Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 94



.

“Kính đẹp đấy anh, rất hợp với anh nha” – Kiều Anh ngồi xuống bên cạnh cậu, nói sang.

Vốn cô biết tính Minh quái quái, thích làm những việc khác thường, cho nên việc đeo kính râm buổi tối trong quán bar thế này, cũng không lạ lùng gì với cô.

“Anh tưởng em lại thất tình?”

Minh không trả lời, mà lại hỏi sang việc khác.

Thấy dáng vẻ yêu đời, vui tươi có phần ‘hơi quá’ nãy giờ của Kiều Anh, cậu không sao nghĩ đây là một cô gái đang có tâm trạng buồn bã được.

Cô gái vừa nghe, liền ghé sát vào người cậu, nói nhỏ.

“Thì thất tình anh này nè.” – Vừa nói cô vừa nháy nháy mắt về phía chàng trai trong quầy đang pha rượu cho cô, ra hiệu với Minh.

Cậu cũng lắc đầu ngán ngẩm, chợt hiểu, ra là say mê người ta, rủ cậu chỉ là cái cớ, có lẽ Kiều Anh là ‘khách quen’ ở đây, chính xác hơn là ngày nào cũng đến..

“Đừng nói với em là ngày nào em cũng đến đây nha’ – Minh dợm hỏi bâng quơ.

“Anh hiểu em nhất đấy anh Minh à..”

Cô gái ‘thành thật’ trả lời, vừa nói chuyện vừa dán mắt vào người thanh niên kia.

Minh thì lúc này lại tập trung vào chiếc vòng tay bằng đá mà Kiều Anh đang đeo, cậu đang tìm cách nói chuyện mào đầu, để hỏi về nó.

“Anh cũng không lạ gì em nha, Kiều Anh.”

“Mà cho anh hỏi này, chiếc vòng đá em đeo đẹp đấy, mua ở đâu vậy?”

Cô gái đang vui, cũng không chú ý thần sắc cậu, liền nói.

“Này là một câu chuyện dài nha..”

Đang định kể thì nhớ ra là có chàng thanh niên kia ở gần, cô lại ghé sát Minh, nói nhỏ.

“Anh biết tính em mà, tháng trước em thất tình, buồn quá muốn xem bói Tarot, mà anh có bao giờ chịu xem cho em đâu, em phải qua quán cafe mới mở của Phúc..”

“Ồ, hình như là anh chưa ghé qua quán Phúc lần nào, bữa đó em qua bển, Phúc hỏi anh quá chừng, bảo chờ anh ghé qua mà mãi không thấy..” – Hình như phát hiện mình lạc đề, cô gái lại trở về.

“Uhm, thì ở quán cafe của Phúc có mấy người xem Tarot hay tới, em cũng được giới thiệu tới xem, mà người ta coi đúng lắm anh ạ, coi xong còn giới thiệu em mua chiếc vòng đá đào hoa có khắc hình hồ ly này nè..”

Vừa nói cô vừa len lén nhìn người thanh niên trong quầy.

“Mà công hiệu thật anh ạ, chưa gì, mà em tìm thấy ‘lương duyên’ của đời mình rồi..”

Minh cũng có chút bó tay với cô, ‘mê trai’ như vậy, hỏi sao lúc nào cũng bảo mình khổ vì tình..

Cậu biết Phúc cũng vừa mở quán cafe được nom vài tháng, Phúc ngày xưa cũng là khách quen ở quán cafe của cậu, hầu như ngày nào cậu ta cũng đến, riết rồi thành quen thân.

Mà Phúc cũng nhắn rủ cậu qua bên ấy quài, chỉ là thời điểm trước Minh đang trong giai đoạn không có ‘hứng’, cùng ‘chán’, không muốn đi đâu chơi hay gặp ai.

Nhưng trọng điểm trong câu chuyện là ở việc cậu biết Phúc tin bói toán, thầy bà dữ lắm, hay đi xem thầy, cùng xin bùa làm ăn các kiểu, có mấy lần kể với cậu.

Nên Minh cũng không ngạc nhiên chỗ Phúc có cho xem Tarot.

Nhưng mà những người xem Tarot này có vấn đề, bán cho Kiều Anh vòng tay đá sắc hồng vân trắng, viên chủ còn khắc hình một con hồ ly.

Đúng là người kinh doanh vòng tay phong thủy hay vịn vào sắc hồng của loại đá đào hoa này, cùng truyền thuyết về sự quyến rũ của hồ ly, kết hợp lại để nói là vòng tay tăng sự thu hút tình duyên.

Tạm không bàn về tác dụng thật hư của việc này, nhưng vấn đề là thông qua âm dương nhãn giấu dưới cặp kính râm, Minh rõ ràng thấy trên vòng tay này bị nhiễm một loại năng lượng kỳ lạ giống như những viên đá hay bộ bài Tarot lúc sáng mà cậu thấy qua, đồng thời nguồn năng lượng này cũng đang xâm nhiễm vào người Kiều Anh.

Càng làm cậu cảm thấy có một âm mưu không nhỏ đằng sau tất cả việc này.

Minh gật đầu với Kiều Anh, rồi tự nhiên cầm tay cô, vờ ngỏ ý muốn xem chiếc vòng.

