Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 223: – Tạm Gọi.



.

Minh nhìn cả ba một lượt, nhận thấy họ nét mặt đăm chiêu vô cùng, ai cũng đang trong sự suy luận của riêng mình, lúc lâu mà vẫn chưa dứt ra được.

Minh biết là ‘vấn đề’ này, không thể một sớm một chiều mà ‘hiểu’.

Như bản thân Minh, trước khi cậu tiếp xúc với Cấu Trúc, với ‘trò chơi’ này, thì cũng có hơn 10 năm trong việc nghiên cứu về vấn đề tâm linh huyền học.

Chính cậu còn nhớ như in quá khứ năm 17 tuổi, lần đầu gặp vị ‘sư huynh’, được dẫn dắt vào giới ‘huyền linh’.

Ngẫm lại, mặc dù hiện cả 3 người đều có thần thức vượt trội hơn người bình thường, xuất phát điểm cao hơn Minh khi xưa nhiều, nhưng họ cũng phải cần một ‘cú đẩy’ để thông suốt tư duy chính mình.

Minh một bên nhớ lại quá trình tích lũy kiến thức của mình.

Rồi, đột ngột giơ hai bàn tay lên, vỗ vào nhau, tạo ra một tiếng ‘vang động’ vô cùng to lớn trong căn phòng trống.

Diễn biến bất ngờ phát sinh này, làm cả ba người giật nảy mình, hoàn hồn, bừng tỉnh khỏi trầm mê tư duy không lối ra.

Họ ngơ ngác nhìn qua Minh đang mỉm cười nhìn mình.

Mà Minh không nói gì, chỉ im lặng nhìn họ như vậy.

Cả Thena, Matheus lẫn Novus trong thoáng chốc vừa bừng tỉnh trở lại, dường như ‘cảm nhận’ thấy điều gì đó ‘lờ mờ’, khiến tinh thần bỗng nhiên thanh tĩnh dị thường, giống lúc chuyên tâm nghe Minh tụng niệm Thanh Tĩnh Kinh.

Nhưng chỉ ‘tồn tại’ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cảm giác thanh tĩnh liền biến đi mất, bởi họ lại ‘bắt đầu’ tư duy, suy nghĩ xem tại sao Minh lại vỗ tay lớn như thế? Tại sao vỗ tay xong lại nhìn bọn họ rồi im lặng không nói gì như vậy?

Rất rất nhiều suy nghĩ trờ tới trong đầu, làm tinh thần rối tung lên, nào còn chút ‘thanh tĩnh’ gì trong lòng..

Thấy cả ba ngơ ngác không hiểu nhìn mình, Minh hài lòng nói.

“Có phải trong khoảnh khắc vừa giật mình, các cậu có một cảm giác ‘hốt nhiên’ thanh tĩnh, cảm giác bị ngắt khỏi tư duy ngõ cụt lúc trước..”

“Trong tích tắc ngắn ngủi cảm giác mọi thứ thật rõ ràng, cùng tinh thần bừng sáng, quang minh, nhưng rất nhanh liền bị ‘những câu hỏi’ liên tiếp trong đầu xâm chiếm, làm mất đi cảm giác kia, có phải hay không?”



Cả ba nghe Minh nói, hệt như là cậu có thể ‘đọc tâm thuật’ bọn họ vậy, cả ba ngạc nhiên, bất giác gật đầu một cách không hề có chủ ý.

“Được rồi, thả lỏng nào, đừng siết chặt cả cơ thể lẫn tinh thần, bởi lẽ các cậu rơi vào ngõ cụt là do các cậu tự trói buộc, chặt đứt lối ra của chính mình..”

Lời lẽ Minh vô cùng khó hiểu, rơi vào tai bọn họ, trở nên ‘ù ù cạc cạc’ không sao thấu rõ, gì mà tự mình trói buộc mình? Tự mình chặt đứt lối ra của chính mình?

Lúc này mới nghe Minh nói tiếp.

“Các cậu không thể dùng ‘tư duy suy luận’ để mà truy tìm một thứ không nằm trong sự tư duy suy luận được.”

“Suy luận là một phạm trù do con người định nghĩa, là giới hạn mọi sự vật hiện tượng vào một ‘phạm trù’ ‘ước lượng’ ‘định danh’ để bản thân con người có thể hiểu được, không phải vậy sao?”

