Ta Không Thành Tiên

Chương 138: Vòng thứ hai



Thấy vở kịch hay đã kết thúc, Phù Đạo sơn nhân liếm xương gà rất tiếc nuối.

Ánh mắt liếc qua nhìn thấy Bàng Điển bên cạnh với sắc mặt không được tốt lắm, lão chỉ cười một tiếng: “Với sự bá đạo của công pháp Long Môn, ngươi còn đen mặt cái quái gì? Bố đã nghe nói tên đồ nhi đó của ngươi có tư chất gì rồi, đó chính là Long Hoàng...”

”Ngươi câm miệng cho ta!”

Bàng Điển vốn đang ấm ức trong lòng, nghe lời an ủi có thể tức chết người của Phù Đạo sơn nhân, quả thực thất khiếu đều bốc khói.

”Hừ, hảo tâm lại bị xem như lòng lang dạ thú, ngươi muốn sơn nhân ta nói ta còn không chịu ấy chứ!”

Phù Đạo sơn nhân lườm một cái xem thường, cuối cùng không thèm để ý nữa.

Lão giơ ngón tay ra đếm mấy người còn lại trên đài: “Một hai ba bốn... Ờ, chín, vừa khéo. Khụ khụ!”

Đột nhiên hắng giọng nâng cao thanh âm.

Tất cả mọi người phía dưới lập tức nhìn lên.

Phù Đạo sơn nhân ném xương gà xuống sơn đạo Côn Ngô sạch sẽ một cách cực kì tự nhiên, trên mặt mang nụ cười, cao giọng nói: “Đến lúc chiến kết thúc, vòng thứ nhất cũng chính thức kết thúc, chín người vào vòng sau:

Âm Tông Bắc Vực Đường Bất Dạ, mười bảy Tiếp Thiên Đài.

Như Hoa Ngũ Di tông, mười sáu Tiếp Thiên Đài“.

Phía dưới đột nhiên có tiếng cười ồ.

Sắc mặt Như Hoa công tử trở nên khó coi. Đáng tiếc Phù Đạo sơn nhân là trưởng bối, thậm chí còn là trưởng bối cấp bậc đồ cổ.

Phù Đạo sơn nhân không hề cho rằng mình vừa nói gì kinh hãi người đời, tiếp tục đếm: “Ngụy Lâm Thân Lăng, mười sáu Tiếp Thiên Đài.

Hạ Hầu Xá Phong Ma kiếm phái, mười bốn Tiếp Thiên Đài.

Thằng bé gì ăn dưa...”

Tiểu Kim ngẩng đầu lên, gọi mình hả?

”Khụ khụ“. Phù Đạo sơn nhân ho một tiếng, nghĩ một lát rồi mới nói: “Tiểu Kim, mười ba Tiếp Thiên Đài“.

Thì ra là tên người ta cũng không nhớ!

Kiến Sầu không nói được gì.

Cả chân núi Côn Ngô đều chìm trong một sự yên tĩnh kìm nén.

Phù Đạo sơn nhân hoàn toàn không cảm thấy có gì mất mặt, tiếp tục đếm từng người.

”Lục Hương Lãnh Bạch Nguyệt cốc, mười một Tiếp Thiên Đài.

Khương Vấn Triều Thông Linh các, mười một Tiếp Thiên Đài.

Kiến Sầu Nhai Sơn, mười một Tiếp Thiên Đài.

Cuối cùng, Tả Lưu, mười Tiếp Thiên Đài“.

Chín người đã đếm xong, bầu không khí vốn kìm nén cũng bị Phù Đạo sơn nhân làm cho nguôi hết.

Mọi người còn đang tiếc nuối cho Chu Thừa Giang, nào ngờ lão lại gọi Như Hoa công tử là Như Hoa, đúng là quá đáng, sau đó còn không nhớ tên Tiểu Kim, gọi là thằng nhóc ăn dưa...

Dù trong lòng có cảm khái nhiều hơn nữa, lúc này cũng không thể phát ra được.

Loại trưởng lão chấp pháp này, dù có phóng mắt nam bắc trung cực bốn vực Thập Cửu Châu cũng có thể tìm được mấy người?

Cũng miễn cưỡng coi như là một đặc sắc của Trung Vực.

Mọi người thầm an ủi chính mình, lại đều không khỏi thoát mồ hôi vì tương lai của Trung Vực.

”Đếm xong rồi, Hoành Hư lão quái, ngươi xem thế nào?”

Phù Đạo sơn nhân vỗ vỗ tay, vô cùng cao hứng quay sang nhìn Hoành Hư chân nhân.

”Hay là chúng ta cùng bày một ván?”

Vòng thứ nhất kết thúc, đương nhiên sẽ phải mở vòng thứ hai.

Có điều cùng bày một ván?

Trước kia Hoành Hư chân nhân từng nói chuyện với Phù Đạo sơn nhân về vòng tiếp theo, bây giờ nghe Phù Đạo sơn nhân nói cũng hiểu ý lão, chỉ nói: “Nếu vậy cùng bày một ván đi!”

Mọi người nghe mà không hiểu ra sao, cùng bày một ván?

Cùng bày một ván là ý gì?

