ném đi qua, hoàn toàn không gián đoạn, nhuần nhuyễn như nước chảy mây trôi, thông thuận vô cùng.

Mắt thấy áp lực bốn phía đột nhiên giảm bớt, Hồng Hồng lần nữa xông lên, hai cái móng sau đá vào quân địch, nơi nó đặt chân, đầu óc vỡ toang, mượn lực thuận thế xông lên, lần nữa lao ra vài chục trượng, cho đến lần thứ ba rơi xuống, đã lại không thể nhảy lên, mà rơi vào trong một vòng quân địch lít nha lít nhít khác!

Đại quân Đông Huyền cũng toàn là lão binh, cho dù tai họa sát nách, bị Hồng Hồng đắc thủ một hai lần, há lại không có biện pháp ứng đối!

Bên kia, Bạch Y Tuyết nhìn thấy Vân Dương càng thêm mạnh mẽ, cũng thỏa thích dùng lực, thỏa thích chém giết, tận khả năng xông lại bên này, hiển nhiên là muốn tụ hợp Vân Dương, tiến tới hợp lực phá vây, đập tan tàn cuộc.

Song phương nhanh chóng tiếp cận!

Ngay lúc vi diệu này, trong đại quân Đông Huyền bỗng lóe lên mười mấy người mặc áo gai, đầu đội vương miện, trên tay mỗi người đều có một cái móc câu, huy sái ra vạn đạo quang mang, hơn mười người hợp lực hành động, nhanh chóng bố trí thành trận thế kỳ quái, chỉ ngắn ngủi một chốc, đã hoàn toàn ngăn chặn thế công của đám người Bạch Y Tuyết.