Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 197: – Phòng Sinh Hoạt Chung Nhà Ravenclaw.



.

Người thanh niên cấp trưởng chỉ vào cánh cửa và nói.

“Không như những nhà khác, Ravenclaw chúng ta muốn vào bên trong phòng sinh hoạt chung, phải thông qua con đại bàng giữ cửa này, cách thức là trả lời câu đố của nó, chính xác thì sẽ được cho vào, sai thì phải chờ người tiếp theo trả lời, mãi cho đến đúng thì thôi.”

“Đây là một truyền thống lâu đời nhà Ravenclaw, năm thứ nhất, ai muốn thử?”

Người thanh niên dứt lời, cũng nhìn về phía đám nhóc.

Lúc này đứng bên ngoài chỉ toàn học sinh mới và vị cấp trưởng, những học sinh lớn có lẽ đã vào trong trước trong lúc vị cấp trưởng dẫn đám nhóc đi từ từ để nhớ đường.

Lúc này mọi người đều im lặng, cả ba người Matheus, Novus và Thena, dường như đăm chiêu chuyện gì đó trong lúc nhìn con đại bàng, nhưng không ai trong số ba người có ý định tiến lên cả.

Minh bên cạnh quan sát ba người, mà chính cậu cũng rất để tâm con đại bàng kia, nhưng cũng không tiến lên thử nghiệm, mà muốn quan sát những người khác xem sao.

Trong sự im lặng, bỗng có một cậu học sinh nhỏ người cất giọng, cũng đi lên phía trên, mà Minh nhớ cậu này tên là Wyse Howell cũng là người đầu tiên vào nhà Ravenclaw lúc phân loại.

“Em ạ, em muốn thử, nhưng mà phải làm sao?”

“Chỉ cần đi lên nắm vòng đồng gõ vào cửa gỗ là được.”

Cậu nhóc đi lại gần cánh cửa, lấy tay nắm vào vòng đồng rồi gõ một cái lên mặt gỗ, nghe một tiếng ‘cạch’, vang dội.


Bỗng ngay lập tức, chuyện thần kỳ diễn ra, con đại bàng đồng dường như sống lại, giương đôi cánh kim loại nặng nề của mình ra, nó lúc lắc cái đầu, trước khi nhìn cậu nhóc, rồi mở miệng nói, giọng nghe mềm mại và du dương, như có nhạc điệu.

“Cái gì làm một người biến thành hai?”

Câu hỏi vừa ra, đám trẻ bên dưới rất nhanh liền lâm vào trầm tư suy nghĩ, mà cậu nhóc Wyse kia cũng vậy, chỉ thấy lúc này cậu ta lẩm bẩm.

“Cái này nghe quen quen nhỉ? Tại sao mình ngờ ngợ đã thấy qua ở đâu, nhất là lúc sáng nay..”

“Ahhh, biết rồi, đó là cái gương.” – Rồi bất chợt cậu bé bất thốt ra đáp án của mình trong sự vui mừng của bản thân.

“Rất tốt, câu trả lời hợp lệ.”

Con đại bàng cất giọng, rồi rất nhanh khép lại cánh của mình, trở nên bất động như trước, chỉ là lúc này cánh cửa đã tự động mở ra.

“Được rồi, đây là cách vào Nhà của Ravenclaw, không chỉ là cho phép học sinh Nhà Ravenclaw, con đại bàng giữ cửa không từ chối bất kỳ người thông minh nào bước vào trong cả.”

Người thanh niên nói bằng một giọng tự hào, rồi dẫn đường cho đám nhóc đi qua cánh cửa.

Minh cũng theo sau mọi người, cậu lúc nãy quan sát thần thức, khi con đại bàng tỉnh lại, nó giải phóng một ma lực kinh người, có điều là cậu không đọc được thanh trạng thái của con đại bàng, chứng tỏ thần thức nó vượt trội hơn cậu.

Mà đó cũng là điều hiển nhiên khi nó được Rowena Ravenclaw tạo ra, biết sao nhiêu tri thức đã nằm trong đầu nó, kể từ lúc nó bắt đầu nhiệm vụ canh cửa Nhà Ravenclaw cho tới ngày hôm nay.

Phòng sinh hoạt chung của nhà Ravenclaw mở ra trước mắt, rộng kinh khủng với không gian hình vòng cung, cùng vô vàn dải lụa xanh da trời và màu đồng treo nơi những cánh cửa sổ kính mỹ lệ bao phủ quanh căn phòng, soi chiếu bầu trời đêm bên ngoài, tuyệt đẹp vô cùng.



Đám nhỏ đi qua những khu vực ghế và bàn, lúc này đã không có ai, tới một hành lang nhỏ, nơi hai bên là cầu thang đá xoắn ốc, đối xứng nhau, dẫn lên trên và đi xuống dưới.

Còn bên kia hành lang, có thể thấy một căn phòng vòng cung khác, có một lò sưởi cháy rực lửa ở chính giữa gian phòng.

Khi đi tới trước lối vào hành lang, người thanh niên cấp trưởng dừng lại, chỉ vào bức tượng đá hoa cương trắng đặt cạnh lối vào, tạc một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, đầu đội một vòng vương miện có hình con đại bàng, tay một bên cầm đũa phép, bên còn lại là một quyển sách; nói.