Kiến Sầu nhìn hai lão già này sánh vai đứng chung một chỗ, thật sự có vẻ giống như lãnh tụ ba ngàn môn phái Trung Vực. Các vòng trước đều là một mình Phù Đạo sơn nhân bày ra, bây giờ hai người cùng bày một ván, chẳng lẽ Hoành Hư chân nhân cũng ra tay?

Vòng thứ hai sẽ là thế nào?

Nghi hoặc vừa xuất hiện, phía dưới liền có người sợ hãi kêu lên một tiếng: “Mau nhìn kìa!”

Thủ tọa Côn Ngô, Hoành Hư chân nhân, nhân vật lãnh tụ hoàn toàn xứng đáng cuối cùng cũng động thủ, lần đầu tiên trong tiểu hội Tả Tam Thiên này.

Lão đưa tay lên, tay áo bào rộng rãi tung bay theo động tác của lão, năm ngón tay đưa lên khẽ vồ một cái về phía không trung.

Bàn tay này không khác gì tay Phù Đạo sơn nhân, đều già nua, đều khô héo, đều in sâu dấu vết năm tháng...

Tuy nhiên ngay sau khi năm ngón tay lão vồ lên hư không, tất cả mọi người ở Côn Ngô từ trên sườn núi, trên Tiếp Thiên Đài đến dưới chân núi, bên tai tất cả mọi người không ngờ lại đều xuất hiện tiếng nước rất nhỏ...

Đó là tiếng nước chảy róc rách từ xa xa vọng đến.

Kiến Sầu không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn về phía phát ra âm thanh đó, phía tây!

Trên màn trời xanh thẳm còn có những đám mây trắng bay lững lờ, nhưng khi tiếng nước vang lên, không ngờ từ chân trời lại có nước biển màu lam tràn tới, tích tiểu thành đại, càng ngày càng nhiều.

Tiếng nước róc rách dần chuyển thành tiếng sóng ào ào.

Đó là nước biển vô cùng vô tận từ Tây Hải bay tới, cứ thế tràn tới lấp đầy cả màn trời.

Một vùng biển mênh mông vô tận trôi trên khung trời.

Cả Tây Hải bị một trảo của Hoành Hư chân nhân làm cho sóng dữ cuồn cuộn, vô óố nước biển bị hút ngược lên tạo thành vòi rồng đáng sợ phun thẳng lên trên trời, nhuộm vùng biển xanh thẳm ngày càng tươi đẹp hơn, sinh động hơn.

Tất cả mọi người đứng bên dưới ngẩng đầu nhìn vùng biển trôi phía trên, trong lòng chỉ có cảm giác kinh hãi đến run rẩy.

Cả một vùng biển trôi nổi trên trời cao thật sự sẽ không rơi xuống sao?

Kiến Sầu cũng chấn động vì cảnh tượng này.

Khi nàng còn là phàm nhân, mọi người vẫn nói thần tiên có khả năng dời núi lấp biển, có sức mạnh đảo ngược trời đất, bây giờ một trảo của Hoành Hư chân nhân chẳng phải chính là như thế?

Lão đạo sĩ tóc trắng xoá dường như không nghe thấy tiếng kêu sợ hãi phía dưới, lão xoay cổ tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng vạch một vòng tròn trên không trung, toàn bộ nước biển vô tận lập tức tụ tập vào chính giữa đỉnh đầu.

Nước biển xung quanh dần dần co về trung tâm, trở thành một vùng biển hình tròn.

Gần như kì tích!

Vô số người nín thở trước cảnh tượng này, trong lòng có một sự thán phục khó tả.

Hoành Hư chân nhân làm xong việc này liền quay lại thoáng nhìn một cái, trong âm thanh mang nét cười: “Cùng bày một ván, ta đã bày thế này rồi, không biết Phù Đạo huynh thấy thế nào?”

”Ờ...”

Phù Đạo sơn nhân xem tình hình phía trên, sờ sờ cằm, có vẻ không quá để ý: “Coi như không tồi, có điều quá sao sang, quá lạnh lẽo, không phù hợp nhu cầu của tu sĩ thông thường chúng ta...”

Này!

Thế nào là “coi như không tồi”???

Vô số đệ tử Côn Ngô đang kích động không ngờ lại nghe thấy câu này của Phù Đạo sơn nhân, tất cả đều trợn tròn mắt, cảm thấy Phù Đạo sơn nhân thật sự là dám nói.

Vô số người bên dưới cũng trợn mắt xem thường.

Kiến Sầu lại rất tò mò, sư phụ nhà mình chắc chắn cũng phải góp sức bày trận thế, có điều rốt cuộc sẽ góp sức kiểu gì?

Hiển nhiên đây cũng là nghi hoặc của tất cả mọi người.

Chỉ thấy Phù Đạo sơn nhân đi hai vòng không nhanh không chậm, quan sát bên trên.

Sau đó lão xoay người lại, không ngờ lại cúi xuống đất tìm, cuối cùng không ngờ lại đưa tay sờ soạng trên người, cũng không biết từ đâu lấy ra một cái xẻng, bắt đầu đào bới bên cạnh sơn đạo Côn Ngô.

