Ta Là Chí Tôn

Chương 495: Nhất kỵ xông quan!



Đám người ngăn cản trước mắt hắn, cũng chỉ có chừng bảy trăm người. Mà bên Bạch Y Tuyết, lại bị đám người lít nha lít nhít bao lại, phóng nhãn nhìn qua, tối thiểu cũng phải có mấy ngàn người, hô to hàm đấu, hết sức chém giết.

Bạch Y Tuyết điên cuồng phá vây, kiếm trong tay như cuồng long phiên giang đảo hải, không ngừng có người thụ thương dưới kiếm, sau đó lại bị kiếm của hắn phanh thây, nhưng mà từ đầu tới cuối, hết sóng này lại đến sóng khác, người sau nối người trước, khiến cho Bạch Y Tuyết có muốn cũng khó tiến lên nổi.

Mà giờ khắc này, còn một người khác sánh vai Bạch Y Tuyết chiến đấu, trường thân ngọc lập, khí độ ung dung, mặt điền mày rậm, dáng người cao lớn. Cho dù thân trong đại chiến, nhưng khí độ giơ tay nhấc chân vẫn nhàn nhã tới cực điểm, chính là lão cha hờ của hắn, Thiên Ngoại Vân Hầu, Vân Tiêu Dao!

Hai người song kiếm hợp bích, tạo thành một đạo màn sáng như thực chất, cũng là màn sáng này tiên phong, trong quân địch lít nha lít nhít mà xông ra ngoài, phàm là có người chạm đến, nhẹ thì tứ chi đều đoạn, nặng thì thịt nát xương tan, toái thi mà chết.

Phía sau hai người, một mặt là Xuân Hạ Thu Đông tứ đại công tử, bốn vị này đều phục sức tiểu binh, lúc này méo miệng mắt lác, mặt đầy mồ hôi điên cuồng huy vũ đao kiếm, hợp lực đi theo hai đại kiếm giả, nhưng thực tế xuất lực càng nhiều lại là hộ vệ của bọn hắn, chỉ là chém giết đến lúc này, ai nấy thở không ra hơi, bước đi liên tục khó khăn.

Nhìn thân ảnh màu tím xuất hiện, mặc dù xa xa không thấy rõ, nhưng bốn tên gia hỏa đã lập tức cuồng hỉ:

- Lão đại! Lão đại a... Cứu mạng a a a a...

Lời còn chưa dứt, đã bị một tiếng yêu kiều hô quát:

- Kêu gào cái gì?! Thực sự xấu hổ chết người mà! Đường đường là đại nam nhân, lại đi hô to cứu mạng, uổng cho các ngươi là người tứ đại gia tộc!

Tứ đại công tử không còn gì để nói, mặt mũi tràn đầy ủy khuất.

Từ khi bị cưỡng ép kéo vào quân ngũ, mỗi ngày đều giãy giụa trên lằn ranh sinh tử, mấy ngày nay đúng thực là làm khó bọn hắn. Ngay cả đi vệ sinh cũng phải xin phép...

Đây là thời gian mà người phải sống a...

Bây giờ, sinh tử trước mắt, ta hô cứu mạng thì có làm sao... Làm sao! Ta muốn hỏi thế thì làm sao?!

Nhưng nhìn ánh mắt băng hàn khinh bỉ của Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan, bốn người không ai dám nói ra câu đó.

Một bên khác, chủ lực chính là Thượng Quan Linh Tú, Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan... Mang theo hãn tướng của Thượng Quan tướng môn xua binh kháng địch, tiến về phía tước.

Giờ phút này, nhìn thấy thân ảnh tử bào ở phía xa phá sóng mà đến, sáu con mắt phượng cùng nhau sáng lên.

Thượng Quan Linh Tú càng hét to một tiếng:

- Vân công tử! Lão Nguyên soái ở đây, mau tới!!

Nguyệt Như Lan cùng Kế Linh Tê còn đang chém giết, cũng không có quên liếc mắt nhìn nhau.

Hừ, gọi thật thân mật...

Trợn mắt nhìn bóng người màu tím trảm sóng mà đến, nghiên chặt hàm răng: Hỗn đản này, thế mà xuất hiện trong lúc này. Chờ lao ra, lại tính sổ với ngươi!