“Đây là tượng của Ngài Rowena Ravenclaw, cũng chính là một trong bốn vị đồng sáng lập ra trường Hogwarts và cũng là người sáng lập ra nhà Ravenclaw.”

Nói xong, anh ta chỉ tiếp vào phía hành lang nói.

“Hai phòng mà các em thấy là phòng sinh hoạt chung của chúng ta, ở hành lang này là lối cầu thang, đi lên trên là thư viện và phòng của học sinh năm lớp 7, hướng đi xuống là phòng của các học sinh năm còn lại; phía cầu thang bên trái là khu vực nữ, cầu thang phải là khu vực nam.”

“Học sinh năm một được ưu tiên ở ngay tầng bên dưới, mỗi một khu vực bên phía riêng biệt đều có 4 phòng, mỗi phòng 4 giường, mỗi phòng đều có khu vực vệ sinh riêng. Năm nay học sinh năm nhất có 16 người, 5 nữ và 11 nam, các em tự phân phòng với nhau.”

“Bây giờ cũng trễ rồi, nghỉ ngơi sớm, chúc ngủ ngon.”

Nói rồi người thanh niên đi ra hành lang, rồi xuống cầu thang đá bên phải.

Đám học sinh năm nhất cũng tự động di chuyển, tách ra hai bên, nam bên phải, nữ bên trái.

Minh cùng Novus và Matheus đi sau cùng nhất, cho nên khi đi xuống cầu thang xoắn ốc, thì hai gian phòng đầu tiên đã có đầy đủ người, thế là cả ba đi vào căn phòng thứ ba.


Vừa mở cửa gỗ ra, một khu vực hình quạt hiện ra trước mắt, mặc dù ngọn đèn ma thuật treo trên trần không chiếu sáng, nhưng cả căn phòng sáng lên lấp lánh nhờ ánh trăng bên ngoài, làm lộ rõ hai cặp giường tầng bằng đá nằm đối xứng hai bên sát ở cuối phòng, nơi có khung cửa sổ kính trải rộng toàn bộ mặt tường, nhìn ra được khung cảnh bên ngoài.

Bên góc của hai bên giường là hai tủ quần áo đôi, cùng hai cái bàn học đơn giản và khá lớn, mỗi bàn có thể ngồi được hai người, với những kệ sách trống rỗng phía trên.

Vừa vào trong, Matheus đã leo lên cái giường đá tầng trên phía bên trái, còn Novus thì mở ra cánh cửa bên phải ngay gần cửa ra vào, dẫn tới phòng tắm, Minh cũng theo vào cùng xem xét.

Vừa vào trong phòng tắm, đèn treo tự động bật sáng lên, cả căn phòng cũng là một không gian hình quạt, nơi cuối cùng bên trái là 4 buồng toilet; bên phải là 4 khu vực tắm, với thiết kế tường không cao, bên trên là cửa kính nhìn ra cảnh vật bên ngoài. Cạnh bên buồn toilet là 4 ngăn tiểu tiện, đối diện nó là 4 bồn rửa tay cùng một tấm gương lớn phủ trọn chiều ngang của 4 bồn rửa tay.

Minh nhìn một vòng, đánh giá là không mang một chút mùi khó chịu nào, lại sạch sẽ, dường như được lau dọn thường xuyên.

Đúng lúc này, cảm giác được có ma lực xuất hiện bên phòng ngủ, cậu liền quay trở lại xem, thì thấy trên bàn trống không lúc nãy đã xuất hiện 3 chồng quần áo, có vẻ như gia tinh vừa dịch chuyển chúng lên đây.

Minh lại gần cái bàn bên phải nơi có quần áo mà nhìn qua đã biết là của mình, cậu thấy trên cùng có đặt một tờ giấy, liền cầm lên đọc.

Qua ánh trăng nhờ nhoạng, cậu nhận ra đây là lịch học, sẽ bắt đầu vào thứ hai tuần sau, và mặt sau là ba dòng ghi chú, ‘Trong trường ở khu vực chung và vào giờ học luôn luôn phải mặc áo choàng’, ‘Vào các ngày lễ ở trường phải đội mũ chóp nhọn’ và ‘Đèn phòng ngủ sẽ tắt vào lúc 10 giờ tối, cũng là giờ đi ngủ’.

Minh rất nhanh liền nắm rõ thời khóa biểu, cũng đặt tờ giấy xuống, cầm lên áo choàng, xem qua thì đã thấy bên ngực trái áo choàng đen, ban đầu trống trơn lúc này đã được thêu lên một huy hiệu có hình con đại bàng màu đồng trên nền trời xanh thẫm, bên dưới là thêu tên họ đầy đủ của cậu.

Nhìn qua có vẻ như chỉ có đồng phục được gửi lại, còn dụng cụ học tập thì không, suy nghĩ một chút thì cũng kết luận được, có lẽ dụng cụ học tập đã được gửi đến các lớp học phù hợp rồi, chứ không mỗi lần học phải vác theo thì nghe không hợp lý chút nào.


Đa thể loại, đa vũ trụ, diễn biến nhẹ nhàng, nhân vật chính phát triển chậm rãi về sau mới buff bẩn, có vui có buồn, truyện hậu cung ai dị ứng tránh hộ