Keng!

Xẻng sắt đào xuống đá núi Côn Ngô cứng rắn.

”Ôi chao! Con bà nó, cứng quá!”

Phù Đạo sơn nhân lập tức mắng một tiếng, tức giận ném xẻng sắt.

Sau đó...

Lão ngồi xuống bên cạnh sơn đạo, dùng tay móc một đống bùn đất bên cạnh sơn đạo lên, trong đó không ngờ còn có một con giun.

Lúc này hai mắt Phù Đạo sơn nhân sáng lên, lão kéo con giun đó ra, cất tiếng cười to: “Hay lắm hay lắm, còn có một con rồng con, vừa khéo!”

Rồng con?

Vậy rõ ràng là một con giun mà1

Mắt ngài bị làm sao thế?

Hoành Hư chân nhân đứng bên cạnh lão cảm thấy chán nản.

Bởi vì lão là người biết rõ tính tình Phù Đạo sơn nhân nhất.

Lão quái vật này tay cầm đống bùn không ngờ lại bém thẳng lên vùng biển lơ lửng trên trời cao.

Ào!

Nước biển bắn lên.

Đống bùn rơi vào biển rộng, vừa tiếp xúc với nước biển liền điên cuồng nở ra như hút no nước.

Tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn cảnh này, cằm suýt nữa rơi xuống đất.

Nước biển vô tận dâng trào song lớn như phải rơi từ trên trời xuống.

Từng nắm bùn không ngờ lại biến thành những hòn đảo to lớn trôi trên biển, hơn nữa nhanh chóng sinh ra cây cối hoa cỏ.

Phù Đạo sơn nhân cười một tiếng, sau đó nhìn về phía con giun nhỏ trong tay phải. Nó không ngừng giãy giụa trong tay lão, vừa sợ hãi vừa bối rối, có vẻ không hề thích bị người khác cầm trong tay.

”Rồng ngoan, rồng ngoan, không cần sốt ruột, sơn nhân ta không phải người xấu gì...”

“...”

Mọi người yên lặng.

Con giun vẫn liều mạng vùng vẫy, chỉ hận không thể phun hết đất trong bụng vào mặt lão.

Phù Đạo sơn nhân không hề quan tâm đến sự hoảng sợ của nó, chỉ cười tít mắt.

Lão ngắm chuẩn một vị trí giữa vùng biển trên đỉnh đầu, lại vung tay lên ném một lần nữa.

Vù!

Con giun đáng thương bị Phù Đạo sơn nhân ném thẳng vào biển rộng: Nó không biết bơi!

Tõm!

Như một giọt nước rơi vào biển cả.

So với vùng biển mênh mông này, một con giun thật sự quá nhỏ bé.

Tuy nhiên...

Ngya khi nó vừa rơi xuống biển sâu, sóng dữ đã cuộn trào.

Gầm!

Một tiếng rồng ngâm rung trời chuyển đất vang lên.

Nước biển dạt dào vỗ vào vảy rồng màu đen.

Một con giun không ngờ lại lập tức hóa thành một con rồng đen dài trăm trượng.

Đầu như đầu trâu, sừng như sừng hươu, mắt như mắt tôm, tai như tai voi, mình như mình rắn, vảy như vảy cá, móng như móng phượng, chân như chân hổ.

Uy phong lẫm liệt, hết sức hùng tráng.

Cái đuôi rồng dài và mạnh mẽ từ dưới nước vươn lên rồi đập mạnh xuống mặt biển làm nước biển bắn lên cao vút, vô số người phía dưới đều cho rằng nước sẽ bắn xuống.

Nhưng cái đuôi rồng lại nhanh chóng biến mất trong biển sâu.

Nước biển bắn lên cũng lại rơi xuống, mặt biển trở lại yên bình.

Tất cả mọi người đều ngây người.

Cùng bày một ván...

Đưa ra một trảo liền có thể hút nước từ Tây Hải cách xa ngàn dặm lên trời, tụ lại thành một vùng biển trên không. Tiện tay ném một cái, bùn đất có thể hóa thành những hòn đảo to lớn, một con giun nho nhỏ không ngờ lại biến thành một con rồng đen to lớn...

Phép thuật vừa huyền ảo vừa tuyệt diệu.

Nhai Sơn và Côn Ngô, Phù Đạo và Hoành Hư.

Hai người này một cà lơ phất phơ, một đàng hoàng nghiêm túc, đứng trên cùng độ cao, đều ngẩng đầu nhìn lên trên, trên người như có vinh quang vô tận.

Hoành Hư chân nhân than thở: “Tu vi mặc dù thụt lùi nhưng phép thuật vẫn ở đỉnh cao của Thập Cửu Châu...”

”Ha ha ha, quá khen quá khen“.

Phù Đạo sơn nhân phổng mũi, thoáng nhìn những vẻ mặt kinh ngạc trên Tiếp Thiên Đài, đặc biệt là Kiến Sầu, lập tức vui sướng trong lòng, cao giọng nói: “Tiểu hội Tả Tam Thiên, vòng thứ hai, săn rồng biển cao, yêu cầu giữ Tiếp Thiên Đài và rút được gân rồng“.

Săn rồng?