Mà vị trí trung tâm lại là tư binh của Thượng Quan gia tộc, cùng đội ngũ máy ngàn thiết kỵ, đội ngũ chỉnh tề, bộ phận này do thiết kỵ chủ tướng Vương Định Quốc suất lĩnh, những người này ai nấy bi phẫn, trên người còn chất đầy vết thương.

Trên người mỗi người, đều đã là một mảnh huyết sắc!

Trừ cái đó ra, đã không còn nhan sắc nào khác!

Màu đó đó, có máu của bản thân, có máu của đồng đội, còn có máu của địch nhân!

Trước khi Vân Dương đến, thực sự không nghĩ ở đây lại có nhiều người quen đến vậy!

Không, phải nói là những người mà hắn quen biết đang có mặt ở Đông tuyến này, tám chín phần đều ở chỗ đây. Vừa nghĩ đến đây, suy nghĩ trong lòng Vân Dương lại càng thêm nặng nề.

Bình tĩnh mà xem xét, lực lượng cao cấp bên hắn đứng trong thế tục này đã mạnh đến mức khiến người giận sôi.

Cho dù không tính hắn, Bạch Y Tuyết, Phương Mặc Phi. Vân Tiêu Dao cùng tam đại Thiên cảnh cường giả. Tứ đại công tử được Vân Dương tài bồi, cùng đám hộ vệ đều có tu vi không tầm thường, thêm Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan dù chưa đến Thiên cảnh, nhưng cũng đã tiếp cận Sơn cảnh đại viên mãn, đều thuộc loại cường hoành nhất tuyệt.

Cho dù là Thượng Quan Linh Tú cùng đám tư binh của Thượng Quan gia tộc, nhưng với kinh nghiệm bách chiến sa trường, năng lực tổng hợp cũng tuyệt không kém!

Càng có Thu Kiếm Hàn cùng Phó Báo Quốc tuyệt thế danh soái tọa trấn, thực lực tổng hợp không thể nói không mạnh, thậm chí phải nói là cực mạnh, siêu cấp mạnh!

Song vẫn phải đứng trước thế cục ác liệt tới cực độ này.

Bởi vậy có thể nghĩ, lực lượng của Hàn Sơn Hà phải hùng hậu tới cỡ nào!

Tuyệt không phải chỉ là binh lực cao hơn một tầng có thể làm được!

Những cao thủ giang hồ môn phái ẩn nấp trong đó, chỉ sợ cũng phải là một con số kinh khủng!

Vân Dương ngưng thần nhìn lại, đã thấy đội ngũ Ngọc Đường phá vây đang kiệt lực bảo hộ một cái xe ngựa màu đen!

Cỗ xe ngựa nhỏ này, đúng thực là tầm thường không đáng chú ý, đứng trong trận doanh quân địch, phiêu diêu như thuyền nhỏ tùy thời có thể lật úp, chập trùng lên xuống trong sóng lớn vô biên.

Mà quân đội Ngọc Đường bao quanh ngoài cỗ xe ngựa kia như muốn điên rồi!

Bọn hắn như ác lang nhìn thấy thịt tươi, hoàn toàn không để ý sinh tử mà điên cuồng xông lên, cho dù biết phải đối mặt đao kiếm sắc bén, nhưng vẫn không chút sợ hãi.

Chết một nhóm, lại có một nhóm lên thay, hơn nữa so với trước lại càng thêm nhiều!

Càng thêm điên cuồng!

Thậm chí, vô số mũi tên từ khắp nơi không ngừng trút xuống.

Nơi nào xe ngựa đi qua, nơi đó liền bị các mũi tên hoàn toàn bao trùm!

Lít nha lít nhít, không ngừng không nghỉ, vô cùng vô tận!

Chỉ là những mũi tên, thế mà sinh ra cảm giác như trường hà mênh mông không bao giờ khô cạn!

Từ đó có thể thấy, những mũi tên bắn tới điên cuồng tới mức nào, dày đặc tới mức nào.

Ngoài ra, còn vô số cao thủ Đông Huyền, mượn quân địch bổ sung yểm trợ, tùy thời xuất hiện, tạo thành sát thương không thể không kể đến. Cơ hồ cứ các một lát, lại có mười mấy thậm chí cả trăm tên cao thủ cùng nhau đột kích, phát động công kích với xe ngựa!

Trong quân trận Đông Huyền, tiếng kèn lệnh sôi sục không ngớt, đó là tiếng thúc dục tiến lên giết địch!

