Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 53



.

Ba người im lặng đi cũng mất khá lâu mới dần tới một khoảng ‘đất bằng’ được bàn tay con người cải tạo lại giữa rừng núi, dựng lên 1 ngôi nhà gỗ, bên cạnh là một mảnh vườn trồng rau, phía sau còn có một ao cá được dẫn nước từ suối chảy trong lòng núi.

Minh vừa thấy nên đây, ngạc nhiên vô cùng, ban đầu còn tưởng đi vào khu du lịch sinh thái gần gũi thiên nhiên nào đó, không ngờ sư huynh của ông lão đã làm ra một nơi ẩn cư như thế này ở giữa núi non bạt ngàn.

“Ta nghe sư đệ bảo cậu muốn học kiếm?”

Tiếng người đàn ông trung niên vang lên giữa sự im lặng đất trời, bóng nắng chiếu qua những tán cây rọi lên mặt ông lấp lánh, khó tả.

Câu nói của ông làm Minh hoàn hồn, cậu có chút ngôn ngữ không thông, nhìn ông, lặng yên gật đầu.

“Đầu tiên ta phải nói cho cậu rõ, học kiếm bình thường của phàm nhân, có thể làm mạnh khỏe thân thể, cũng có thể đối chọi không thua với người thường, nhưng không thể làm gì tu sĩ.”

“Tu Tiên giả một khi bắt đầu Luyện Khí chính là từng chút từng chút làm mạnh lên cơ thể để có thể thu nạp nhiều hơn linh khí đất trời tu luyện linh lực, càng luyện cơ thể sẽ càng mạnh, từ Luyện Khí trung kỳ trở đi là đã có thể coi thường đao kiếm bình thường rồi. Không chỉ vậy, tu sĩ còn có thuật pháp, điểm này vô cùng khắc chế phàm nhân, dẫu cho là võ học cao thủ.”

“Ta có biết chuyện của cậu, cậu mong muốn học kiếm không chỉ vì Luyện Thể mà ta đoán còn là vì muốn sử dụng thanh kiếm của sư phụ để lại để chiến đấu với Tà tu..”

Nói đến thanh kiếm gỗ, người đàn ông trung niên có hơi chút khựng lại nhìn về phía ông lão đang đứng dưới gốc cây, ở đằng xa quan sát.

“Ta có thể nói cho cậu biết, kẻ có thể sử dụng Tà pháp trấn yểm như vậy, thực lực chắc chắn không phải Trúc Cơ, nếu là Trúc Cơ thì đã không cần phiền phức như vậy, và nếu là Trúc Cơ thì bạn cậu đã không còn trên thế gian này lâu rồi..” – Nói đến đây, dừng lại, nhìn Minh một chốc, rồi mới nói tiếp.

“Nhưng tuy không phải Trúc Cơ nhưng thực lực theo ta suy đoán cũng phải ít nhất là Luyện Khí hậu kỳ, ta nhìn cậu tuy tiến cảnh rất nhanh chưa gì đã Luyện Khí tầng 2, nhưng bản thân cậu tiếp xúc tu Tiên giới quá ngắn, lại không có học qua thuật pháp chiến đấu.”

“Điều quan trọng lúc này là cậu phải nắm chắc thời gian, vì đã sắp đến tết âm lịch rồi, từ đây cho đến trước 23 tết cậu phải nhanh chóng mạnh lên tới mức độ đủ sức đối phó với chí ít là Luyện Khí hậu kỳ, tức là cậu còn khoảng 19 ngày.”

Minh nghe tới đây vô cùng mờ mịt, tại sao lại là còn 19 ngày? Ngày tết âm lịch thì thế nào? Vừa định hỏi thì người đàn ông đã cắt lời.

“Về việc này cậu nên hỏi sư đệ ta, sư đệ ta sẽ giải thích rõ, chuyện cần thiết lúc này là cậu có muốn mạnh lên hay không? Muốn tiêu diệt tà sư kia bảo vệ bạn cậu và không để hắn hại thêm nhiều người khác nữa hay không?”

Minh sững người, đúng là mọi thứ lúc này cậu cần là mạnh lên, chuyện tay pháp sư tàn ác kia đã đeo lên người cậu quá lâu, cậu cảm thấy vô cùng khó chịu cùng bị động rồi.

Lúc này cậu cực kỳ quyết tâm muốn giải quyết cho xong, người đàn ông kia như cũng nhận thấy điều đó trong mắt cậu, liền gật đầu nói tiếp.

“Tốt, tốt, tốt,”

“Ta lại muốn hỏi cậu thật sự muốn học kiếm ư?”

Minh nghe câu hỏi, lại bắt đầu ngẫm nghĩ, vốn dĩ thời hiện đại ai lại đi học kiếm?

Nhưng bản thân cậu lại có niềm ham thích riêng với kiếm, mặc dù cậu chưa cầm kiếm thật sự bao giờ.

Nhớ lúc nhỏ, còn con nít, lúc ba mẹ còn ở với nhau, 2 người thường xuyên đi làm kiếm tiền, cậu lúc nào cũng ở một mình, mà gia đình cậu lại rất hay chuyển nhà, không ở cố định một nơi nào lâu cả, nên cậu không có bạn, bọn con nít trong xóm thấy cậu lạ cũng không chơi cùng, chưa kịp làm thân bao lâu thì đã dọn đi chỗ khác.

Cậu nhớ, khi đó, cậu đều chơi một mình..

