Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 99



.

Minh nhìn đồng hồ đã gần 11 giờ trưa, tính ra là cậu đã ở trong thế giới thần thức được hơn 14 tiếng.

Vậy mà cậu chỉ nghĩ là tích tắc thời gian thoáng qua..

Đứng dậy vươn vai, cả người cảm thấy thoải mái.

Liền vào toilet vệ sinh cá nhân.

Nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, chẳng hiểu sao cậu lại thấy mặt mình lại càng ‘sáng’ ra, tuy sau khi tu luyện linh khí da cậu đã như bạch ngọc, vậy mà tối qua tu luyện nguyên năng, lại ẩn ẩn cảm thấy dáng vẻ ngoại hình mình dường như có gì đó phát sinh.

Càng thêm trông có nét ‘đẹp’ hơn, lại mang một chút khí tức thần bí khó tả..

Minh lắc đầu, rời khỏi phòng.

Xuống nhà thì ba đã đi làm, đồ ăn cũng làm sẵn cho cậu như mọi lần.

Minh bước ra ngoài vườn khởi đầu ngày mới bằng việc đánh vài lần kiếm bộ, rồi mới vào ăn trưa.

Dọn dẹp xong mới pha cà phê.

Rồi ra bàn gỗ ngoài vườn dưới bóng cây, ngồi thừ suy nghĩ..

Buổi trưa, mặt trời treo lên đỉnh, người người đều trốn trong nhà, tránh khỏi cái nắng oi bức có phần khó chịu này.

Cảm ứng xung quanh không có ai để ý, Minh nhìn ra phía trước khoảng không, đột ngột, một đồ hình ánh sáng dần dần sáng lên, bên trong còn có những vân mây đa sắc, trông vô cùng kỳ ảo.

Ngay khi ký hiệu thành hình, một chữ Phạn lớn cũng xuất hiện theo, bay ra xoay tròn vòng vòng quanh ký hiệu ánh sáng.

Minh mỉm cười thu lại kỹ năng, tất cả biến mất như chưa từng có gì xảy ra..

Cậu đã thành công với thử nghiệm của mình.

Qua ký ức cậu thu được tối qua, Minh biết tu Thần giả hoàn toàn không cần thông qua cơ thể để phóng xuất linh lực, mà chỉ cần sử dụng thần thức để phát động nguyên lực.

Thử nghiệm các loại kỹ năng có được từ Cấu Trúc, thì đúng là cũng giống Linh Lực, đều có thể sử dụng Nguyên Lực để vẽ đồ hình ký hiệu, sức mạnh cũng tương tự với dụng Linh Lực.

Sau một hồi thử nghiệm, Minh liền phát hiện một sự việc bất thường.

Linh Lực không thể dung nhập vào thần thức, mà ngược lại Nguyên Lực cũng không chứa đựng được trong cơ thể.

Điểm này, lại làm cậu có một suy đoán to lớn, về việc tại sao trong ký ức của Ân Huy, rõ ràng không thấy nói đến người tu luyện cùng lúc cả hai loại ‘năng lượng’ này.

Có người ‘lai’ giữa hai dòng máu, thì cũng chỉ tu một chính một phụ trợ, nhưng cũng không đi đến cảnh giới cao thâm được, lý do thì cũng không rõ, vì với trình độ cấp thấp của Ân Huy cũng không thể biết được những ‘bí ẩn’ của toàn bộ Tu Thần Giới, nói chi là các Giới khác..

Sau khi có kết luận này, Minh cũng không nghĩ nhiều, cậu lúc này lại có một linh cảm khác cần thực chứng.

Nhưng ở tại nhà ba thiếu khuyết không gian, cùng với không thể thoải mái thi triển toàn bộ khả năng của cậu được.

Sẽ gây ra tác động ảnh hưởng nghiêm trọng đến cảnh vật xung quanh không nói, mà còn dễ dàng bị người khác phát hiện.

Hiện Xuyến Chi đã rời đi, cậu cũng mất kỹ năng Kết Giới, không thể tạo được Kết Giới dùng để che đậy xung quanh mà tu luyện được.

Kỹ năng tạo Kết Giới chính là khả năng thiên bẩm của chấp niệm tiến hóa, nên trong công pháp mà Xuyến Chi tặng cậu, không có nhắc tới luyện môn Kết Giới này.

Mà dẫu có, cậu cũng tạm thời chưa tu luyện được, vì theo ông lão nói, phải Trúc Cơ mới phóng xuất linh lực ra ngoài sử dụng thuật pháp được.

Còn Luyện Khí kỳ phải thông qua môi giới, nhưng cậu một là không có dụng cụ thích hợp, hai lại không có công pháp hướng dẫn tương quan, cho nên cũng không thể làm được gì..

Nghĩ đến đây, cậu liền lấy điện thoại nhỏ trong túi quần, bấm số trong danh bạ.

Rất nhanh bên đầu dây có tiếng người đàn ông lớn tuổi vang lên, Minh cũng trả lời.

“Dạ ba ơi, con mới nhận được một dự án phải đi theo dõi tiến độ mấy ngày..”

“Dạ, con biết rồi..”

“Ba ở nhà nhớ giữ sức khỏe, con khi nào về lại sẽ gọi báo ba trước ạ..”