Huyên thuyên! Rõ ràng chính là một con giun mà!

Tất cả mọi người trên Tiếp Thiên Đài, từ Đường Bất Dạ đến Tả Lưu toàn bộ đều không nói gì.

Phù Đạo sơn nhân cười hì hì: “Vòng thứ nhất đã hết thúc, không hải muốn hoàn thiện cũng cần một canh giờ. Trong thời gian này các ngươi có thể nghỉ ngơi, sau đó nghe mệnh lệnh mà hành động. Tát cả đã rõ chưa?”

”Các đệ tử đã rõ!”

Mọi người đều rõ ràng, vùng biển trên đỉnh đầu chính là chiến trường của bọn họ sau một canh giờ, thế là đồng thanh đáp.

Phù Đạo sơn nhân xua tay một cái rồi ngồi xuống sơn đạo.

Một canh giờ nghỉ ngơi.

Không ít người đều bắt đầu ngồi xuống Tiếp Thiên Đài, các tu sĩ phía dưới lại khó mà bình tĩnh lại, vẫn dùng ánh mắt chấn động nhìn biển cả trôi trên đỉnh đầu.

Bất kể là từ góc độ nào trên Thập Cửu Châu nhìn lại đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Vô số tu sĩ đại năng từ Thập Cửu Châu rộng lớn nhìn lại đều ngán ngẩm lắc đầu: Vừa thấy cảnh tượng khoa trương này liền biết Phù Đạo sơn nhân đã về giày vò tiểu hội, chắc hẳn không tới một canh giờ, tin tức liên quan đến vùng không hải này sẽ truyền khắp đại địa Thập Cửu Châu.

Có thể giày vò giống như lão cũng là bản lãnh.

Các tu sĩ đại năng chỉ nhìn một cái rồi nhắm mắt lại.

Bên này, ánh mắt Kiến Sầu lại lần lượt nhìn từng Tiếp Thiên Đài.

Cuối cùng dừng lại trên người Đường Bất Dạ ở chỗ cao nhất.

Luyện thể...

Vĩnh viễn không phải là toàn bộ bản lãnh của một tu sĩ, nhất định còn có mặt mạnh hơn.

Có điều thật sự rất tò mò.

Nhưng mới chỉ có Chu Thừa Giang là đã từng thật sự giao thủ với Đường Bất Dạ.

Ngón tay lại khẽ gõ gõ, Kiến Sầu nhìn chằm chằm cái móng tay trong suốt rất lâu, cuối cùng vẫn chậm rãi đứng dậy.

Lục Hương Lãnh bên cạnh chú ý tới động tác của nàng, hơi kinh ngạc: “Kiến Sầu đạo hữu?”

Kiến Sầu quay sang nhìn nàng một cái, nói: “Dù sao cũng còn một canh giờ, ta đi tìm một vị cố nhân“.

Cố nhân?

Lục Hương Lãnh không rõ lắm.

Những người vị đại sư tỷ Nhai Sơn này biết hình như không hề ít.

Nàng còn chưa kịp suy nghĩ hàm nghĩa của hai chữ cố nhân này, Kiến Sầu đã tung người nhảy từ trên cao xuống như một tảng đá.

Phía dưới lập tức có không ít người kinh ngạc ngẩng đầu lên: Nàng muốn làm gì?

Vù!

Trong tình cảnh nguy hiểm này, một cơn gió đột nhiên thổi qua nâng Kiến Sầu lên, đưa nàng bay theo một đường vòng cung mềm mại vút lên rồi biến mất trong cánh rừng rậm rạp xa xa.

Trên Tiếp Thiên Đài có mấy người chú ý tới cảnh này, trong lòng đều không khỏi nổi lên nghi hoặc.

Hạ Hầu Xá cau mày, nhìn chằm chằm cánh rừng đó, rơi vào trầm tư.

Lúc này Kiến Sầu đã không cần biết người ngoài đang nghĩ gì.

Muốn làm gì phải làm việc đó, nàng sợ sau một canh giờ nữa sẽ không kịp.

Sau khi bay từ Tiếp Thiên Đài xuống, Kiến Sầu không đáp xuống đất mà thuận gió ngự không bay trong rừng núi, thỉnh thoảng có chạc cây dâm nghiêng nghiêng ra đều bị nàng khéo léo tránh được.

Bay thẳng về hướng tây nam, Kiến Sầu nhanh chóng bay qua cánh rừng Côn Ngô đi tới bên bờ sông lúc trước đã đánh với Chu Thừa Giang một trận.

Khi đó chính là buổi tối, hôm nay lúc nàng đến lại là mặt trời rực rỡ, khắp mặt sông sóng bạc lấp lánh.

Hai bên bờ sông một màu xanh ngát.

Một bóng người màu xám đậm, chính là Chu Thừa Giang.

Cúi người ngồi bên cạnh bờ sông nhìn một chiếc thuyền nho nhỏ đi qua gần bờ bên kia, trong tay hắn cầm một nậm rượu nhỏ, vừa uống một ngụm đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng gió, quay đầu lại liền nhìn thấy Kiến Sầu.

