Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 72



.

Thông qua cảm giác tu sĩ cậu thấy rõ người đàn ông mặc cổ phục, toát ra chỉ có tu vi Luyện Khí tầng 7, nhưng ở ông có điểm gì đó làm cậu bất an, khiến bản thân cậu không tin đây là vu vi thật của ông ta, chỉ thầm nghĩ hẳn ông ta có biện pháp che giấu tu vi thật của mình.

Thế là cậu cẩn thận đáp lời lễ phép, rồi ngồi xuống một chỗ, giữ vị trí khá xa so với người đàn ông kia, Thành và Na lúc này cũng ngồi xuống bên cạnh.

Ba Thành cũng dễ dàng nhận ra thái độ dè chừng của cậu, trong lòng có điểm xác định, nhưng bên ngoài lại hòa ái mỉm cười.

“Cháu có thể gọi bác là bác Trí, có lẽ cháu đã biết, bên cạnh bác là ông Nghiêm, cũng là người cùng thuộc thế giới giống cháu.”

Đầu óc Minh vận hành suy nghĩ, khi phán đoán được thực lực người được gọi là ông Nghiêm kia chắc chắn không thấp hơn cậu.

Cậu biết ba Thành đã chuẩn bị tốt tất cả, có hay không có mặt cậu, không phải là vấn đề lớn, ông ta không thể để con mình gặp nguy hiểm được, nhưng còn cô bạn mình, cậu không dám chắc..

Cậu càng suy nghĩ về sức ảnh hưởng của ba Thành, có thể mời được tu sĩ bí ẩn như vậy, phải biết ở phàm giới là không dễ tìm.

Chính là nhiều năm trời, cậu không tiếp xúc qua được bao nhiêu người là tu sĩ, cũng chỉ đa phần là Luyện Khí sơ kỳ cùng trung kỳ như những vị sư huynh nghiên cứu trong hội tâm linh huyền thuật.

Mà cảm giác nguy hiểm như người đàn ông lớn tuổi này, ngoài sư huynh ông lão, cậu cũng chưa được tiếp xúc qua người nào.

Vừa suy nghĩ, nhưng cậu cũng rất lễ phép đáp.

“Dạ con chào bác Thành, con chào ông Nghiêm, con có nghe qua Thành nói, lúc này mới được diện kiến ạ”

Minh nói xong, có chút nhìn thái độ của người đàn ông mặc cổ phục, thấy ông ta vẫn điềm tĩnh không có biển chuyển gì.

Phải biết lúc nãy cậu cố ý chào ba Thành trước chào ông ta sau, trong giới tu sĩ, tu sĩ luôn coi mình hơn người phàm; nhưng cậu chào ông ta sau ba Thành vậy mà ông ta coi đó là nghiễm nhiên, cùng không có phản ứng gì.

Khiến cậu cũng phải căn định lại tính cách của vị tu sĩ này, cùng suy đoán mối quan hệ giữa hai người này, xem chừng không đơn giản.

Lúc này người đàn ông mặc cổ phục cũng lên tiếng.

“Ta xem chàng trai trẻ thực lực không tầm thường, ắt hẳn cũng là xuất từ danh sư, chỉ có điều cũng là lần đầu nghe đến tên cậu trong giới, chẳng hay có thể giải đáp thắc mắc của ta không?”

Minh nghe ra trong lời nói ông ta không có sát khí, cũng không phải cố tình làm khó dễ, cậu lễ phép đáp.

“Dạ con cũng chỉ là duyên may gặp cao nhân ẩn tu chỉ dạy, cũng không thể nói được gì nhiều hơn, mong ông thông cảm.”

Người đàn ông gật gù tự hiểu, vì luật bất thành văn trong giới tu sĩ, danh xưng không dễ cho người khác biết.

Nhất là những vị tu ẩn không thích dấn vào vòng quấn của giới tu sĩ, chẳng hề thích bị ràng buộc, hay bị kẻ khác làm phiền.

Không như phàm tục hễ có chút thành tựu nhỏ nhặt liền tự vỗ ngực xưng tên, chính điều đó mới càng làm ông coi thường.

Nhãn quan của ông sắc bén nhường nào, làm sao không thấy được ống gỗ đằng sau lưng Minh, chiếc nhẫn trên tay, với chiếc túi đeo cùng những món đồ tỏa ra linh lực bên trong mà cậu đang mang?

Ông cũng không muốn nghĩ nhiều, cùng không muốn dính vào rắc rối, liền im lặng.

Ba Thành thấy thái độ của vị tu sĩ với Minh, cũng ngầm hiểu ông ta thừa nhận thực lực cùng xuất thân của Minh, cũng nhẹ vơi đi nỗi lo trong lòng, quay sang cậu, thái độ ân cần như thể một vị gia trưởng trong nhà nói với con cháu mình.

“Bác có nghe Thành kể về kế hoạch mà con nói, bác cũng hiểu tính thằng Thành con bác, thấy nó là yêu Na thật lòng, mà bác cũng nhìn ra Na không phải dạng con gái quen con bác vì tiền hay gia thế..”

Na tên thật là Thùy, lúc này cậu nghe ba Thành gọi tên bạn mình bằng tên gọi thân mật ở nhà, tuy biết ông ta cũng chấp nhận cô bạn mình, cũng đồng ý kế hoạch, nhưng cậu thấy có chút là lạ..