“Dạ con chào ba..”

Cúp điện thoại, Minh lại thở dài.

Trước khi vào nhà thu dọn đồ, cậu cũng nhìn khắp lại căn nhà một lượt, rồi mới leo lên xe, phóng đi.

Trong cái nắng ban trưa, gắt bỏng trên đầu..

..

Rong ruổi trên xe gần 3 tiếng đồng hồ, Minh mới tiến vào ngã rẽ dẫn lối đi vào khu vực phía sau núi Bà, nhà ông lão.

Con đường núi quen thuộc, gập ghềnh, phủ đầy bóng cây, heo hút chẳng thấy dáng người.

Vách đá nhấp nhô, dần dần hiện ra trước mắt.

Khi Minh đã chạy tới vào trong, cậu đứng sững lại, nhìn quang cảnh mênh mông, rộng lớn, trống không chẳng còn lại một thứ gì.

Chỉ có mảnh đất trống bằng phẳng, làm cho người ta nhận biết có lẽ trước đây nơi này đã có người sinh hoạt.

Đúng vậy, chỗ đất trống này trước kia chính là ngôi nhà gỗ của ông lão, chỉ là bây giờ đây nó đã không còn lại gì.

Minh lặng người, nhìn xa xăm.

Cậu cũng đoán, có lẽ ông lão đã xóa bỏ dấu vết nơi này, trước khi rời đi.

Minh đứng lẳng lặng một chút..

Những ký ức về những ngày ở đây, lúc được ông lão dạy dỗ tu luyện.

Tuy ngắn ngủi nhưng hiện về vô cùng rõ ràng..

..

Minh vừa chạy xe ra khỏi khu vực núi Bà, lại xuống con đường dẫn vào hồ, rồi chạy lên tối đi vào một ngọn núi khác..

Tâm trạng cậu có chút không tốt.

Trời dần chiều, Minh cũng đã gởi xe lại ngôi nhà người dân bên dưới trước khi lên núi, bọn họ vẫn nhận ra cậu..

Minh phóng mình nhảy lên vách đá, cảm giác vô cùng dễ dàng.

Xuyên qua những hàng cây rừng rậm rạp, mà bóng chiều chỉ còn phủ lên một ít ánh màu cam vàng đỏ thẫm, mang chút ảm đạm.

Rất nhanh, ngôi nhà gỗ bên mảnh vườn nhỏ, với ao cá phía sau nhà, cùng một khoảng sân lớn bằng phẳng quen thuộc hiện ra trước mắt Minh.

Niềm vui thoáng chốc trở lại trong đáy mắt cậu.

Lao nhanh vun vút xuống vách đá, cậu đã nhận ra khoảng sân chia làm hai bên, một bên đầy rẫy những vết cắt xuống mặt đất, còn bên kia là những dấu chân lún sâu, khoảng cách khác nhau tạo thành những cung tròn đồng tâm.

Cảm giác thân thuộc trờ tới với cậu.

Minh nhẹ nhàng, mở cánh cửa gỗ, căn phòng im lìm, với những đồ đạc vẫn còn giữ nguyên vẹn như vậy, chỉ có trên chiếc bàn thờ lúc này đã trống không, không còn chiếc hộp gỗ lớn nữa..

Minh đi qua phòng ông lão rồi phòng sư huynh ông.

Cũng chẳng còn lại gì..

Cậu thở dài, trước khi trở lại phòng mình ở lúc trước.

Vừa nhìn thấy trên giường đặt chiếc hộp hình vuông đựng kiếm mà sư huynh ông lão làm lần đầu tiên, cùng với túi đeo cũ của cậu; không những vậy, bên cạnh nó còn có mớ quần áo, mà cậu đã để lại nhà ông lão lúc trước, cũng được xếp đặt ngăn nắp đặt trên giường, như thể biết rằng cậu sẽ trở lại..

Cậu cảm giác có chút nghẹn trong lòng, khóe mắt cũng cay cay..

Minh chậm rãi bước tới, bỏ đồ lên trên bàn, rồi ngồi xuống giường.

Cuối chiều tắt nắng, chỉ còn lại ít ỏi ánh sáng, len qua cửa sổ gỗ.

Mờ nhạt.

Chiếu rọi lên thân ảnh cậu.

Cảm giác khó tả dâng lên trong lòng.

Minh nhớ về những ngày ở đây, cảm giác núi rừng hoang sơ, im ắng, lại làm cậu có chút thanh tĩnh trong lòng.

Rời xa khỏi khói bụi thành phố, cùng tiếng huyên náo, người xe..

Tiếng sinh hoạt đô thị nhộn nhịp đã lùi xa, cũng làm cậu thấy thoải mái hơn nhiều.

Không biết ngồi bao lâu, Minh mới đứng dậy, với tay lấy hộp tròn đựng kiếm trên bàn, trước khi ra khỏi nhà, phóng mình lên vách núi, chạy băng băng qua những dãy cây cối trong bóng tối mờ mờ.

Xa xa tiếng thác nước chảy, mang theo mùi âm ẩm của nước, len lỏi vào không gian, càng lúc càng rõ ràng hơn..

Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?