Trong thế công điên cuồng như vậy, thế mà còn không ngừng phát kèn đòi mệnh. Có thể thấy được, sát ý của Hàn Sơn Hà đối với người trong xe ngựa phải lớn tới cỡ nào, tuyệt không bỏ qua.

Người trong xe ngựa là ai?

Vấn đề này đã rõ rành rành, không cần tiếp tục trả lời!

Ngoại trừ Thu Kiếm Hàn, tin rằng trên đời này không ai có thể khiến Hàn Sơn Hà phải coi trọng như vậy!

Tình huống ác liệt như thế, Thu Lão Nguyên soái cũng không có đi ra.

Hắn ở trong xe ngựa kia, phàm là có một chút khí lực, cũng sẽ không trầm mặc như vậy.

Vố số binh sĩ Đông Huyền, tướng quân Đông Huyền đều đang liều mạng la lên.

- Bắt sống Thu Kiếm Hàn, hoàng kim trăm vạn, ruộng tốt ngàn mẫu, phong Vạn Hộ Hầu!

- Người chém đầu Thu Kiếm Hàn, hoàng kim trăm vạn, phong Vạn Hộ Hầu!

- Tướng sĩ chiến tử, trợ cấp mười lần! Con cái nhập học, đào tạo thành tài, quân đội hỗ trợ, ba đời miễn thuế, đại xá, đặc xá!

- Bắt sống Thu Kiếm Hàn!

- Bắt sống Thu Kiếm Hàn!

...

Chiến thuật của Đông Huyền rất rõ ràng, đơn thuần trực tiếp, nhưng cũng rất hữu hiệu: Coi như dùng mạng người đến chồng, cũng phải đè chết Thu Kiếm Hàn!

Tuyệt không cho Thu Kiếm Hàn một chút sinh cơ!

Ích lợi, thanh danh, trợ cấp!

Thậm chí ngay cả người chết, hy sinh cũng có thể để hậu thế hưởng phúc không hết!

Ai mà không liều chết tiến lên?

Huống chi, cương đao sáng loáng của đội chấp pháp còn sau lưng!

Tiến lên khó tránh cái chết, sinh cơ xa vời, nhưng cuối cùng vẫn còn một cơ hội lập công. Mà cho dù chết, cũng có thể nhận được ích lợi cực lớn, tính thế nào cũng thấy đáng. Trái lại, nếu thoáng chần chừ phân vân, thoáng lùi nửa bước, đó chính là tội phản quốc, chết còn chưa hết tội, tiếng xấu truyền muôn đời.

Vân Dương nhanh chóng xác định mục tiêu, lại phát một tiếng hét dài:

- Kẻ nào cản, chết!

Cả người như hóa thành hổ điên, phi thẳng tới tới chỗ đám người dày đặc nhất!

Trường đao bởi luân phiên chém xuống mà mẻ tới mẻ lui kia lại tiếp tục kéo ra một dải huyết châu, tạo thành vòng cung huyết sắc, phanh phanh phanh...

Một đao lướt qua, nhất thời có vô số cao thủ kinh hãi bay ra ngoài, trong đó càng nhiều người đang bay mà chia năm xẻ bảy, một mệnh ô hô!

Vân Dương một người một ngựa, tựa như thuyền lớn di chuyển trên mặt nước, cưỡng ép vạch đám cỏ lau, tạo thành một con đường huyết sắc.

Những nơi đi qua, tàn thi vung vãi, sinh cơ đoạn tuyệt!

Ngàn vạn binh mã ven đường, vô số cao thủ, nhưng không một người có thể ngăn hắn một giây.

Vân Dương lúc này, tựa như hóa thành thiểm điện, vọt tới vòng vây lít nha lít nhít đang công kích Thu Kiếm Hàn!

Nếu nói vừa rồi Vân Dương lòng như lửa đốt, vậy hiện tại hắn đã triệt để điên cuồng!

Bởi Vân Dương hắn biết, bên kia chẳng những có Thu Lão Nguyên soái, còn có Bạch Y Tuyết, tứ đại hoàn khố, còn có Kế Linh Tê. Nguyệt Như Lan cùng Thượng Quan Linh Tú, còn có phụ thân danh nghĩa Thiên Ngoại Vân Hầu Vân Tiêu Dao dao của hắn. Không chỉ có Thu Lão Nguyên soái mà hắn không muốn mất đi, mà mỗi người trên đều là thân bằng tri kỷ của hắn!

Không thể mất đi, nhất định không thể mất đi