Vốn Minh và Kiều Anh rất thân, những cử chỉ động chạm này cũng rất bình thường, cô vốn hoàn toàn yên tâm về Minh, nên cũng không nghĩ gì.

Mà Minh thông qua tiếp xúc, quả là kỹ năng bị động Phá Tà chỉ kích hoạt phá đi thứ xâm nhiễm kia trên chiếc vòng, còn năng lượng dính trên người Kiều Anh thì nó không ảnh hưởng gì.

Giống như nó chỉ phát ra tấn công từ vật nguồn, mà không có tính lây lan từ người đã bị nó lây nhiễm sang người khác, cho nên không tấn công Minh, vì vậy kỹ năng Phá Tà không kích hoạt.

Minh xem chiếc vòng tay một lát, cũng bảo là đẹp nhưng không hợp mệnh với cậu, Kiều Anh cũng chẳng nghi ngờ gì.

Thấy cậu im lặng uống rượu, cô cũng quay trở lại nói chuyện ‘đẩy đưa’ cùng chàng trai pha rượu.

Nhân cơ hội cả hai người không chú ý, Minh thử vẽ đồ hình Tịnh Hóa đánh về phía Kiều Anh.

Đồ hình chữ Phạn bay ra từ người cậu, sáng lên, nhanh chóng bao bọc cô gái, rồi tịnh hóa lớp khí kia, trong chốc lát chỉ còn lại một nguồn năng lượng mỏng manh kỳ lạ ban đầu.

Cậu cũng không ngờ thành công dễ như vậy, có vẻ như vì luồng khí kia không mấy mạnh mẽ..

Minh cũng liền vẽ luôn đồ hình Thu Thập, hút cả nguồn năng lượng từ chiếc vòng và từ người Kiều Anh vào người mình.

Không có Cấu Trúc để kiểm tra cậu đã thu thập được gì, nên cũng đành ghi nhớ lại, để sau xem xét lại.

Rất nhanh, chiếc vòng cùng Kiều Anh, không còn sót lại tí năng lượng nào cả.

Minh thở phào nhẹ nhõm.

“Cậu không uống cùng bọn anh à?” – Thình lình giọng chàng trai vang lên.

Minh quay qua nhìn, thì thấy anh ta cùng Kiều Anh đang giơ ly rượu lên về phía cậu, Minh cũng mỉm cười, đưa ly rượu mình lên, chạm nhẹ đáp lại.

Tiếng cười nói lại vang vang..

Ngồi được một lúc.

Minh quay qua hai người nói.

“Chào anh và Kiều Anh, em về trước nhé, nay em hơi mệt.”

Thiệt là phần cậu có chút mệt, ngày hôm nay tưởng chỉ là một ngày bình thường, ai dè lại xảy ra những việc bí ẩn không đâu.

Phần vì cậu thấy mình hơi dư thừa ở đây, không muốn làm bóng đèn giữa hai người.

Cậu cũng quan sát một lúc, thấy người thanh niên kia cũng không có ý gì với Kiều Anh, chỉ đối đáp một cách lịch sự, ánh mắt anh ta cũng không mang một sự tham lam xâm chiếm gì cả.

Nãy giờ chỉ toàn là Kiều Anh cưa cẩm anh ta.

Vì vậy cảm thấy yên tâm nên cậu mới ra về sớm.

Vừa đứng lên khỏi ghế, tính tiền, thì người thanh niên lại nói sang.

“Này, cậu chờ chút.”

Nói rồi, anh ta bước ra ngoài quầy, tiến tới chỗ cậu, đoạn lấy từ trong túi ra một đồng xu, rồi trực tiếp nhét vào tay Minh, nói.

“Có món quà nhỏ tặng cậu làm kỷ niệm, cũng là, hẹn sớm gặp lại cậu..”

Minh vừa mỉm cười vừa bước ra ngoài cửa kính, đằng sau còn vang lên tiếng xin xỏ của Kiều Anh, hỏi tại sao cậu có quà mà cô không có..

Đi dọc theo con hẻm vắng, ra chỗ giữ xe ở bên ngoài, Minh nhìn đồng xu có hình ‘một ngôi sao tám cánh đang rơi xuống’ vô cùng kỳ lạ.

Cậu lắc lắc đầu, bỏ nó vào túi đeo hông.

Lại lấy từ trong túi quần ra một tấm thẻ màu đen, cùng dòng chữ đỏ nổi bật, cậu chăm chăm nhìn vào nó.

Vốn dĩ Minh đã không định đi buổi họp mặt của hội nghiên cứu Tarot cùng tâm linh huyền bí này, nhưng dường như, sự ảnh hưởng của nó, đã lan ra xa, đụng với những người bạn xung quanh cậu.

Minh cũng muốn đi xem coi, sự việc còn có điều ẩn giấu gì.

Giữ chặt chiếc thẻ trong tay, cậu thầm có sự quyết định của mình.

Trời đêm những chiếc lá bay bay, con hẻm nhỏ vắng người.

Bóng cậu trải dài trên mặt đất, bên dưới ánh sáng ngọn đèn đường vàng sậm.

Có chút cô độc..

Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?