Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Chương 138



Trái ngược với sự bối rối của Tề Nhã Nhã, tâm thái của Dương Chiêu Đệ liền phi thường phóng khoáng, nàng đối với Tề Nhã Nhã không có chỗ bất mãn, ngày hôm sau sau khi lên giường, nàng nằm trên giường, cầm điện thoại nhắn tin cho bằng hữu chung của hai người là Lâu Xuân Vũ, nói với Lâu Xuân Vũ hai người đã đến cùng nhau.

Lâu Xuân Vũ gởi tới một hồng bao sáu trăm sáu mươi sáu tệ, nói một câu nhờ ngươi chiếu cố thật tốt Tề Nhã Nhã.

Dương Chiêu Đệ không khách khí mà thu nhận, trả lời một câu: Có cơ hội mời ngươi ăn cơm.

Lâu Xuân Vũ vừa cười vừa lắc đầu, tính cách của Dương lão bản, thật sự chính là loại người ai cũng muốn được làm bằng hữu.

Mà Tề Nhã Nhã cho rằng đây là bí mật không thể nói ra, cho nên chưa từng nhắc qua với bất kỳ ai, đối với Lâu Xuân Vũ, nàng cũng liền chưa từng nói qua.


Hai ngày sau đêm hôm đó, Tề Nhã Nhã vẫn là nắm bắt không được định vị của bản thân, nàng cũng không tiện mở miệng hỏi Dương Chiêu Đệ, cũng cảm thấy thái độ của Dương Chiêu Đệ, cùng lúc trước không có gì khác, giống như các nàng vẫn là quan hệ cấp trên cấp dưới, khúc nhạc dạo ngắn đêm hôm đó giống như là nàng nằm mơ.

Điều này làm cho Tề Nhã Nhã rất bất đắc dĩ.

Buổi tối, đến 12 giờ, nàng không có đi ngủ, tắm rửa xong mở cửa ra, nhiều lần đi tới cửa, tự nói với bản thân: Cũng không biết có cơ hội hay không, hay là tìm lý do đi hỏi một chút nàng, hoặc là đi nói một câu chúc ngủ ngon...

Suy nghĩ một phút đồng hồ, nàng lại chán nản thất vọng mà xoay người, trong gian phòng nhỏ nhỏ, nàng tới tới lui lui nhiều lần như vậy, dùng một câu đứng ngồi không yên để hình dung chính là không thể chân thật hơn.


Đại khái đến 12h30, nàng thiếu chút nữa đã từ bỏ, khi nằm đang nằm trên giường tự oán tự trách, Dương Chiêu Đệ nhắn tin cho nàng, hỏi nàng đang làm cái gì.

Tề Nhã Nhã một đường chạy nhanh đến phòng của Dương Chiêu Đệ, Dương Chiêu Đệ chỉ chiếm một nửa bên giường, một nửa khác rõ ràng là lưu cho Tề Nhã Nhã, nàng dựa vào đầu giường, điều làm Tề Nhã Nhã kinh ngạc chính là nàng đeo một cặp kính không gọng, đang ấn điện thoại, không biết đang làm cái gì.

Tề Nhã Nhã nhẹ chân nhẹ tay từ một bên khác bò vào ổ chăn, vừa dán lên cánh tay Dương Chiêu Đệ, Dương Chiêu Đệ giật mình ngồi dậy, "Làm sao lại lạnh giống như một khối bang vậy, chớ tới gần ta."

Bàn tay Dương Chiêu Đệ luồn xuống dưới chăn, sờ lên cánh tay cùng bắp đùi của Tề Nhã Nhã, lạnh muốn chết, "Ngươi vừa rồi đang làm cái gì? Lỏa thân chạy bộ trong hoa viên sao?"


"Ta ngủ không được, đi tản bộ." Tề Nhã Nhã tìm lý do cho mình, cũng không thể nói mình ngủ không được lo lắng chờ đợi Dương Chiêu Đệ triệu kiến a.

Lúc này điều Tề Nhã Nhã càng hiếu kỳ chính là kính mắt của Dương Chiêu Đệ, "Ngươi đeo mắt kiếng!"

"Ta vì cái gì không thể đeo mắt kiếng?"

"Ta trước kia từ chưa từng thấy qua ngươi đeo mắt kiếng, ta còn cho rằng ngươi không cận thị, bất quá bộ dạng ngươi đeo mắt kiếng nhìn rất đẹp, khí chất trầm ổn, trở nên hào hoa phong nhã, ta thích ngươi như vậy."