Minh vừa nói vừa trông thấy cả ba ngơ ngác gật đầu.

“Các cậu còn nhớ hôm qua chúng ta nói về Đạo; Đạo vô hình, tức là ‘không’ hình tướng; Đạo vô tình, tức là ‘không’ tâm tình ý niệm; Đạo vô danh, tức là không bị trói buộc vào tên gọi, vào tư duy suy luận, vào một thứ có thể xác định được.”

“Ngài Thái Thượng Lão Quân, có một câu nói thế này, ‘giải nghĩa’ ngắn gọn về Đạo, như sau.”

“Đạo Khả Đạo Phi Thường Đạo, Danh Khả Danh Phi Thường Danh.”

“Tức là, Đạo mà nói ra rõ được là gì, đó chẳng phải Đạo; Danh cũng vậy, bởi vì tên gọi chỉ là do con người đặt để, nó không phải giá trị thật chất của một thứ gì đó.”

Chẳng hiểu sao, những lời Minh nói, tuy họ không hiểu rõ ràng, nhất là cái câu kia nói bằng một thứ tiếng bản xứ của cậu, nhưng lại đánh sâu vào tinh thần cả ba người, làm họ rung động không thôi, đặc biệt là sau khi nghe cậu giải thích.

“Tôi nói đến đây, bởi lẽ vấn đề mà Matheus hỏi nó thật sự không thể giải thích ngắn gọn bằng vài ba câu từ định nghĩa được.”

“Quay trở lại, khi tôi hỏi các cậu ai là kẻ đã làm ra tất cả những tạo tác tinh thần, yêu ghét, buồn vui..vân vân.. của các cậu? Các cậu đã từng nghe nói về ‘bản ngã’ chưa?”

“Ý cậu là ‘cái tôi’?” – Thena rụt rè hỏi lại Minh.


“Đúng, cậu có thể gọi là ‘cái tôi’, vậy ‘cái tôi’ đây là gì? Nếu nói cái tôi là bản thân mình, vậy cái tôi nó nằm ở đâu? Bên trong hay bên ngoài cậu?”

“Nếu cậu nói nó nằm bên trong cậu đi, vậy nó nằm ở đâu? Cậu có thể tìm thấy nó sao?”

“Câu trả lời mà tôi hay nghe người khác nói về cái tôi, họ nói như thế này..”

“Là do cái tôi liên đới tới ý thức, mà não bộ lại là thứ thu thập thông tin vận hành ý thức; khiến họ kết luận rằng ‘cái tôi’ nằm ở não bộ.”

“Các cậu ngẫm lại xem, có phải cái tôi nằm ở não bộ không?”

“Tôi đơn cử thế này nhé, các cậu đều thấy qua “Quý Bà Xám’ là hồn ma nhà Ravenclaw, cũng thấy qua các hồn ma khác, họ đều có tư duy suy nghĩ riêng của mình, nhưng họ thậm chí là không có thân thể, chứ nói gì đến não bộ, phải vậy không nào?”

“Vậy làm sao nói là ‘cái tôi’ nằm ở não bộ, hay nằm ở trong thân thể được, nếu nói vậy, hẳn phải nói là những hồn ma kia không có cái tôi, nhưng mà rõ ràng họ cũng có, họ không khác gì tôi hay các cậu, chỉ là họ không có thân thể mà thôi, phải vậy không?”

“Không chỉ hồn ma, mà có thể dẫn chứng về cây đũa phép của các cậu, hẳn khi các cậu mua đũa phép từ cụ Ollivander, đều sẽ nghe cụ nói cây đũa phép ‘lựa chọn’ ma pháp sư, đúng không?”

“Vậy cái gọi ‘lựa chọn’ này, hẳn là cây đũa phép phải có ‘ý chí’ của nó, vậy nếu nói ‘ý chí’ nằm trong bộ não, chẳng lẽ cây đũa phép cũng có não bộ?”

Bọn ba người, nghe Minh nói mặt lại nghệch ra..

“Không chỉ là vấn đề cao siêu như ‘hồn ma’, mà một điều đơn giản là một cái cây đi, nó biết hướng về nơi có ánh sáng, biết hấp thu dinh dưỡng, biết quang hợp, đâm cành, ra hoa, kết trái.. Vậy ‘sự biết’ của cây, nó nằm ở đâu?”