Kiến Sầu thuận gió từ trong rừng núi đi ra, hạ xuống bên cạnh hắn rất tự nhiên.

”Chu đạo hữu thật là nhã hứng“.

Nàng nói nhẹ nhàng như mây mờ gió nhẹ, cảm giác như gặp lại bạn cũ.

Chu Thừa Giang hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn nàng, dường như không ngờ Kiến Sầu cũng xuất hiện ở đây.

Hắn ngẩn ra một hồi lâu mới thản nhiên cười lên: “Kiến Sầu đạo hữu không phải tham gia vòng thứ hai sao?”

”Đạo hữu không nhìn thấy trên kia sao?” Kiến Sầu tiện tay chỉ lên không hải và con rồng đen không biết tung tích nơi nào trên đỉnh đầu: “Phù Đạo trưởng lão đã nói không hải còn cần một canh giờ để hoàn thiện, những người khác đều đang tu luyện, ta không có việc gì cho nên đến tìm đạo hữu“.

Không có việc gì, hình như không giống lắm.

Chu Thừa Giang mới thua một trận, kì thực bây giờ còn chưa hoàn toàn hồi phục lại, vốn muốn tìm một chỗ yên tĩnh ngồi một lát, không ngờ lại bất giác đi tới chỗ thất bại lần trước, nhất thời cũng không nói được gì nên dứt khoát liền ngồi xuống uống rượu.

Bây giờ Kiến Sầu tìm tới, hắn thật sự không biết nói gì.

”Tại sao Kiến Sầu đạo hữu biết ta ở chỗ này?”

”Trực giác“.

Kiến Sầu cũng không biết vì sao mình lại nghĩ như vậy, nàng chỉ biết mình nghĩ như vậy nên cứ thế đi tới đây.

Nàng thấy Chu Thừa Giang ngồi dưới đất, trong tay còn cầm một nậm rượu liền hỏi: “Rượu còn không?”

”Còn!”

Chu Thừa Giang lấy trong túi càn khôn ra một nậm rượu khác ném cho nàng, thấy nàng bắt lấy ngồi xuống bãi cỏ cách mình không xa, nhất thời suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Đạo hữu không có việc gì cho nên đến tìm ta? Chỉ sợ vốn chính là có việc“.

”Chu đạo hữu thật nhạy bén“.

Kiến Sầu mỉm cười, mở nắp ngửi mùi rượu rồi uống một ngụm, sau đó mới nói: “Tự dưng bị Chu đạo hữu chụp cho cái mũ đệ nhất luyện thể, bây giờ ta cũng còn chưa bình tĩnh lại được“.

“...”

Chu Thừa Giang sửng sốt, sau đó không ngờ lại phá lên cười.

”Kiến Sầu đạo hữu khiêm tốn quá, trong các tu sĩ cùng thế hệ bây giờ, nếu đạo hữu nói mình luyện thể thứ hai thì ai dám xưng thứ nhất?”

Kiến Sầu lại không cho rằng mình lợi hại như vậy.

Nàng nhìn Chu Thừa Giang một lát rồi nói: “Sợ rằng Chu đạo hữu có điều không biết, ngay từ trước khi Chu đạo hữu giao thủ với người đó, ta cũng đã so chiêu với hắn một lần rồi“.

”Trước đó?”

Chu Thừa Giang hơi bất ngờ, nhưng chỉ cau mày suy nghĩ một lát là hiểu ra: “Tâm ý châu?”

Kiến Sầu mỉm cười gật đầu.

”Chính là vòng tâm ý châu. Trong ba viên tâm ý châu của ta có một viên là tấn công, may mắn thế nào lại đến tay Đường Bất Dạ. Chiêu thức tấn công đó Chu đạo hữu cũng từng thấy, có điều không lợi hại như trong trận chiến trên sông“.

”Hoa sen?”

Ấn tượng sâu sắc nhất chính là đòn tấn công này.

Chu Thừa Giang vừa đoán đã trúng ngay.

Chính là hoa sen đen.

Kiến Sầu đưa tay ra giơ nậm rượu về phía Chu Thừa Giang, Chu Thừa Giang cũng giơ nậm rượu lên, hai người uống với nhau mấy ngụm.

Kiến Sầu nói: “Chính là chiêu đó. Chỉ có điều khi đó lại bị người này hóa giải không một tiếng động, chỉ sợ ngoài ta ít có người chú ý tới. Người này không những tu vi kinh người mà luyện thể cũng có thành tựu rõ ràng, thật sự hiếm thấy. Không biết lúc Chu đạo hữu đối chiến với hắn thế nào?”

Lúc đối chiến thế nào?

Kinh mạch vẫn còn đau âm ỉ.

Trận chiến ấy thời gian không hề dài nhưng lại là một sự tấn công mạnh mẽ đối với Chu Thừa Giang.

Có điều ai có thể thắng mãi được?

Chu Thừa Giang cười một tiếng, nói đúng sự thật: “Phương pháp luyện thể Ngoan Thạch xem như đặc hữu của Âm Tông. Ta đối chiến với hắn cũng không phải là đơn giản như người ngoài nhìn thấy, hai quyền cuối cùng của hắn xung quanh có đá rắn làm hộ giáp, loại đá này có một luồng sức hút kì quái, hóa giải hết lực đạo đè ở trên người hắn, cho nên làm đối thủ đỡ trái hở phải. Ta bại bởi hắn có non nửa là vì không biết chỗ tuyệt diệu của công pháp hắn dùng“.