Dương Chiêu Đệ tháo xuống kính mắt được mua trên baidu , thu hồi đặt trên tủ đầu giường, nói: "Không mang liền không thích sao. Bất quá ta cận không nặng, bình thường không cần mang, không có sớm một chút để ngươi phát hiện, thật ngại quá a."

Biểu lộ của Dương Chiêu Đệ tựa như đang nói chính là không được như ý của ngươi, Tề Nhã Nhã cũng không bị chọc tức, nàng ngược lại cảm thấy Dương Chiêu Đệ như vậy thập phần đáng yêu.
Tề Nhã Nhã sờ lên cánh tay của mình, ấm áp rồi, nàng tới gần một chút, nói: "Ta sau này có thể ngủ ở phòng của ngươi sao? Ta muốn mỗi ngày đều ngủ ở trong chăn của ngươi, chăn thơm đắp lên người, ngủ đặc biệt ngon giấc."

Cái chăn thơm ngát kia bắt đầu đã có một chút phập phồng, đôi mắt Dương Chiêu Đệ có chút nheo lại, bắt đầu hoảng hốt, điện thoại trong tay từ từ thoát ly khỏi tay của nàng, nàng vươn tay cầm lấy bàn tay làm xằng bậy dưới chăn kia, nói: "Ta còn phải xem hợp đồng, muộn chút."

"Ngươi xem của ngươi a." Tề Nhã Nhã chui vào phía dưới chăn.

Dương Chiêu Đệ có vài phần phiền muộn, nghĩ ở buổi tối hôm nay xem xong, ngày mai có cuộc hợp lúc mười giờ, kế hoạch của nàng bị đánh loạn, đêm nay xem ra là không có tâm tư xem, vậy sẽ phải dành thời gian để hoàn thành, bất luận cái gì nhiễu loạn kế hoạch của nàng, đều sẽ trêu chọc đến sự phản cảm của nàng.
Một giây sau, xúc cảm nóng ướt từ dưới chăn truyền đến, sự phiền muộn của Dương Chiêu Đệ bị hòa tan một chút, nàng cầm lấy mép chăn, nắm lấy điện thoại, nắm chặt lại thả lỏng, cuối cùng điện thoại trượt xuống chăn, một tia ý thức bị nhét vào phía dưới chăn, nàng giận chính mình vô dụng, càng tức giận Tề Nhã Nhã hại người, nàng cầm lấy tóc Tề Nhã Nhã, đem Tề Nhã Nhã từ trong chăn kéo ra, Dương Chiêu Đệ nói: "Cho ngươi nửa giờ. Ta ngày mai dậy sớm hơn bình thường nửa giờ, còn có buổi sáng ngày mai 7:30 đánh thức ta, nghe rõ không."

"Yên tâm, đồng hồ sinh học của ta nhất định đúng giờ." Tề Nhã Nhã nở nụ cười, nói: "Thời gian không nhiều lắm, chúng ta... Tiếp tục?"

Dương Chiêu Đệ hung ác lườm nàng một cái, Tề Nhã Nhã lại chăm chỉ chui vào trong chăn.

So với thời gian dự tính nhiều hơn mười lăm phút, Dương Chiêu Đệ cũng không trách Tề Nhã Nhã, khi vào phòng tắm tắm gội, Tề Nhã Nhã ở trên điện thoại của mình đặt năm lần đồng hồ báo thức, bắt đầu từ 6:30 đến bảy giờ, cố gắng đem lão bản gọi dậy đúng giờ.
Cửa phòng của Dương Chiêu Đệ, là Tề Nhã Nhã mở ra ba ngày, trong ba ngày ngắn ngủn, Tề Nhã Nhã giống như đổi thành người khác, từ đầu đến chân đều không giống nhau, nàng nhảy vào hồ bơi tràn đầy mật đường, ở bên trong tận tình bơi lội, khi nàng vui vẻ dáng tươi cười có thể cao cao nâng lên, trong khoảng thời gian này nàng có lòng tốt giúp đỡ một lão nãi nãi, nhặt được điện thoại trả lại cho người mất, quyên góp năm nghìn đồng tiền cho chương trình cơm trưa miễn phí qua Alipay, tổng chi, trong ba ngày này, nàng sống không được quá thoải mái.