“Chẳng lẽ cây có ‘bộ não’, nếu như nói ‘sự biết’ hay tư duy hay cái tôi này chính là nằm ở bộ não, vậy bộ não cái cây ở đâu?”

“Hiển nhiên là các cậu không thể tìm ra được nó nằm ở đâu cả..”

Cả ba lại gật gật đầu trong vô thức.

Minh lại tiếp.

“Như vậy, lại có ý cho rằng, hẳn cái gọi là cái tôi này nó không nằm trong thân thể..”



“Nhưng mà, nếu không nằm trong thân thể, thì nó phải nằm ngoài thân thể, mà nếu nằm ngoài thân thể, làm sao lại gọi là ‘cái tôi’ của tôi, của các cậu, hay của bất kỳ ai được? Đúng không?”

“Nói thêm là, nếu có nằm ngoài cơ thể, làm sao nó cảm nhận được những gì mà giác quan các cậu cảm nhận, rồi truyền tin tức nhanh vô cùng cho các cậu phản ứng, nhanh đến nỗi, cậu hoàn toàn không nhận ra được, vì nó là tức khắc. Đúng không?”

“Nếu cậu nói nó có nằm ngoài cơ thể nhưng có mối dây gắn kết với cơ thể, thì cậu có tìm thấy ‘sợi dây’ đó không? Tất nhiên là không?”

“Vậy là cái tôi hay bản ngã, mà người ta hay nói đó, không thể tìm thấy nó ở trong cơ thể, hay ở ngoài cơ thể, nhưng mà nó có đó, vì rõ ràng phải có một thứ gì đó, hay một kẻ nào đó thu nhận hết tất cả những thông tin các cậu trải qua trong đời.”

“Tổng hợp thành các dạng ưa thích, hay chán ghét, hay gì gì đó, tạo thành bản sắc, cá tính riêng của từng người, không ai giống ai. Phải vậy không?”

Cả ba lại gật gật liên tục.

“Như vậy không thể nói là ‘cái tôi’ hay ‘bản ngã’ là không có được; nhưng mà cũng không thể nói nó có được, bởi lẽ không thể tìm thấy nó ở bất kỳ nơi nào, đúng không?”

“Các cậu nghe đến đây, cảm thấy giống như ở đầu bài Kinh văn nói về Đạo không?”

“Cậu làm sao có thể dùng những trói buộc tư duy lý luận, để tìm một thứ không nằm trong tư duy suy luận được.”

“Như vậy, chúng ta chỉ có thể ‘tạm gọi’, giống như Thái Thượng Lão Quân không biết gọi ‘thứ’ sinh ra trời đất, vận hành nhật nguyệt, nuôi dưỡng dài lâu vạn vật là gì, ngài chỉ ‘tạm gọi’ là Đạo.”

“Vậy ở đây, cái tâm tư tình cảm của các cậu, như là yêu ghét, vui buồn, tốt xấu.. của các cậu, chúng ta tạm gọi là ‘Tâm’; còn kẻ đứng sau cảm nhận, tổng hợp, phân tích để cho ra các loại tâm tình này, ‘tạm gọi’ là ‘Thần’.”

“Cả ‘Thần’ và ‘Tâm’ này, gộp chung tạm gọi là ‘Bản Ngã’; cái gọi là ‘bản ngã’ này lại tạm gọi là ‘Danh’; bởi lẽ nó không thật có, chỉ là một loại tên gọi, một thứ tư duy tạm thời đặt để cho nó..”

“Bởi lẽ, Thần và Tâm hay cái gọi là bản ngã này nó nằm trong phạm vi thế gian, cho nên là không thật sự tồn tại trường tồn, vĩnh hằng, bất biến.”

“Không như Đạo, đã nằm ngoài phạm vi thế gian, hay có thể gọi là xuất thế gian, không thể dùng phạm trù thế gian để mà nói hay truy lùng về Đạo được..”

Đa thể loại, đa vũ trụ, diễn biến nhẹ nhàng, nhân vật chính phát triển chậm rãi về sau mới buff bẩn, có vui có buồn, truyện hậu cung ai dị ứng tránh hộ