Sức mạnh tấn công lại bị hóa giải?

Đây là một cách nói rất mới lạ.

Kiến Sầu suy nghĩ một lát nhưng không thể nào tưởng tượng được, chỉ có thể thở dài một hơi nói: “Sợ rằng phải đến lúc giao thủ mới có thể hiểu rõ được“.

”Phương pháp luyện thể của Kiến Sầu đạo hữu cũng là thế gian hiếm có, dù Chu mỗ không biết rốt cuộc là loại nào nhưng có thể đoán Nhai Sơn ra tay nhất định lợi hại hơn Âm Tông. Cho nên Chu mỗ tin tưởng Kiến Sầu đạo hữu có thể toàn thắng hắn“.

Bọn họ chưa được thấy phong thái của Kiến Sầu trong trận chiến trên sông, còn Chu Thừa Giang cũng phải đến hôm nay mới thấy một búa kinh diễm của Kiến Sầu.

Có thể nói Kiến Sầu còn có bài tẩy.

Hơn nữa ai biết bây giờ nàng còn lá bài nào nữa không?

Lòng tin của Chu Thừa Giang đối với Kiến Sầu là có lí do: “Dù sao thì đạo hãu cũng là người từng đánh bại ta“.

Nói cứ như đánh bại ngươi là chuyện quang vinh lắm không bằng!

Kiến Sầu thầm nói trong lòng, nhưng ý nghĩ chợt biến đổi: Chu Thừa Giang hình như là nhân vật luôn luôn về nhi? Đánh bại hắn là Tạ Bất Thần, đệ nhất nhân trên tấm bia thứ hai, là chính mình, người được hắn dọi là đệ nhất luyện thể, là Đường Bất Dạ, người chiến tích đứng đầu trong vòng thứ nhất tiểu hội...

Đánh bại người từng là đệ nhất, chính mình sẽ là đệ nhất.

Có thể không vinh quang sao?

Thấy Kiến Sầu rơi vào trầm tư, Chu Thừa Giang đoán được nàng đang nghĩ gì, không khỏi cười lên.

”Cho nên, có thể đánh bại ta, xem như vinh hạnh của Kiến Sầu đạo hữu“.

Từ “vinh hạnh” này Kiến Sầu đúng là đã nghe thấy quá nhiều lần. Duy chỉ có lần này nàng lại có một cảm giác tâm phục khẩu phục, thế là nàng lại giơ nậm rượu lên chạm với Chu Thừa Giang: “Đích xác vinh hạnh“.

Cạch!

Một tiếng chạm nhỏ.

Gặp người tri giao một chén rượu.

Kiến Sầu ngẩng đầu uống hết nửa nậm rượu, trong lòng chỉ có một cảm giác thoải mái khó tả.

Chu Thừa Giang tuy có thương trên người nhưng cơ thể tu sĩ không cần chú ý nhiều như vậy, hắn vẫn uống rất đã đời, tay áo lau vết rượu trên cằm, ánh mắt nhìn Kiến Sầu tràn ngập cảm khái: “Nếu là mấy năm trước, ta thật sự không thể tin được ta lại thất bại“.

Kiến Sầu không nói gì.

Chu Thừa Giang nhất thời cũng không nói gì nữa.

Trên sông chỉ có gió thổi, tiếng nước cuồn cuộn.

Xa xa vọng tới tiếng hát trên thuyền đánh cá, trên sông Cửu Đầu bên ngoài Côn Ngô này cũng có đất cho người tu vi thấp kém hoặc phàm nhân sinh tồn.

Kiến Sầu nghe tiếng hát, tâm cũng dần tĩnh lại.

Có điều một ý nghĩ đã xuất hiện rất lâu dưới đáy lòng cuối cùng vẫn dâng lên không thể kiềm chế.

Đạo ấn vảy rồng Chu Thừa Giang thi triển hôm nay có vẻ rất kì diệu, so với lần trước thì tốc độ và sức mạnh đều tăng khá nhiều.

Một khi vảy rồng phủ kín người, cả người hắn liền như một con rồng khổng lồ.

Chỉ có điều nàng đã suy diễn rất lâu nhưng vẫn còn kém một chút mới có thể nhìn thấu được.

Chỉ kém một chút.

Nàng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn đặt nậm rượu xuống, quay đầu sang.

Bên kia, Chu Thừa Giang cũng suy nghĩ rất lâu, cũng không nhịn được nữa.

Hai người gần như đồng thời quay sang nhìn đối phương, đồng thời mở miệng.

”Đạo ấn Long Lân...”

”Phương pháp luyện thể...”

Sau đó đồng loạt sửng sốt.

Ánh mắt Chu Thừa Giang lập tức thay đổi, ánh mắt Kiến Sầu nhìn hắn cũng trở nên kì dị.

Hai người mặt đối mặt một hồi lâu, không biết tại sao lại đồng thời phá lên cười.

”Ha ha ha...”