Buổi tối ngày thứ tư, Dương Chiêu Đệ khóa cửa, Tề Nhã Nhã ở trong gian phòng của mình, trước tiên đem bản thân tắm rửa sạch thơm ngào ngạt, mặc áo ngủ dưa hấu nàng ưa thích nhất, đến tìm Dương Chiêu Đệ, kết quả vặn nhiều lần đều không mở được cửa, nàng còn lo lắng hỏi Dương Chiêu Đệ: "Lão bản, có phải cửa hư rồi hay không? Vậy làm sao bây giờ, có cần ta gọi sư phụ đến mở khóa hay không?"
"Không cần tìm sư phụ đến mở khóa, ngươi muốn cho người ta biết quan hệ của chúng ta sao. Khóa không hỏng, là ta khóa cửa, ngươi trở về phòng của ngươi ngủ đi."

"Vì cái gì?" Tề Nhã Nhã thiếu chút nữa ở cửa ra vào phát ra tiếng gào thét tuyệt vọng, đến cùng là xảy ra chuyện gì, nàng cũng không có làm gì sai, vì cái gì lại bị nhốt ở cửa ra vào? Nàng không cam lòng, nàng đòi lý do.

Dương Chiêu Đệ nhìn cánh cửa đóng chặt, nói: "Ta đây vài ngày bất tiện."

Tề Nhã Nhã tức khắc xốc lại thập phần tinh thần, nàng nói qua khe cửa: "Ngươi mỗi lần đại di mụ đến hoặc nhiều hoặc ít đều có chút đau, muốn thuốc giảm đau hay không, muốn nước nóng sao? Túi chườm nóng cần sao?"

"Ta cũng cần an tĩnh!" Dương Chiêu Đệ nắm lên gối đầu của Tề Nhã Nhã, hướng về phía cửa mà ném qua, đem cánh cửa xem như gương mặt của Tề Nhã Nhã.
Đại di mụ đến cả người nàng liền không thoải mái, im lặng làm cho nàng nghỉ ngơi một chút không tốt sao, Tề Nhã Nhã lúc này tới đây quấy rầy nàng, liền làm cho nàng phát hỏa khí.

Tề Nhã Nhã vội nói: "Ngươi nghỉ ngơi thật tốt."

Dương Chiêu Đệ không có trả lời nàng.

Qua không biết bao lâu, Dương Chiêu Đệ lấy điện thoại di động ra, mới phát hiện trên điện thoại di động có hơn mười tin nhắn chưa đọc.

Tề Nhã Nhã gởi tới một icon mèo nhỏ mang đôi mắt rưng rưng, viết --- ta đun nước ấm cho ngươi, làm nóng túi chườm nóng, nếu ngươi kêu ta một tiếng, ta có thể yên tĩnh ngủ ở bên cạnh ngươi, tuyệt đối không lên tiếng quấy rầy ngươi, cũng có thể ôm ngươi một cái, thay ngươi xoa bụng, làm ngươi thoải mái một chút.

Dương Chiêu Đệ nhìn một lần, tức giận cũng không còn, nàng chuyển động thân thể, xuống giường mở cửa, nàng men theo ánh sáng đi xuống bậc thang, nhìn vào trong phòng bếp còn sáng đèn, Tề Nhã Nhã mặc đồ ngủ, giống như không có cảm thấy lạnh, hoàn toàn vùi đầu vào sự tình trong tay.
Nàng đứng trước bếp lò, tay phải chống eo, một bên lãi nhãi cái gì đó, Dương Chiêu Đệ đứng ở bậc thang từ trên cao nhìn xuống nàng làm việc, không có lên tiếng quấy rầy nàng.

Khi Tề Nhã Nhã mở nắp nồi lên, Dương Chiêu Đệ mới chú ý tới đó là nồi nước đường đỏ.

Tề Nhã Nhã từ trong tủ chén tìm cả buổi mới tìm ra một cái ly xinh đẹp, rót đến bảy phần đầy, nóng hôi hổi bốc khói trắng, đặt vào trên khay. Tề Nhã Nhã ở trong phòng bếp lật qua lật lại tìm kiếm cái gì đó, kinh hỉ nói một tiếng tìm được rồi, sau đó Dương Chiêu Đệ thấy nàng cấm lấy một cái đĩa, đặt lên khay, lại đặt hai viên thuốc giảm đau lên đó.

