Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 82



.

Tiếng nói quen thuộc vang lên, Minh ngạc nhiên nhìn theo hướng tiếng nói phát ra, đã thấy từ trên cây cao kế bên khu vực cậu vừa chiến đấu ban nãy, có hai bóng người phóng xuống.

Nhìn qua, cậu liền nhận ra sư huynh ông lão đang đỡ ông lão nhảy xuống từ trên tầng cây cao.

Cậu hoàn toàn không biết cả hai đã đứng đó tự lúc nào, Cấu Trúc hoàn toàn không cảm ứng được gì, nhưng đột nhiên cậu cảm thấy ấm áp trong lòng.

Cậu đoán rằng, họ lo lắng và vẫn luôn theo sát bảo vệ cho cậu..

Đáp xuống đất, người đàn ông trung niên như muốn châm chọc cậu tiếp, thì thấy sắc mặt ông lão nghiêm lại.

Người đàn ông trung niên liền im lặng, không dám nhiều lời.

Minh ở cự ly gần quan sát, chú ý mới nhận ra sau lưng người đàn ông trung niên đeo chiếc hộp gỗ lớn, chính là chiếc hộp cậu thấy ở trên bàn thờ nơi nhà ông, mà ông lão lúc này cũng cầm trên tay phiến đá quen thuộc trên bàn thờ nhà ông lão.

Minh ẩn ẩn như hiểu ra điều gì..

Ông lão thấy ánh mắt Minh nhìn 2 món đồ vật của bọn họ, cũng hiểu cậu đã đoán được, liền không giấu giếm.

“Lão xuất hiện lúc này để từ biệt cậu, cậu đã làm rất tốt, lão thời trẻ cũng không thể làm tốt hơn cậu lúc này”

“Ông..”

Minh vừa lên tiếng thì đã bị ông lão cắt ngang.

“Lão biết cậu muốn hỏi điều gì, nhưng việc riêng của lão, cậu không nên liên quan vào, chỉ có mang theo nguy hiểm mà không có lợi ích gì.”

Nói đến đây ông có chút trầm lặng, đôi mắt ngước lên bầu trời xa xăm, dường như nghĩ điều chi.

Tuy chỉ mới tiếp xúc, nhưng Minh phần nào hiểu tính ông lão, mặc dù hiền hậu hòa nhã, nhưng ông đã quyết điều gì thì khó lòng lay chuyển, nên cậu cũng đành bấm bụng, im lặng, chờ đợi ông lão nói tiếp.

Một lúc sau, ông mới mở miệng.

“Vốn lão từng cho rằng, giây phút lão tự niêm phong lại tu vi của mình, lão đã không muốn nhớ đến những chuyện xưa, chỉ mong sống một đời phàm trần..” – Nói đến đây có phần không giữ được bình tĩnh.

“Thật ra phiến đá trở về trong tay lão là do sư tổ đã phong ấn lại, sư tổ mở ra vách ngăn hai thế giới để sư tôn, thầy lão, lão, cùng sư huynh đệ lão có thể lẩn trốn đến phàm nhân giới..”

“Sư tổ phong ấn phiến đá trở về, vì chính muốn bọn ta quên đi những gì xảy ra, bắt đầu sống một cuộc đời mới, tại phàm giới này.. tiếc là sư tôn và thầy lão không thể quên được, nhưng cũng không dám làm trái lời sư tổ, mà lão thì..”

Ông lão lại khựng lại, có chút nghẹn ngào, trước khi tiếp tục.

“Từ lúc gặp cậu, cậu đã không biết bao nhiêu lần đốt lên ngọn lửa ngày xưa trong lòng lão, ngọn lửa của tuổi trẻ, của nhiệt huyết, của can đảm dám làm, ngọn lửa của xả thân vì tín niệm trong lòng..”

“Lão như nhìn thấy chính bản thân mình lúc trẻ..”

Nói đoạn, ông nhìn thẳng vào Minh, lúc này Minh cũng nhìn thấy không chỉ ông lão rưng rưng, mà sư huynh ông lão cũng không giấu được vẻ xúc động.

“Cho nên, lão đã quyết định, hôm nay trước là không muốn cậu gặp nguy hiểm, sau là khi mọi chuyện xong xuôi, lão cũng phải từ biệt cậu.”

“Việc của cá nhân lão, tự tay lão muốn giải quyết.”

“Lần này từ biệt, hy vọng còn có thể gặp lại..”