Kiến Sầu thật sự không ngờ, nàng và Chu Thừa Giang lại là người cùng đường.

Ngay từ trận chiến trên sông Cửu Đầu, Chu Thừa Giang đã phát hiện đạo ấn Kiến Sầu sử dụng lúc đối chiến với mình có vẻ rất kì dị, lại không Kiến Sầu tập được phép thuật cực kì tương tự đạo ấn Long Lân từ chỗ nào khiến hắn bị phân tâm.

Khi đó hắn vô cùng nghi hoặc.

Dù là ở Trung Vực, học trộm cũng không phải một chuyện có thể dễ dàng khoan dung.

Có điều Chu Thừa Giang không dám khẳng định, cũng không có cơ hội dò hỏi về việc này.

Không ngờ đung slucs hắn định thăm dò phương pháp luyện thể của Kiến Sầu, Kiến Sầu cũng chủ động mở miệng hỏi về đạo ấn Long Lân.

Đúng là không khác nào không đánh đã khai.

Chu Thừa Giang cảm khái không thôi, nhưng một ý nghĩ trong đầu cũng dao động không ngừng.

Rốt cuộc là phương pháp luyện thể gì?

Hắn chuyển mắt sang nhìn về phía Kiến Sầu.

Lúc này Kiến Sầu cũng đã dần dần thôi cười, nhìn Chu Thừa Giang bằng ánh mắt kì dị.

Hai người lại thể hiện ra một sự hiểu ngầm kinh người.

”Không bằng...”

”Không bằng...”

Còn chưa nói được hết câu, Chu Thừa Giang đã đọc hiểu ánh mắt Kiến Sầu, Kiến Sầu cũng hiểu được dã tâm trong mắt Chu Thừa Giang.

Hai người cùng mỉm cười, không ngờ lại vỗ tay giao ước luôn, cùng cất tiếng cười to làm chim chóc bay tứ tán.

Đàn chim vỗ cánh bay từ sông Cửu Đầu về phía xa xa.

Sau núi Côn Ngô.

Một khe núi nào đó.

Tiền Khuyết ngồi bên một bụi cỏ, trong bụi cỏ có một người đàn ông vạm vỡ đang nằm, bên cạnh còn đặt một cây trường côn.

”Dậy đi! Dậy đi!”

Trên tay mang một luồng linh lực, Tiền Khuyết vỗ má Mạnh Tây Châu.

Vốn hắn đã định đi rồi, nhưng cuối cùng lại vỗ trán nhớ ra còn có tên Mạnh Tây Châu bị mình chuốc say bí tỉ ở bên kia, nếu Mạnh Tây Châu bị đệ tử Côn Ngô phát hiện thì sẽ khá là phiền phức.

Càng huống chi Côn Ngô còn là địa bàn của Cố Thanh Mi.

Cho dù là vì Kiến Sầu, hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Thế là Tiền Khuyết lại chạy về, đến đây tìm Mạnh Tây Châu.

Tiền Khuyết vỗ mấy cái, Mạnh Tây Châu tỉnh dậy, vừa mở mắt ra lại nhìn thấy một người đàn ông hơi béo tay cầm bàn tính vàng ngồi trước mặt mình.

Hắn hơi kinh ngạc, trong đầu vẫn còn váng vất, chưa phản ứng lại được.

Lúc trước Mạnh Tây Châu bị Tiền Khuyết chuốc quá nhiều linh tửu say ngất, hắn chỉ nhớ rõ mặt Tiền Khuyết: “Ngươi...”

”Tỉnh dậy là tốt rồi, đừng ngươi ngươi ngươi gì nữa. Mạnh Tây Châu đạo hữu, nói với ngươi một tin cực tốt, vị tiền bối trong Sát Hồng Tiểu Giới đang ở tiểu hội Tả Tam Thiên!”

”Cái gì?”

Tất cả mọi hơi rượu trong người lập tức biến mất, Mạnh Tây Châu bật tôm đứng dậy, tiện tay quơ lấy trường côn, hai con mắt quả thực đang phát sáng!

”Ngươi nói thật chứ?”

”Đương nhiên là thật“. Tiền Khuyết xem thường: “Cố Thanh Mi Côn Ngô đã chính miệng chứng thực, bây giờ ngoài kia đã tiến hành vòng thứ hai tiểu hội rồi, ngươi không định ra ngoài xem à?”

”Đi! Ta đi! Ta đương nhiên phải đi!”

Trời!

Mạnh Tây Châu quả thực có chút mê muội.

Hắn cầm trường côn của mình, trong lòng đang sôi trào.

Một cây búa, vị anh hùng cái thế của hắn!

Hắn hoàn toàn quên tính toán chuyện mình bỏ lỡ tiểu hội vì Tiền Khuyết, không hề do dự hỏi: “Đi đằng nào?”

”Bên kia“.

Tiền Khuyết đưa tay chỉ hướng, bấm đốt ngón tay tính toán, cũng sắp hết một canh giờ rồi, hê hê, xem Mạnh Tây Châu có nhận ra được không.

Thật hi vọng bây giờ thương thế của Cố Thanh Mi không quá nặng.

Nếu không...