Dương Chiêu Đệ thầm muốn đỡ trán, nàng sợ lại tiếp tục như vậy, nàng không bị đại di mụ lăn lộn chết, Tề Nhã Nhã lại bị cảm lạnh mà rời khỏi nhân thế.
Nàng không thể không lên tiếng nói: "Nhã Nhã, đừng qua lại nữa, bưng lên a."

"Được rồi!" Tề Nhã Nhã vui mừng cong mi, hai chữ này trả lời gọn gàng mà linh hoạt.

Uống thuốc, uống trà nóng, có chút thư thái, tâm tình Dương Chiêu Đệ cũng được bình phục. Trước kia bất cứ khi nào nàng đau bụng kinh, đều là tự mình chịu đựng, sống đến bây giờ, kinh nghiệm nhân sinh của nàng cho biết cái gì mà sinh con có thể trị hết đau bụng kinh đều là gạt người, nàng đã sinh hài tử chính là muốn đau liền tiếp tục đau

Một mình chèo chống nhiều năm như vậy, thậm chí bắt đầu nhận định từng đêm thống khổ, cũng chỉ là một mình nàng chịu đựng vượt qua.

Mà Tề Nhã Nhã xuất hiện làm rối loạn hai mươi mấy năm bình tĩnh này của nàng.

Người này lúc này ở bên cạnh nàng, nằm nghiêng, vẻ mặt thân thiết mà nhìn nàng, chỉ là miệng đóng chặt, thoạt nhìn có chút không ổn.
Dương Chiêu Đệ mới ý thức tới chính mình từng nói với nàng ngại nàng nhao nhao, cho nên đây là đang diễn một màn tự kỷ cho mình xem.

Dương Chiêu Đệ nói: "Ngươi có thể nói vài câu."

"Ngươi khá hơn chút nào không?"

"Ân."

"Thật đáng thương Dương lão bản, đau đau bay đi." Tề Nhã Nhã nói với bụng của Dương Chiêu Đệ.

"Ngươi dỗ tiểu hài tử a. Ta muốn ngủ." Dương Chiêu Đệ vừa nằm xuống, Tề Nhã Nhã ở bên tai nàng nhẹ giọng nói, "Ta có thể giúp ngươi xoa bụng."

Dương Chiêu Đệ nhắm mắt lại, vẫn bất động, khi Tề Nhã Nhã sắp từ bỏ hy vọng, Dương Chiêu Đệ nói: "Ân."

Tề Nhã Nhã đã được nàng cho phép, dịu dàng xoa bụng của nàng, nói: "Ta từ nhỏ thân thể liền cực kỳ tốt, người mù xem tướng số cho ta nói ta đây dương khí vượng, ta có thể bồi bên cạnh ngươi nhiều một chút, dùng khoa học nói cái này gọi là tư âm bổ dương."
"Ngươi thật nhao nhao." Dương Chiêu Đệ dùng thanh âm mềm nhũn nói.

"Hảo hảo, ta an tĩnh, ngươi hảo hảo ngủ." Ngủ đi ngủ đi ~~ bảo bối thân ái của ta ~~ Tề Nhã Nhã dùng thanh âm dỗ tiểu hài tử dỗ dành Dương Chiêu Đệ, còn nói đại nữ nhân không cần dỗ dành, nàng là nữ nhân, cho nên nàng liền biết rõ nữ nhân đều là cần dỗ dành, không quản bao nhiêu lớn đều là giống nhau.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Lâu Xuân Vũ: A! Ôi trời ơi!!!

Tống Tây Tử: Cái quỷ gì, ta cũng không có đụng vào ngươi.

Lâu Xuân Vũ: Không phải, là Dương lão bản...

Tống Tây Tử:!!!!! Ngươi lập lại lần nữa.

Lâu Xuân Vũ: Là Tề Nhã Nhã...

Tống Tây Tử: Ngươi nói rõ ràng!

Lâu Xuân Vũ: Dương lão bản ngủ với Nhã Nhã rồi!

Tống Tây Tử: Là Nhã Nhã ngủ với Dương lão bản a?

Lâu Xuân Vũ: Không có khả năng, nhất định là Dương lão bản chủ động! Nói không chừng là Dương lão bản Bá Vương ngạnh thượng cung!
Tống Tây Tử: Nhã Nhã là ăn chay sao, bạn gái nàng từng kết giao cộng lại có thể lượn một vòng địa cầu.

Lâu Xuân Vũ: Nhưng mà nàng vẫn là một hài tử đơn thuần!

Tống Tây Tử:??