Ông dừng lại một chút, lại nhìn vào mắt cậu, qua bóng phản chiếu trong đôi mắt Minh, ông như lại chính nhìn thấy bản thân mình.

Mãi một lúc lâu sau mới cất lời, giọng vô cùng chân thành.

“Cuối cùng, lão chỉ có một lời khuyên cho cậu..”

“Hãy làm theo những gì bản tâm mình mách bảo, đừng bao giờ tự phản bội chính bản tâm mình..”

“Lúc đó dù là Tiên Phật cũng không ai có thể cứu được cậu..”

Vừa dứt lời, đột nhiên ông nở nụ cười, cậu như thấy ông trẻ ra rất nhiều, cũng như cảm giác ông đã bỏ xuống một thứ gánh nặng đè nén trong lòng mình lâu nay..

Đột ngột.

Như có tiếng gì đó vỡ vụn trong không gian xa xăm..

Rồi từ ông lão, từ sư huynh ông, phóng ra hai nguồn sức mạnh to lớn khủng khiếp, càng lúc càng mạnh, đến nổi đất trời lập tức biến sắc.

Khoảng không yên tĩnh, bỗng vang lên tiếng sấm nổ liên tục, những lằn sét vẽ lên vằn vện trên bầu trời.

Trông như thể thiên tai kéo tới, có thể hàng lâm bất kỳ lúc nào..

Minh vẫn nhìn chăm chăm hai người không dời, nguồn năng lượng phát ra từ họ chủ động né qua cậu, không mảy may làm tổn thương cậu một chút nào, dường như có sức mạnh nào bao phủ che chở cho cậu, cũng khiến cậu không nhận thấy những biến chuyển đáng sợ bên ngoài lúc này..

Cậu bắt đầu thấy, trên người ông lão cùng sư huynh ông, như có một sự trở ngược thời gian..

Nhất là ông lão, những vết già nua trên mặt, cùng da dẻ nhăn nheo, khung xương lưng lòm khòm,.. tất cả, dần biến mất.

Rất nhanh trước mặt Minh nào đâu còn người đàn ông trung niên cùng ông lão nữa.

Mà thay vào là hai người thanh niên, cũng trạc trạc tuổi như cậu.

Người mặc đồ của ông lão dung mạo thanh tú thư sinh, còn người thanh niên vận trang phục sư huynh ông lão, thì gương mặt sắc sảo, cương mãnh.

Hai người thanh niên mỉm cười, vẫy tay chào cậu, rồi trong chớp mắt, biến mất.

Biến mất hoàn toàn vào khoảng không, không để lại chút vết tích nào giữa đất trời bao la.

Minh chỉ còn nghe giọng một người thanh niên na ná giọng ông lão vang lên trong thần thức cậu.

“Lão đưa cho cậu một đoạn khẩu quyết, có thể mở ra cấm chế của quyển sách chép Kinh của thầy lão, bên trong có chứa phần còn lại của công pháp vô danh mà lão đã truyền cho cậu, mong có thể giúp ích cậu, ít nhiều..”

Tiếp theo, cũng nghe một giọng thanh niên trẻ trung, nhưng cũng nhiều phần giống người đàn ông trung niên, phát ra trong đầu cậu.

“Khẩu quyết của một Kiếm vô danh, ta đã truyền hết cho cậu, chỉ mong cậu đừng phụ lòng ta, đừng phụ lòng bất kể thanh kiếm nào cậu sử dụng, cũng đừng..”

Rồi hai âm thanh trong thần thức vang lên cùng lúc, như sóng rung động xung chấn cả tinh thần Minh.

“Cũng đừng phụ bản tâm mình.”

Mãi khi tiếng nói đã tan mất vào khoảng hư không mờ mịt, Minh vẫn đứng lặng người, bần thần.

Vừa hay, đất trời liền trở lại bình thường, vẫn chỉ là đêm đen tĩnh mịch.. như thể chẳng từng có điều gì xảy ra..

Lúc nãy, tất cả mọi người trong thành phố đều giật mình, khi thấy sấm sét dày đặc trên bầu trời, phủ xa lan rộng tới không biết bao trùm khoảng cách bao nhiêu..

Ai nấy cũng đều sợ hãi, vội vàng nấp vào những tòa nhà, xe cộ trên đường cũng tấp hết vào bên lề, vừa định tìm chỗ an toàn thì không hiểu sao thứ sấm sét kia đột ngột biến mất, cũng nhanh như cách nó thình lình xuất hiện vậy.