Đáy mắt Tiền Khuyết lóe lên một tia sáng lạnh: Sau này nhất định phải cho con đàn bà Côn Ngô ác độc này một trận mới được. Bây giờ cứ thả Mạnh Tây Châu ra cho ả buồn nôn cái đã.

Trong Sát Hồng Tiểu Giới, Cố Thanh Mi hoàn toàn không có một người bạn nào, nhưng Kiến Sầu thì trái ngược.

Tiền Khuyết suy nghĩ, trong lòng cũng cảm khái.

Khi đó Kiến Sầu không hề công bố thân phận của mình, toàn bộ quá trình không nói một lời, cuối cùng vẫn giành được thiện cảm của mọi người. Từ đó có thể thấy xuất thân và địa vị hoàn toàn không phải là tất cả.

Đối nhân xử thế mới là mấu chốt.

Cảm thán một phen trong lòng, lúc Tiền Khuyết ngẩng đầu lên thì Mạnh Tây Châu đã không còn tung tích.

Boong!

Một tiếng chuông dài vang lên, vang vọng khắp Côn Ngô.

Trước núi, Mạnh Tây Châu vừa mới hạ xuống đất, từ chân trời liền có một bóng người màu trắng nhạt từ xa xa bay đến, đáp xuống Tiếp Thiên Đài cao ba trăm ba mươi trượng.

Tám người còn lại trên Tiếp Thiên Đài gần như đồng thời quay sang nhìn về phía Kiến Sầu.

Đường Bất Dạ, Hạ Hầu Xá, Khương Vấn Triều, Lục Hương Lãnh, Ngụy Lâm...

Một người, lại một người.

Như Hoa công tử cười tít mắt nhìn, ngón tay chạm lên cánh môi ướt át, lộ ra ánh mắt cực kì dâm đãng.

Kiến Sầu không hề cử động.

Phía dưới, ánh mắt Mạnh Tây Châu lần lượt quét qua, chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ: Ơ... Không phải nói tiền bối tham gia tiểu hội sao? Những người trước mặt này sao không ai có cơ bắp cuồn cuộn, dáng người cao lớn?

Nhìn cả đám yếu ớt ẻo lả trên kia...

Mạnh Tây Châu lập tức nhíu mày: Tiền bối đâu?

Hắn sờ sờ gáy, cố gắng tìm ra vị tiền bối mình sùng bái đã lâu trong chín người này nhưng không sao tìm nổi.

Tiền Khuyết đuổi theo phía sau, nhìn thấy Mạnh Tây Châu không ngừng nhìn chín người trên đài, trong lòng quả thực đã cười ngặt nghẽo.

Kiến Sầu còn không biết phía dưới đã có một fan cuồng vừa đến, nàng tạm thời thu hồi Quỷ Phủ, có điều ánh sáng trên mi tâm lấp lánh, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi ra.

Trước ánh mắt dò hỏi của mọi người, Kiến Sầu lại không hề trả lời.

Trong đầu nàng còn vang vọng nội dung “trao đổi vô tư” với Chu Thừa Giang, có cảm giác như bừng tỉnh ngộ.

Phù Đạo sơn nhân đã đi tới phía trước, vỗ tay một cái rồi cao giọng tuyên bố: “Thời gian đã đến, vòng thứ hai không hải giết giun... à không, săn rồng, chính thức bắt đầu! Các ngươi sẽ được đưa vào không hải, điểm đến ngẫu nhiên, rồng đen chết thì vòng này kết thúc. Vào biển!”

Vào biển!

Cùng với tiếng hô vang dội này của Phù Đạo sơn nhân, mọi người trên Tiếp Thiên Đài đều đứng thẳng người lên.

Kiến Sầu buông hai tay bên người, ánh sáng tại mi tâm lại có cảm giác như chấn động tâm phách. Nàng khẽ nhéo mắt nhìn Đường Bất Dạ trên cao: Một tu sĩ Bắc Vực đi tới địa bàn Trung Vực, lại nghe Phù Đạo sơn nhân nói, vòng này kì thực không có bất cứ quy tắc nào...

Cũng là nói, người chơi trước chính là quy tắc!

Có lẽ...

Nàng có thể chơi một ván to!

Kiến Sầu thu ánh mắt lại, thấy đám Hạ Hầu Xá đều không hề do dự bay thẳng vào không hải trên trời cao, nàng cũng trực tiếp thuận gió gió lốc bay lên.

Khi đến gần không hải trên trời cao, tự nhiên có một dòng nước biển từ hải dương vô tận tách ra như phải tiếp đón Kiến Sầu đưa nàng vào biển.

Toàn thân Kiến Sầu lập tức ngập trong nước biển, sau đó hình ảnh trước mặt đột nhiên thay đổi, không ngờ nàng lại như bị đưa vào trong một tấm gương.

Trời đất đảo ngược.

Trên không trung là từng gốc cây ngọn cỏ trên núi Côn Ngô, trước mặt lại biến thành biển cả mênh mông.

Một hòn đảo không lớn đột nhiên xuất hiện cuối tầm mắt Kiến Sầu.

Đồng thời nàng cũng nhìn thấy một bóng người hạ xuống hòn đảo này.