Nhưng cậu cũng không chậm trễ, nói tiếp.

“Cho nên hôm nay, con mạn phép đến, để xin bàn kỹ càng hơn kế hoạch này. Mới đầu con còn lo lắng nhưng khi thấy sự có mặt của ông Nghiêm, thì con biết mọi việc đều có thể yên tâm rồi ạ.”

..

Cuộc nói chuyện diễn ra hoàn toàn thuận lợi..

Ban đầu Na còn định giữ cậu lại nhưng chính bản thân cô cũng có nhiều việc phải chuẩn bị cho sự kiện sắp tới, cũng như hiểu ý Minh, nên cũng chỉ đành hẹn cậu, sau khi mọi việc xong xuôi..

Tuy Minh chỉ nói chuyện với cô chốc lát, cậu cũng nhận ra bạn mình có chút thu lại tính cách phóng khoáng vẫn thường.

Lúc nãy cô không dám nói chuyện nhiều, chỉ nói khi được cậu hỏi.

Tuy có chút không thoải mái, nhưng cậu vẫn nhận ra Na đang thật sự hạnh phúc thông qua giọng kể cùng ánh mắt long lanh của cô, nên cậu cũng không nói gì nhiều.

Khi về, ba Thành cùng ông Nghiêm cũng theo ra tiễn cậu tới tận cửa chính.

Minh cũng lễ phép cúi chào, trước khi leo lên xe máy đã được người áo đen nào đó dắt vào tận nơi, sẵn cho cậu từ lúc nào..

Phóng xe đi mất.

Thấy Minh đã mất dạng, Thành biết tính bạn gái mình, không thích sự gò bó, nên cũng xin phép ba cho cậu với Na đi lên phòng.

Đến lúc chỉ còn duy có hai người, ba Thành lúc này nhìn sang người đàn ông bên cạnh, hỏi.

“Ông thấy cậu ta thế nào?”

Người đàn ông mặc cổ phục, trầm tư, suy nghĩ một lát, rồi nói, một câu đầy ý vị.

“Sâu không thể lường..”

Ba Thành cũng gật gù, xác nhận lại suy luận trong lòng mình.

Con của ông tiếp xúc với Minh theo ông là một cơ hội tốt, ông quan trọng việc Minh tham gia vào việc này không phải vì tỉ lệ thành công của nó.

Đối với ông, việc tên Tà sư kia không phải vấn đề, điểm cốt yếu ông xem trọng là thông qua việc này, mối quan hệ của Thành và Minh càng thêm gắn chặt.

Cả việc ông đồng ý chuyện Thành với Na, một phần vì Thành thật sự yêu Na, mà Na cũng là một cô gái tốt, nhưng quan trọng hơn là vì..

Na là bạn thân của Minh.

“Xem ra chuyến làm ăn này, không hề lỗ..” – Người đàn ông trung niên nghĩ thầm.

Ông mỉm cười vui vẻ bước vào trong, theo sau là người đàn ông mặc cổ phục, lúc này cũng có suy nghĩ riêng trong lòng mình.

Trên người Minh mang theo quá nhiều món đồ có khí tức làm ông phải e dè, cùng kiêng kỵ.

Đó chính là lý do tại sao ông lại trả lời là ‘sâu không thể lường’, ông thực sự không muốn dính vào bãi nước sâu này chút nào, thầm quyết định xong việc sẽ rời đi ngay.

Cũng coi như trả xong món nợ thời trẻ với ba Thành..

..

Minh rời khỏi khu biệt thự mà lòng cảm thấy nhẹ nhõm.

Có ông Nghiêm, mọi việc sẽ có thêm nhiều an toàn và khả năng hoàn thành tăng cao hơn nhiều.

Nhưng ngoài ra, cậu hơi dè chừng ba Thành, cậu thấy thái độ ông với cậu có chút niềm nở thái quá.

Với thần thức bén nhạy như hiện giờ, cậu dễ dàng thấy rõ biến chuyển thái độ của ông ta, càng về sau càng khác lúc đầu.

Bản thân cậu không thích tiếp xúc với những con người toan tính quá nhiều, rất nhức đầu khi phải nói chuyện, chứ đừng nói gì là kết giao.

Minh lắc đầu, cậu không muốn nghĩ nhiều về chuyện này, chỉ muốn kết thúc cho xong thật nhanh.

Chẳng hiểu sao từ lúc cậu bước vào lại thành phố này, cái cảm giác đông đúc chật chội, cảm giác đối phó giữa người và người, làm cậu có chút chán ghét, cùng vô vàn hoài niệm những ngày ở núi.

Đó cũng là lý do tại sao lúc nãy cậu từ chối ở lại ăn cơm cùng gia đình Thành, lý do chính trong lòng là cậu muốn về nhà gặp ba.

Mà lý do phụ là cậu không cảm thấy thoải mái bên trong ngôi nhà giàu sang lộng lẫy ấy, cùng việc giao lưu chung với những người như ba Thành..

Chạy xuyên qua quận mới, đi về hướng quận cũ.

Một cảm giác thân thiết lại trờ tới cậu, những căn nhà từ thời xưa, những hàng cây rậm rạp đổ bóng dài in nghiêng trên đường, từ từ xuất hiện..

Cậu lại thích cảm giác cũ kỹ thế này hơn nhà lầu, phố thị cao tầng.

Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?