Mọi người đều lấy làm lạ.

Chỉ có một số người, dẫu khi mọi việc đã trở lại bình thường, bọn họ vẫn không sao vơi đi cảm giác sợ hãi tột độ trong lòng, dường như họ nhận biết điều gì..

..

Lúc này ở phía sân sau nhà Thành, Minh đang đứng thẫn thờ, chìm vào trong suy nghĩ.

Từ lúc giải phong phiến đá, lần cậu nói rõ cho ông lão, cậu đã thấy quang mang khác lạ trong mắt ông.

Cậu cũng từng đoán ông lão che giấu tu vi, những lần nghe ông lão giải thích về tu Tiên giới, cậu càng phán đoán ông lão không tầm thường.

Không chỉ kiến thức rộng lớn, mà ông còn biết rất nhiều điều bí ẩn, rất nhiều chi tiết về những điều mà không phải tu sĩ cấp thấp, nhất là ở Phàm Giới có thể tiếp xúc đến.

Cậu cũng không hỏi ông, ai cũng có bí mật riêng, chính bản thân cậu cũng vậy..

Vậy mà lúc này đây, khi hai người cởi bỏ niêm phong tu vi, ông và sư huynh mình trở lại dáng vẻ thật sự của họ.

Cậu lại thấy có chút như mộng.

Mọi việc quá đỗi tình cờ, tình cờ đến vi diệu..

Thậm chí ông lão và sư huynh ông, đã âm thầm đi theo cậu.

Ban nãy, có lẽ vì biết bản thân cậu vừa may có thể ứng phó được, nên họ không ra mặt, cũng chứng tỏ dẫu hôm nay có việc gì xảy ra, thì cậu cũng bình an tuyệt đối.

Thậm chí có thể ông lão và sư huynh cũng sẽ giải quyết triệt để việc của cậu, trước khi hai người rời đi..

Làm cậu cũng nghĩ đến việc đối đầu của mình với chấp niệm tiến hóa vô cùng kỳ lạ, như Xuyến Chi đã nói, nó không ra tay toàn lực, ắt hẳn, ông lão và sư huynh ông cũng đã có can thiệp ảnh hưởng vào, chỉ là cậu không hay..

“Đừng phụ bản tâm mình..” – Minh lầm bầm.

Chẳng hiểu sao, những chữ này có một rung cảm phi thường đối với cậu.

Từ thời điểm hai người cùng lúc truyền thần thức nói với cậu câu này, đến giờ, nó vẫn luôn quẩn quanh trong lòng cậu..

Đột ngột.

Minh nghe âm thanh có người đang vội vã chạy tới phía cậu.

Quay đầu lại nhìn, đã thấy.

Xa xa dẫn đầu là Thành và Na, theo sát sau là ba cậu ta, rồi ông Nghiêm đi bên cạnh khuôn mặt tái nhợt xanh xao, phía sau cùng còn có Tuyết Nhi cùng với những người mặc vest đen.

Minh nhanh chóng trở lại trạng thái dửng dưng bình thường.

Cậu không muốn để lộ bộ mặt tâm trạng của mình cho người khác thấy.

Rất nhanh, Thành đã tới.

Cậu ta nhìn ra bộ quần áo, cùng nét mặt có phần quen thuộc, của cô gái đang nằm bất động mắt thao láo bên cạnh Minh; mà lúc này không biết còn có thể gọi là cô gái hay phải kêu là bà lão.

Nhìn làn da nhăn nhúm, khô đéc, xương lộ cả ra, có thể nhìn rõ qua lớp da, tóc tai bạc trắng, mỗi đôi mắt vẫn còn trừng to, chỉ là có phần vô hồn.

Thành lấp bấp.

“Minh, đây có phải là Vân? Cô ta nằm ở đây, phải chăng, cô ta chính là kẻ chủ mưu? Tại sao cô ta lại trông như thế này?”

“Cô ta đúng là Vân, cô ta đúng là kẻ chủ mưu trong chuyện này..”

Minh bắt đầu giải thích về việc Vân gặp được Chấp niệm tiến hóa, rồi cả hai hợp tác thế nào, sau mới hại Na ra sao, hệt như lời Xuyến Chi đã giải thích.

Tất nhiên đã lược bỏ qua tất cả những gì có liên quan tới cậu.

..

Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?