Tuổi thơ lúc bé của cậu, lúc thì cậu hay đóng giả làm Tiên nhân, hóa phép này đến quyền năng nọ, lúc thì làm thần y châm cứu cho mấy con gấu bông mẹ trang trí trong nhà; nhưng nhiều nhất là cậu hay nhặt những khúc cây, mài lại làm kiếm, rồi đóng giả kiếm khách, giao thủ với cao thủ võ lâm tưởng tượng, những trò chơi đó đã trở thành tuổi thơ của cậu.

Chẳng biết tự lúc nào thanh kiếm mang một niềm đam mê đặc biệt với cậu, lớn lên cậu đọc các loại sách tiên hiệp huyền huyễn trên mạng, cũng thích tìm kiếm tu mà đọc, hay chơi game cũng lựa nhân vật sử dụng kiếm.

Nhưng lúc này đây, được hỏi muốn học kiếm ư, cậu không biết trả lời thế nào.

Như đọc thấy trạng thái khác thường của Minh, người đàn ông không chờ cậu trả lời mà nói tiếp.

“Chữ Kiếm, có một chữ Nhận, là mũi nhọn, là tiến tới không lùi, là không gì không phá, nhưng mà người tu kiếm lấy gì để tiến tới không lùi, lấy gì để mà không gì không phá?”

“Chỉ có thể lấy cái vĩnh viễn không thể phá để phá cái không thật, phá cái giả tạm, phá cái không thường hằng, hư ảo”

“Trên đời này có một thứ không thể phá được, vĩnh viễn không hư hoại biến chuyển, đó là Tâm, là Đạo Tâm, là Kiếm Tâm.”

“Không có Tâm này không thể tu Kiếm..”

Những lời nói của người đàn ông trung niên không lớn, nhưng vang vang trong không gian đất trời, vọng vào đầu cậu, từng tiếng ong ong.

Minh cảm giác rung động mãnh liệt như có điều gì đó trong lòng bị xúc chạm lấy..

Bỗng chốc lây nhiễm xâm chiếm lấy toàn thân cậu.

Ở xa xa kia, ông lão dường như cũng bị những lời nói này của người đàn ông ảnh hưởng, linh lực trong cơ thể ông rung rung như muốn phá ra ngoài, nhưng đột ngột, ông lão thở dài một tiếng xa xăm, khiến linh lực trong người, cùng xúc động ngay lập tức trở lại bình thường như chưa từng có gì xảy ra..

Ông im lặng nhìn cậu.

Người đàn ông cũng im lặng nhìn cậu.

Minh lúc này chìm đắm trong một cảm giác kỳ lạ, như thể xa xôi, có lúc lại gần, chỉ là cậu dường như có một bức màn ngăn cách mỏng manh, chưa thể phá vỡ để xúc chạm tất cả những điều xung quanh.

Một lúc sau, mọi thứ như bay biến đi mất, chỉ còn lại sự mờ mịt, trống rỗng trong tâm thức Minh.

Chưa kịp định thần lại thì đã thấy một thứ gì bay tới chỗ mình, phản ứng trong vô thức chụp lấy, lúc cầm được trên tay mới nhận ra đó là thanh kiếm gỗ của thầy ông lão, mà ông vừa ném cho cậu.

Không biết ông mang theo tự lúc nào bỏ trong túi đeo lớn đằng sau, mà lúc đầu cậu tưởng là ông lão mang theo cần câu cá, ban sơ còn tưởng hai người đi vào hồ câu cá.

Lúc này Minh quay nhìn ông lão, thì thấy ông mỉm cười nhìn cậu, gật đầu, rồi mới lấy cần câu trong túi đeo lớn ra, đi về hướng ao cá, đúng là ông đi câu cá thật..

Bỗng tiếng người đàn ông vang lên kéo sự chú ý của Minh lại.

“Xem ra, cậu có thể tu kiếm, cậu cũng có thể gọi ta là sư bá..” – Nói đến đây, người đàn ông lại lén liếc nhìn ông lão, thấy ông không nói gì mình, mới tiếp tục.

“Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi.”

Nói đoạn người đàn ông đi tới mảnh sân rộng, nhặt lên một cành cây gỗ, không hiểu sao Minh cảm thấy, từ lúc ông cầm trên tay cành cây gỗ, khí tức liền biến hóa, cảm thấy sắc bén vô cùng, như thể một thanh hung khí vừa ra khỏi vỏ, khiến cậu có cảm giác áp lực đèn nén.

“Kiếm chiêu là dành cho hạng sơ học, kiếm không có chiêu, kiếm pháp không có giới hạn, không thể bị áp đặt vào bất kỳ điều gì..”

“Nhưng kiếm cũng giống như bàn tay, học điều khiển bàn tay, thuần thục rồi thì dùng tay để viết, để vẽ, để điêu khắc, để nấu ăn, để trồng cây,.. có thể dùng để làm tất cả, thậm chí dùng để giết người.”

Vừa dứt câu một luồng sát khí sắc bén phóng ra từ người đàn ông, tay cầm cành cây vung lên một đường tùy tiện về hướng Minh.

Chẳng hiểu sao chỉ là một động tác vung bình thường mà làm trái tim cậu như bị siết chặt, theo đó là cảm thấy làn gió mát lạnh sượt qua mặt, rồi một tiếng vang phát ra nơi thân cây lớn đằng sau cậu.

Minh quay đầu nhìn, thì thấy trên thân cây bị tách ra một đường dài bén lẹm, cậu biết đây là do người đàn ông kia vừa làm ra, nhưng vấn đề là cậu không hề cảm nhận được một tí linh lực nào.

Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?